THIÊN VỊ CÓ MỘT KHÔNG HAI

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Dịch Nhiễm không nghe máy, từ khi bắt đầu gửi tin nhắn wechat cũng không trả lời lấy một tin khiến Cố Tắc Yến ý thức được một sự thật.

Lần này cô cáu kỉnh, dường như không chỉ là muốn làm náo loạn. Nhớ tới biểu hiện của cô trước đó, anh ta có chút hoảng loạn.

Mọi chuyện bây giờ đã thoát khỏi tầm kiểm soát, vốn dĩ anh ta muốn chờ chuyện qua đi sẽ giải thích cẩn thận cho Dịch Nhiễm biết. Nhưng dư luận trên mạng không ngừng ào ạt, Dịch Nhiễm lại có ý định muốn cá chết lưới rách.

Không chỉ có thế, tập đoàn Sáng Thế cũng gửi mail cho anh ta, nội dung đều là những chuyện xấu của Phàn Mậu mấy năm nay. Cố Tắc Yến hiểu rõ ý định của đối phương, nếu như anh ta còn cố chấp muốn bảo vệ Phàn Mậu tới cùng, vậy đến lúc đó anh ta cũng sẽ chịu liên luỵ.


Cân nhắc giữa lợi và hại, nhưng thứ khiến Cố Tắc Yến chú ý chính là lời Dịch Nhiễm nói khi phỏng vấn.

Trước kia anh ta cảm thấy Dịch Nhiễm không có cá tính riêng của mình, làm chuyện gì cũng lấy anh ta làm trung tâm, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, một chút kiêu ngạo cũng không có.

Nhưng đứng trước màn ảnh, ánh mắt cô kiên định, lời nói ra cũng quyết đoán lạ thường.

Cô xa lạ như thế cũng làm anh ta cảm thấy khủng hoảng.

Anh ta từng rất kiên định cho rằng, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Dịch Nhiễm cũng không buông bỏ anh ta được.

Lúc đầu gây dựng sự nghiệp, bởi vì chuyện tài chính mà anh ta không thể không để ý sắc mặt của người khác. Có đôi khi cảm thấy phiền chán muốn hút một điếu thuốc, móc trong túi rất lâu lại không tìm được gì.

Dịch Nhiễm cũng không bao giờ khiến anh ta cảm thấy mất tự nhiên, luôn ôn hoà nhét thứ anh ta muốn tìm vào trong tay anh ta. Sợ anh ta cảm thấy khó xử còn tìm lý do, nói cô muốn hút thuốc nhưng đốt lên mới thấy mùi hương không tốt chút nào nên để lại cho anh ta.


Có đôi khi anh ta suy nghĩ, rốt cuộc là Dịch Nhiễm sinh ra trong một gia đình như thế nào.

Cô ngây thơ tới mức không rành thế sự, không biết ba mẹ cô cưng chiều yêu thương cô thế nào mới nuôi dưỡng cô thành tính cách như vậy.

Nhưng nếu sinh ra trong gia đình hạnh phúc, vậy tại sao lại thích một người như anh ta chứ?

Trong lòng Cố Tắc Yến hiểu ra, anh ta đối xử với cô không tốt, không hề có kiên nhẫn như với Lương Ngôn.

Bây giờ cảm xúc của anh ta vô cùng phức tạp, lúc này, Lương Ngôn lại gửi tin nhắn tới, hỏi anh ta có nhìn thấy tin tức trong nhóm chat hay không, ngày mai mọi người hẹn nhau tới làng du lịch chơi.

Cố Tắc Yến nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu mới nhắn lại.

"Xin lỗi em, ngày mai anh có chút việc cần phải xử lý, mọi người cứ đi chơi vui vẻ."

Dịch Nhiễm đã kéo phương thức liên lạc của anh ta vào danh sách đen, anh ta cảm thấy cũng đã tới lúc cần gặp mặt nói chuyện với cô rồi.


Sang Duy cách nhà Dịch Nhiễm không phải là xa, lái xe khoảng mười phút là tới cửa tiểu khu nhà cô. Chỉ là tiểu khu này là kiểu chung cư cũ, việc quản lý tương đối lộn xộn, chiếc xe đỗ ở cửa tiểu khu không hề ngay ngắn chút nào, cho nên Lâm Chiêu cũng không có cách nào lái xe vào trong.

Sau khi anh dừng xe, Dịch Nhiễm khẽ nói một tiếng cảm ơn với anh. Ngay lúc cô chuẩn bị xuống xe, Lâm Chiêu lại đưa dù cho cô.

Dịch Nhiễm chớp mắt hai cái, cũng không nhận ngay tức khắc.

Lâm Chiêu nhìn thoáng qua cơn mưa bên ngoài, hỏi cô, "Em muốn bị ướt chạy về nhà à?"

Ngón tay Dịch Nhiễm đan vào nhau, đang lúc không biết nên nói gì, Lâm Chiêu lại mở miệng.

"Dịch Nhiễm."

Anh gọi tên cô, cô vội vàng ngẩng đầu, đột nhiên đối diện với đôi mắt Lâm Chiêu đang nhìn mình chằm chằm. Anh rất bình tĩnh, khuôn mặt không có chút lạnh lùng nào cả.
"Em không cần phải như vậy đâu." Anh nói, rồi lại đưa dù qua phía cô.

"Không cần phải tự tra tấn bản thân mình, cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với anh."

Anh lấy một hộp thuốc lá ra, lúc chuẩn bị mở thì tay khựng lại, rồi sau đó im lặng thả về vị trí cũ.

Anh tiếp tục nói nốt câu nói kia cho hoàn chỉnh.

"Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi."

Lâm Chiêu vô cùng thong dong, tay trái đặt trên tay lái. Đôi tay anh rất đẹp, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng. Dịch Nhiễm chú ý tới đồng hồ anh đeo trên tay cũng đã không còn là chiếc đồng hồ anh thích mấy năm trước nữa rồi.

Thời gian vẫn luôn tiến về phía trước, Lâm Chiêu cũng đã có khởi đầu mới.

Lời xin lỗi của cô với anh mà nói, có lẽ trông như là đạo đức giả vậy.

Lâm Chiêu nghiêng đầu nhìn cô. Bây giờ cô rất thích cúi đầu, từ trước tới nay lông mi cô rất dài, lại cụp mắt nên bóng của hàng lông mi in lên khuôn mặt.
Ngón tay anh gõ nhẹ hai cái lên tay lái, hầu kết khẽ chuyển động rồi mới nói.

"Không cần vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng tới công việc đâu."

Đây là lời nói cuối cùng trong tối nay của anh đối với cô.

Dịch Nhiễm cầm dù, từng bước đi về phía căn hộ của mình. Hôm nay, cô nói với Lâm Chiêu không ít lời, tâm tình không thể nói là không tốt.

Ngược lại khiến cho tâm tình vốn đang mê mang của cô rộng mở thoáng đãng hơn một chút.

Cô hẳn là nên cố gắng... nhìn về phía trước.

Về đến nhà, Dịch Nhiễm mở tủ lạnh lấy một hộp sữa bò, rót cho mình một ly. Bây giờ dạ dày của cô không tốt lắm, cho nên trước khi uống đều phải hâm nóng sữa một chút.

Chỉ là, hôm nay động tác hậu đậu, lúc đi đứng không cẩn thận làm đổ nửa ly sữa. Từ nhỏ tới lớn, khuyết điểm lớn nhất của cô chính là chân tay dễ dàng luống cuống.
Buông ly sữa xuống, cô vội vội vàng vàng đi tìm rẻ lau. Lúc đi qua ngăn tủ còn bị đập đầu một cái, vất vả lắm mới lấy được giẻ lau lại không để ý đường, đạp lên ly sữa bò, bị ngã xuống đất.

Sau đó cổ chân lại bị thương.

Dịch Nhiễm cố gắng hết sức dọn dẹp cho xong mới khập khiễng đi vào phòng tắm tắm rửa.

Vốn dĩ cô chỉ cho rằng đó là vết thương nhỏ, nào biết ngày hôm sau, mắt cá chân lại sưng lên, đau đớn thấu xương khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Sáng sớm Dịch Nhiễm đã ôm chân mình gào trong phòng năm phút.

Hôm nay có công việc tương đối quan trọng, cần cô và Đặng Vi phải có mặt, làm tuyên truyền cho Đại Mộng Tam Sinh.

Thấy cô nhảy lò cò tới Sang Duy, Thẩm Nghệ Trúc nhìn dáng vẻ này thì khϊếp sợ.

"Dịch Nhiễm, em không sao chứ?"

"Không sao đâu, chỉ là trẹo chân thôi ấy mà." Cô đau đến nhíu mày, tiếp tục nói, "Chờ hoạt động hôm nay kết thúc em sẽ tới bệnh viện kiểm tra xem sao."
"Vậy em cẩn thận một chút, giám đốc Trần nói hôm nay có rất nhiều bên truyền thông tới chụp ảnh đấy."

Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy đau đầu, chưa gì cô đã tưởng tượng ra hình ảnh bản thân xuất hiện trong buổi họp báo khó coi bao nhiêu.

Chỉ là, chờ tới lúc cô chuẩn bị xuất phát, Trần Lực lại thông báo cho cô nghỉ ngơi ngày hôm nay, không cần tham gia hoạt động nữa.

Dịch Nhiễm lo lắng bản thân sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của mọi người, Trần Lực trực tiếp nói chuyện này cô đừng xen vào, phòng làm việc sẽ tự có sắp xếp, bảo cô dưỡng thương cho tốt.

Thẩm Nghệ Trúc tới bệnh viện cùng cô. Cô ấy vô cùng kinh ngạc vì Dịch Nhiễm lại không biết đăng ký khám kiểu gì.

Cô ấy líu lưỡi, nhịn không được hỏi một câu, "Dịch Nhiễm, trước nay em chưa từng bị bệnh sao?"
Đối phương thành thật trả lời, "Từng bị rồi, nhưng mà trước kia đều có người đi cùng em cả, em chưa từng tự đi khám bao giờ."

"Em cũng thật hạnh phúc."

Dịch Nhiễm tủm tỉm cười gật đầu, cô rất vừa lòng với cuộc sống của trước kia, tuy rằng cuộc sống bây giờ đã xảy ra một vài chuyện không tốt cho lắm nhưng cũng đã dần đi vào quỹ đạo.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra và quay chụp, nói tình hình của cô cũng không phải nghiêm trọng quá mức, nhưng tốt nhất vẫn phải nghỉ ngơi một thời gian.

Dịch Nhiễm ngại ảnh hưởng tới tiến độ làm việc của mọi người nên bảo Thẩm Nghệ Trúc đưa mình trở về phòng làm việc. Thẩm Nghệ Trúc do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định xin chỉ thị từ phía bên trên.

"Dịch Nhiễm, chị nói tình hình của em với giám đốc Trần rồi, chị cảm thấy em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt trước đã."
Dịch Nhiễm sửng sốt một chút, cảm thấy không thể hiểu nổi.

"Nghệ Trúc, em không sao đâu mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Thẩm Nghệ Trúc lắc đầu, "Dịch Nhiễm, lúc cơ thể có vấn đề thì đừng cậy mạnh, nếu không sẽ làm chậm trễ công việc sau này đấy, không có ai thương em đâu."

Dịch Nhiễm ngẩn người.

"Chúng ta cứ báo cáo tình hình lên trên trước đó, xem phòng làm việc có cách xử lý nào hay không. Thật ra công việc của em hoàn toàn có thể làm ở nhà mà, bây giờ cứ nghỉ ngơi trước đã."

Cô vẫn cảm thấy thấp thỏm như cũ, sợ bản thân mang phiền toái đến cho người khác, rất nhanh, điện thoại Thẩm Nghệ Trúc đã có tin nhắn mới.

"Dịch Nhiễm, chị sẽ đưa em về nhà, giám đốc Trần nói em có thể làm việc ở nhà. Nếu có chuyện gì, chị sẽ tới thông báo với em."

Về đến nhà, Thẩm Nghệ Trúc nhìn thoáng qua tủ lạnh nhà cô, thấy bên trong vẫn còn nguyên liệu nấu ăn mới khẽ thở phào một hơi.
Sợ cô không tiện nấu ăn, Thẩm Nghệ Trúc còn làm một bữa cơm chiên chân giò hun khói. Lúc nấu xong, hai mắt Dịch Nhiễm như bừng sáng.

"Nghệ Trúc, chị nấu ăn thật giỏi."

"Chỉ là kỹ năng nho nhỏ thôi, đừng khen chị thế." Thẩm Nghệ Trúc đặt cơm ở nơi cô dễ lấy, lúc sắp ra khỏi cửa còn để lại một câu, "Dịch Nhiễm, em nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai chị lại tới thăm em."

Dịch Nhiễm vẫy tay tạm biệt cô ấy, sau đó nhàm chán ngồi trước máy tính.

Haizz, cô vẫn muốn tới phòng làm việc hơn nhiều.

Ở đó có không khí hơn.

Lúc cô còn đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên có tin nhắn.

Là Lâm Chiêu.

"Anh ở cửa nhà em."

Dịch Nhiễm sợ ngây người, vội vàng gọi điện thoại qua, rất nhanh anh đã bắt máy.

"Sao anh lại ở đây!" Bởi vì kinh ngạc, giọng nói của Dịch Nhiễm nâng cao. Đối phương vô cùng bình tĩnh trả lời, "Mở cửa sẽ biết."
Sau đó, đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc.

"Tiểu thư, là dì, dì Trương tới thăm con đây."

Nước mắt Dịch Nhiễm lập tức rơi xuống.

Từ khi cô sinh ra tới nay, Trương Vân Xuân đã làm việc ở nhà họ. Sau này mẹ cô mất sớm, trong cuộc sống của cô, dì Trương cũng giống như một người mẹ vậy.

Dịch Nhiễm kích động xuống giường, tung tăng nhảy nhót đi mở cửa.

Lâm Chiêu đứng ở cửa, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, dừng trên đôi chân trần trụi của cô.

Trương Vân Xuân vừa nhìn đã nóng nảy, "Bé con à, sao con lại đi chân trần ra đây thế này, cẩn thận cảm lạnh đấy. Mau mau đeo dép vào, dì Trương mang móng heo tới đây, lát nữa hầm canh cho con ăn."

Dịch Nhiễm mở cửa để Lâm Chiêu và Trương Vân Xuân vào phòng, sau đó trực tiếp nhào qua ôm lấy bà.

"Dì Trương, con nhớ dì lắm."
"Dì Trương cũng rất nhớ con. Được rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi, dì Trương sẽ nấu một bữa thật ngon cho con, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau được không."

Trương Vân Xuân đỡ Dịch Nhiễm vào phòng, sau đó nói với Lâm Chiêu, "A Chiêu, con nói chuyện với con bé một lát, dì nấu ăn trước đã."

Lâm Chiêu vâng một tiếng.

Cạch!

Dịch Nhiễm thở dài, cô không hiểu vì sao dì Trương lại phải đóng cửa.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Dịch Nhiễm ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Lâm Chiêu đang đứng bên tường. Anh cao lớn đĩnh đạc, tuy rằng đứng ngay cạnh tường nhưng lại không hề lười biếng tựa vào nó.

Vô cùng khắc chế.

Dịch Nhiễm sợ, sợ trước khi dì Trương vào đây, anh sẽ luôn duy trì tư thế này.

"Sao anh lại tới đây?"

"Anh đưa dì Trương tới."

Câu trả lời này dường như cũng không có vấn đề gì. Dịch Nhiễm cúi thấp đầu, lại hỏi thêm một câu, "Tại sao dì Trương lại biết em bị thương?"
Lâm Chiêu không trả lời ngay, Dịch Nhiễm ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của anh. Lúc anh nhìn cô chăm chú sẽ khiến cô cảm thấy chột dạ, đồng tử Dịch Nhiễm khẽ run, Lâm Chiêu rời tầm mắt, ánh mắt dừng trên bàn máy tính của cô.

Dịch Nhiễm lại cảm thấy chột dạ, dịch chuyển cơ thể, thu dọn cái bàn đang rối tung.

"Sao chú Dịch có thể hoàn toàn bỏ mặc không quan tâm em chứ?"

Lời này khiến cô xúc động, hốc mắt Dịch Nhiễm lập tức trở nên ướŧ áŧ. Cô là đứa con gái không khiến ba bớt lo, lúc nào cũng khiến ba thương tâm nhọc lòng, cái gì cũng không biết làm.

Lâm Chiêu nhìn chằm chằm cô một hồi mới bước tới trước bàn, lấy từ đống đồ linh tinh ra một gói khăn giấy, rút hai tờ đưa cô.

Dịch Nhiễm chột dạ nhận lấy lau nước mắt rồi nói, "Anh đi đi."

Lâm Chiêu, "..."
Dịch Nhiễm rất vui vì hôm nay anh đưa dì Trương tới đây, nhưng bây giờ anh cũng đã có bạn gái, hai người họ không thể giống như trước đây được nữa.

"Lâm Chiêu."

Cô cẩn thận gọi tên anh, đôi mắt Lâm Chiêu khẽ động, sau đó nghe cô nói, "Bây giờ không phải khi còn nhỏ, lúc chúng ta ở chung, vẫn nên..."

"Tị hiềm* một chút."

(*Sợ bị hiểu lầm, nghi ngờ, nên tránh quan hệ, không hợp tác với nhau.)

Cô suy nghĩ một hồi mới tìm ra được từ thích hợp.

Lâm Chiêu quan sát biểu tình của cô, không đáp lời ngay. Lúc này bầu trời có một đám mây khẽ trôi che khuất ánh sáng mặt trời, căn phòng tức khắc trở nên tăm tối, Dịch Nhiễm nhìn bóng đen dưới chân, cảm giác bất an tăng lên.

Sau đó, giọng nói của Lâm Chiêu vang lên, tiếng nói không lớn nghe có chút mờ ảo, "Tị hiềm?"
Cô bỗng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt không chút gợn sóng nào của anh, thấy môi mỏng khẽ nhích, cô lại vội cúi đầu.

Dịch Nhiễm cúi thấp đầu, không chú ý tới ánh mắt của Lâm Chiêu đang nhìn về phía cô. Trong đôi mắt của anh, giờ phút này chỉ có mỗi thân ảnh của cô mà thôi.

Sau đó, cô nghe anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, "Cần sao?"

Trái tim cô ngay tại giây phút đó như chìm xuống ao hồ.

Cô nhớ lại những chuyện mình đã làm khi ấy.

Rõ ràng bản thân đã có hôn ước, lại không hề biết tị hiềm, vì Cố Tắc Yến mà buông bỏ hôn ước, còn rời nhà bỏ trốn.

Vậy thì cô có tư cách gì để nói câu này chứ.

Tác giả có lời muốn nói:

*Đỡ trán*, tần sóng não bộ hai người này không cùng một chỗ.

Lâm Chiêu: Vì sao phải tị hiềm, sớm muộn gì em cũng là của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi