THIÊN VỊ CÓ MỘT KHÔNG HAI

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Dịch Nhiễm không nghĩ tới, có một ngày cô còn có thể gặp lại Lâm Chiêu.

Nam Thành rất lớn, mấy năm nay cô đã gặp đủ mọi loại người muôn hình vạn trạng nhưng vẫn không thể gặp mặt Lâm Chiêu. Anh là một người vô cùng chú trọng quyền riêng tư, cho dù ở trên bìa tạp chí kinh tế nổi tiếng cũng chỉ có thể đọc được tin tức phỏng vấn về anh, anh sẽ không công khai ảnh chụp tư nhân của mình trước mặt công chúng.

Thời gian ba năm, dáng vẻ của anh dừng lại trong đầu cô cũng đã ngày càng mơ hồ.

Ngày đó, hai người bọn họ đứng ở hai bên đường, gặp lại từ xa, từng hồi ức mơ hồ bỗng trở nên ngày càng rõ ràng.

Dáng vẻ của anh vẫn như xưa, giống như mắc phải hội chứng khiếm khuyết nụ cười vậy, biểu tình trên mặt vô cùng đáng thương.


Cô nhớ lại thời thơ ấu, nhớ về những ngày tháng ở bên anh.

Lúc năm tuổi tự cạo đầu mình như con nhím khóc tới đau lòng, Lâm Chiêu bày ra vẻ mặt của một khối băng vụng về dỗ dành cô, nói cô có xấu xí tới đâu đi nữa anh cũng thích cô.

Năm mười ba tuổi, cô muốn chuồn ra ngoài chơi, kết quả ngã từ trên tường xuống, rơi xuống người Lâm Chiêu.

Xong việc, vẻ mặt Lâm Chiêu vô cảm ôm toàn bộ trách nhiệm lên người mình, làm ra dáng vẻ bảo vệ người, che chở cô ở phía sau.

Chuyện như vậy thật sự có rất nhiều.

Lâm Chiêu của trước đây, giống như đã in một dấu ấn rất sâu vào trong sinh mệnh của cô. Những người quen biết đều cảm thấy rằng, nhất định họ sẽ ở bên nhau.

Lâm Chiêu cũng vững tin họ là một đôi, anh vẫn luôn quan tâm cô. Cô muốn đi du lịch bên ngoài, anh cũng phải tra xét một lượt những người cô kết bạn mới yên tâm.


Khi đó, tính khí cô cũng rất lớn, tính tình nổi loạn khắp nơi.

Ngày nào cô cũng nghĩ, vì sao cuộc sống của cô lại phải chịu sự sắp đặt sẵn như thế chứ.

Cho nên, cô thường xuyên gây gổ với anh, tuỳ ý trút giận những bất mãn của mình lên người anh. Mỗi lần như thế, Lâm Chiêu đều sẽ yên lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô mà thôi.

Sau này, khi lên đại học, cô gặp được Cố Tắc Yến.

Gia cảnh anh ta không phải quá tốt nhưng lại rất biết cố gắng nỗ lực, thường xuyên vừa đi học vừa đi làm. Ở trong trường lúc nào cũng là dáng vẻ người sống chớ lại gần, một lần gặp nhau ở thư viện, Dịch Nhiễm nhìn anh ta, thiếu niên ăn mặc sạch sẽ với áo sơ mi trắng, tay chống cằm đọc sách bên cửa sổ, cô cảm giác bản thân khi đó như bị một cơn sóng lớn ập tới khiến cho váng đầu hoa mắt.


Thật ra, bây giờ nghĩ lại, một giây rung động đó giống như là tờ giấy mỏng vậy, một cú đánh cũng không chịu nổi.

Cô rơi vào trong hồi ức, bên người Lâm Chiêu lại có thêm một cô gái trẻ tuổi.

Lâm Chiêu đang cúi đầu nói chuyện với đối phương, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, nói chuyện trong chốc lát rồi lên xe.

Lâm Chiêu không nhìn cô thêm nữa.

Thật ra, đây là chuyện đương nhiên.

Dịch Nhiễm nghĩ, nhất định là anh hận cô tới chết. Dù sao, cô của lúc trước cũng đã hoàn toàn dẫm đạp lên lòng tự tôn của Lâm Chiêu. Cô lơ đi sự níu kéo của anh, đi một cách vô cùng dứt khoát.

Khương Ý buồn chán nghịch điện thoại, tuỳ ý ngẩng đầu lên nhìn, thấy biểu tình không ổn của anh trai mình, dáng vẻ muốn sống thì đừng quấy rầy.

"Anh ơi, anh có tâm sự gì à?"

Lâm Chiêu không trả lời cô.
Khương Ý bĩu môi, vẻ mặt không vui. Trước kia cô vẫn luôn định cư ở nước ngoài, không liên lạc nhiều với Lâm Chiêu cho lắm nên cũng không hiểu rõ về anh.

Nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, cô cũng biết, Lâm Chiêu là người không dễ gì bị ảnh hưởng.

Bây giờ nhìn anh lại thấy rõ là có gì đó không ổn. Cả khuôn mặt đều căng thẳng như đang chịu đựng áp lực.

"Anh ơi, vừa rồi ở trên đường, anh đụng phải người trong lòng à?"

Lâm Chiêu vẫn không để ý tới cô như cũ, điều này khơi dậy hứng thú của Khương Ý, tiếp tục nói, "Là đụng phải người anh vừa gặp đã yêu sao?"

Lâm Chiêu liếc cô một cái, Khương Ý lẩm bẩm một câu, người như anh sẽ không có bạn gái đâu, nói xong cũng chỉ dám im lặng, tầm mắt chuyển về phía ngược lại.

Vì thế mà cô không nhìn thấy, Lâm Chiêu phía bên kia cụp mắt, vẻ mặt khác hẳn so với ngày thường.
Dịch Nhiễm về tới tiểu khu mình sống.

Cô tính toán một chút. Với thu nhập hiện giờ của mình, thuê nhà ở đây quả thật là lãng phí.

Phí bất động sản ở tiểu khu này một năm cao đến mức hù chết người. Khoé môi Dịch Nhiễm giật giật, thầm nghĩ bản thân hiện tại càng ngày càng thưởng thức được nhiều pháo hoa nhân gian. Củi gạo mắm muối tương dấm trà nước, trước kia cô chưa bao giờ cần chú ý tới những điều này, bây giờ thì ngược lại, cái gì cũng phải tính toán tỉ mỉ.

Dịch Nhiễm về tới nhà, vào phòng, kéo rèm ra, nhìn toà nhà phía đối diện, hoảng hốt trong chốc lát rồi cố gắng cười gượng.

Căn phòng phía đối diện kéo rèm kín mít, Dịch Nhiễm cũng biết, bây giờ ở nơi đó không có một bóng người.

Từ sau khi cô và Cố Tắc Yến yêu nhau, thế giới cổ tích cô tự xây dựng cho mình nháy mắt tan biến thành bọt nước.
Trước kia cô theo đuổi Cố Tắc Yến, tuy rằng anh ta kiêu ngạo lạnh lùng nhưng tính cách vẫn gọi là ôn hoà. Khi đó cô ở bên anh ta cùng gây dựng sự nghiệp, có một lần cô mệt tới ngất xỉu, anh ta cõng cô tới bệnh viện, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng lại vừa đau lòng.

Cũng tại khi ấy, cô rõ ràng cảm nhận được Cố Tắc Yến rung động với mình.

Mà sau khi bọn họ chính thức kết giao, Cố Tắc Yến lại càng ngày càng xa cách cô.

Đối với anh ta mà nói, cô giống như một con virus, anh ta tránh còn không kịp, sao có thể tới gần được.

Cô muốn nắm tay anh ta, nhưng vừa đụng chạm tay đã bị anh ta hất ra.

Lý do của anh ta là, không thích có tiếp xúc chân tay với người khác.

Những sự thân mật vốn dĩ mà người yêu nên có, anh ta và cô lại chưa từng trải qua.

Ban đầu Dịch Nhiễm không hiểu vì sao, còn cho rằng đều do tính cách của anh ta mà ra, không biết quan tâm săn sóc. Sau này cô mới biết được, thì ra anh ta đã từng có một người mình yêu sâu đậm.
Thời thiếu niên kiêu ngạo, mọi sự dịu dàng lưu luyến của anh ta đều thuộc về người kia. Sau khi ở bên Cố Tắc Yến, điện thoại của cô thỉnh thoảng sẽ nhận được một vài tin nhắn và hình ảnh khó hiểu.

Đều là Cố Tắc Yến và người phụ nữ kia.

Cô biết rất nhiều về người đó.

Đối phương tên Lương Ngôn, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Cố Tắc Yến từ nhỏ. Chỉ là năm 20 tuổi, cô ta đột nhiên xuất ngoại, hai người cứ thế mà cắt đứt liên lạc.

Trong ảnh chụp, Cố Tắc Yến nhìn vô cùng dịu dàng, giống như một ly trà ấm áp cho ngày xuân. Anh nắm tay người nọ, cũng ôm người nọ vào ngực, trong mắt chan chứa tình yêu.

Dịch Nhiễm biết người gửi ảnh chụp cho cô không có ý tốt. Chỉ là, nếu Cố Tắc Yến có thể yêu cô, vậy thì quá khứ của anh ta cô có thể cười cho qua chuyện.
Nhưng có quá khứ trái ngược, cô chỉ cảm thấy bản thân mình chính là đồ ngốc không rõ đầu đuôi.

Vậy nên tất cả đều là báo ứng.

Cô khiến Lâm Chiêu tổn thương, vậy nên bây giờ cũng phải bị Cố Tắc Yến làm cho tổn thương.

Dịch Nhiễm cười nhạt một tiếng, ý cười không đạt tới đáy mắt. Cô lấy điện thoại di động, mở thông tin liên lạc của Cố Tắc Yến ra, suy nghĩ một chút cũng không ấn gọi.

Nếu cô không liên hệ với anh ta, như vậy, quan hệ giữa bọn họ cứ thế mà chấm dứt.

Sau khi nghĩ tới đây, Dịch Nhiễm hoảng hốt, vẻ mặt tự giễu. Cô nhớ tới lời đánh giá của ba mình trước đâu.

Ông nói cô không bền lòng, làm cái gì cũng chân trong chân ngoài.

Nếu rơi vào kết cục như vậy, chỉ sợ là ba sẽ coi thường cô.

Dịch Nhiễm nhìn bức vẽ của mình trên giá, hạ quyết tâm, phải cố gắng dốc sức làm một phen.
Lương Ngôn vừa xuống máy bay, sân bay có vô số hoa tươi, các fans đang nghênh đón. Có rất nhiều phóng viên chờ đợi, cô ta cũng không muốn tránh, không đi lối cửa đặc biệt, thoải mái hào phóng để cho bọn họ chụp ảnh.

Có phóng viên hỏi cô ta, bây giờ sự nghiệp ở nước ngoài đang phát triển như vậy, sao lại nguyện ý về nước?

Lương Ngôn nghe xong khẽ cười, trên màn ảnh, mắt ngọc mày ngày, xinh đẹp giống như gốc cây lan hồ điệp.

"Một là tôi muốn mang đến nhiều các tác phẩm hơn nữa cho các fans yêu quý tôi."

Nói xong câu này, cô ta dừng một chút, ánh mắt sáng hơn vài phần.

"Hai là muốn tìm lại tình yêu của tôi."

Sự nghiệp của Lương Ngôn bây giờ đang phát triển tốt, cô ta vừa lên tiếng đã gây ra sóng gió không nhỏ.

Fans và người qua đường đều đoán xem tình yêu trong lời nói của cô ta là ai.
Nhìn thấy tin tức về Lương Ngôn, phản ứng đầu tiên của Dịch Nhiễm chính là lời nói này dành cho cô nghe.

Là khiêu khích sao?

Trong lòng Dịch Nhiễm cảm thấy không thoải mái, gửi cho Cố Tắc Yến một tin nhắn.

"Khi nào gặp nhau đi?"

Tin nhắn giống như đá chìm đáy biển.

Đây cũng không phải lần đầu tiên. Cố Tắc Yến thường xuyên đơn phương cắt đứt liên lạc, lúc mới đầu cô còn lo lắng sợ anh ta sẽ xảy ra chuyện, mãi tới sau này cô mới hiểu rõ, tuy rằng Cố Tắc Yến nhận được tin nhắn của cô, nhưng anh ta sẽ không vì cô mà buông bỏ chuyện trong tay mình.

Anh ta rất bận, vì vậy mà theo lẽ đương nhiên, cô đứng còn sau cả những công chuyện đó.

Nhưng nhiều khi anh ta giống như tâm thần phân liệt vậy, mỗi lần Dịch Nhiễm cảm thấy vô vọng, cả người anh ta lại toát ra một chút dịu dàng, lôi kéo cô trở về.
Chỉ là nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, cô cũng biết mệt mỏi.

Cuộc sống của cô bây giờ nát bét, làm chuyện gì cũng không thuận.

Cố Tắc Yến không trả lời cô, Dịch Nhiễm lên mạng tìm việc, cũng tiện thể tìm phòng ở thích hợp mới.

Tiền thuê nhà ở đây thật sự rất đắc.

Lúc Cố Tắc Yến nhận được tin nhắn của Dịch Nhiễm, thật ra anh ta rất muốn trả lời. Gần đây mọi chuyện trong công ty vô cùng thuận lợi, mấy trò chơi phát hành đều được người dùng hưởng ứng khá tốt.

Anh ta cũng suy nghĩ, có phải bản thân nên buông bỏ chuyện quá khứ, một lần nữa nghênh đón tương lai hay không.

Cố Tắc Yến nhắm mắt, tuy rằng trong lòng còn hơi kháng cự nhưng anh ta quyết định thử xem. Chỉ là, vừa mới gõ được một chữ, tin nhắn mới đã gửi tới.

"Em đã về rồi."

"Em nhớ anh."
Là dãy số quen thuộc ấy, Cố Tắc Yến cảm nhận được đáy lòng dậy sóng. Do dự một lúc, anh ta vẫn trả lời đối phương.

"Em muốn thế nào?"

"Em muốn gặp anh."

Không chờ Cố Tắc Yến trả lời, trên màn hình di động đã xuất hiện thông báo cuộc gọi tới.

Cố Tắc Yến nghe máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc.

Mềm mại dịu dàng mang theo vài phần tuỳ hứng.

"Anh vẫn giống như trước kia, lúc nào cũng trả lời tin nhắn của em nhanh như vậy."

Cố Tắc Yến thở dài một tiếng, thu hồi cảm xúc, "Sao lại trở về đột ngột như vậy?"

Lương Ngôn hừ lạnh, "Em quay về mà anh không vui sao? Bởi vì người bạn gái kia của anh à?"

Cố Tắc Yến không trả lời, Lương Ngôn đầu bên kia im lặng một lát rồi mở miệng.

"A Tắc, mấy năm nay em sống không vui chút nào. Em cố gắng vì thể diện của bản thân mình, khiến những người khinh thường em phải xem trọng em."
"Nhưng bây giờ thứ khiến em hoài niệm nhất, chính là khi đó ở trong hẻm nhỏ kia, anh đạp xe đưa em đi mua quýt và nước có ga."

Giọng nói cô ta mang theo vẻ chán đời.

"Bây giờ em đang ở đâu?"

"Anh nguyện ý tới gặp em sao?"

Cố Tắc Yến cụp mắt suy tư, cho cô ta một câu trả lời khẳng định.

Lương Ngôn báo địa chỉ, Cố Tắc Yến vừa nhận được đã đứng dậy, cầm áo khoác tây trang rồi vội vã rời khỏi văn phòng.

Buổi tối 10 giờ, Dịch Nhiễm ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía bên ngoài cửa sổ.

Nhà cô và nhà Lâm Chiêu là thế giao, khi còn nhỏ, hai nhà thường xuyên kết bạn đi du lịch.

Bầu trời cổ trấn không có ô nhiễm, trời sao vô cùng xinh đẹp. Từ nhỏ Lâm Chiêu đã là đứa trẻ vô cùng yên tĩnh, lúc nào cũng rất nghiêm túc. Mà sau khi cô nghịch ngợm ầm ĩ nói muốn đi chơi, anh sẽ lôi kéo cô, nói cho cô biết tên gọi của từng ngôi sao là gì, có truyền thuyết như thế nào.
Từ nhỏ Lâm Chiêu đã ít nói, chỉ có với một mình cô là khác biệt. Dịch Nhiễm thường xuyên suy nghĩ, lúc trước cô có thể không hề kiêng nể giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của anh đều là do được anh nuông chiều từ bé.

Bây giờ bị cuộc sống mài giũa, cô nghĩ rất nhiều về ngày xưa.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này chính là, hi vọng Lâm Chiêu của tương lai đừng bao giờ gặp phải người giống như cô nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi