THIÊN VỊ CÓ MỘT KHÔNG HAI

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Lương Ngôn cảm giác như đang rơi vào hố băng, cô ta nhìn chằm chằm thẻ trong tay Lâm Chiêu, muốn duỗi tay ra lấy lại nhưng sức lực trên người như bị rút cạn, tứ chi đều cứng đờ.

Lâm Chiêu nhàn nhạt liếc cô ta một cái, "Cô muốn hoạ sĩ của chúng tôi đi đâu?"

Lời vừa nói ra khiến Lương Ngôn càng thêm bất ổn. Bây giờ đánh giá về Dịch Nhiễm trên mạng rất tốt, fans Đại Mộng Tam Sinh thật sự rất thích phong cách của cô. Lời này của cô ta bị Lâm Chiêu nghe được, đối phương nhất định sẽ cảm thấy cô ta rắp tâm bất lương.

Lương Ngôn vội vàng giải thích, "Lâm tổng, anh đừng hiểu lầm."

"Vậy cô muốn thế nào?" Tầm mắt của anh rơi vào tấm thẻ kia, "Hay ý cô là... hoạ sĩ của chúng tôi chỉ trị giá một trăm vạn?"

Lương Ngôn đỏ mặt, cũng không dám tiếp lời.


Lâm Chiêu đưa thẻ ra, Lương Ngôn hiểu ý đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay cô ta vừa chạm phải thẻ, Lâm Chiêu đã buông lỏng tay.

Không hề dừng lại thêm một giây nào.

Trái tim Lương Ngôn nặng nề, cô ta có thể nhận ra được sự khinh thường của Lâm Chiêu với mình.

Đầu ngón tay cô ta nắm chặt cái thẻ, ngẩng đầu lên đã thấy tầm mắt Lâm Chiêu dừng trên người Dịch Nhiễm.

Biểu tình trên mặt anh không nhiều lắm, nhưng ánh mắt kia khiến Lương Ngôn run rẩy.

Người đàn ông nhìn phụ nữ như vậy, chỉ có một nguyên nhân.

Cô ta còn đang phỏng đoán, giọng nói của Lâm Chiêu lại vang lên.

"Còn có việc?"

Lương Ngôn muốn mở miệng nhưng thái độ của đối phương khiến cô ta không dám đường đột.

"Không có chuyện gì, Lâm tổng, hôm khác tôi sẽ tới sau."

Lâm Chiêu không đáp, Lương Ngôn xoay người đi rồi, tốc độ còn rất nhanh, tóc bị gió thổi loạn, hoàn toàn không có phong cách phim thần tượng như trước đó.


Dịch Nhiễm thở phào một hơi, Lâm Chiêu nhìn cô hỏi, "Có cảm giác gì?"

Dịch Nhiễm nghẹn khuất ngẩng đầu, "Nếu ba em biết, nhất định sẽ tức chết mất."

Một trăm vạn...

Mấy năm nay rốt cuộc cô đã làm cái gì chứ!

Lâm Chiêu hừ nhẹ rồi nói, "Vì sao lại đi trước?"

Dịch Nhiễm khó xử nhìn anh, cúi đầu trốn tránh ánh mắt của anh, "Em còn có việc."

"Rất gấp?"

"Đúng vậy, rất gấp."

Dịch Nhiễm không muốn kéo dài cuộc đối thoại giữa hai người trở nên thân mật, vội chuyển đề tài hỏi anh, "Sao Lương Ngôn lại tới đây, có hợp tác sao?"

"Không có." Lâm Chiêu lời ít ý nhiều trả lời hai chữ, thấy dáng vẻ khó hiểu của cô lại giải thích, "Nhãn hiệu trang sức dưới trướng Sáng Thế đang tìm người đại diện."

"Cô ta tự mình tới tiến cử?"

Dịch Nhiễm suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, lẩm bẩm nói, "Không phải cô ta rất nổi tiếng sao, vậy tại sao chuyện này không có nhân viên nào ra mặt giúp thế?"


"Trước đó có, nhưng mà anh từ chối rồi."

"Hả, cô ta nổi tiếng như vậy, vì sao chứ?"

Lâm Chiêu cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt của anh sâu thẳm đen nhánh giống như miệng giếng cổ, liếc mắt nhìn không thấy đáy.

Cô đã từng sợ hãi việc đối diện với anh, luôn có cảm giác sẽ tuỳ lúc mà mất khống chế.

Tâm tư anh thâm trầm, trong những đứa trẻ chơi cùng thời thơ ấu, anh vẫn luôn là người trầm mặc nhất. Nhưng lúc ở bên cô, chưa bao giờ anh im lặng quá lâu.

Bây giờ vẫn giống như cũ.

Cô hỏi cái gì, anh đáp cái đấy.

Thật sự không thể như vậy nữa, đã từng tổn thương anh một lần, phải kịp thời ngăn cản mọi tổn hại, hoàn toàn rời xa anh.

Dịch Nhiễm rời tầm mắt đi tới phía trước, đằng sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, bước đi không vội vã như cô, vậy nhưng lại dễ như trở bàn tay bắt kịp.
Anh đi tới bên cạnh cô, Dịch Nhiễm có thể cảm nhận được tầm mắt của anh.

Gần như trong nháy mắt, giọng nói của anh vang lên.

"Em nói xem vì sao?"

Đây là câu trả lời cho câu hỏi của cô.

Trái tim Dịch Nhiễm lỡ mất một nhịp, cô đã đoán được một khả năng, nhưng cũng không muốn nghĩ tới, vội vàng chuyển đề tài.

"Cô ấy không thích hợp đúng không? Diện mạo cô ấy tương đối dịu dàng, người đại diện trang sức phải trông sang trọng quý phái một chút. Em cảm thấy Hạ Sương rất hợp, khí chất ngời ngời, tỉ lệ dáng người thích hợp, lại trông rất thời thượng tuyệt vời."

Dịch Nhiễm lải nhải một thôi một hồi, Lâm Chiêu bỗng dừng bước, Dịch Nhiễm theo bản năng dừng chân.

"Dịch Nhiễm, rốt cuộc em muốn nói gì với anh?"

Muốn nói với anh Hạ Sương rất tốt, nếu như có hảo cảm thì hãy nắm chắc cơ hội.
Chỉ là, lời này cô ngại nói, cô nghiêng đầu nhìn anh một cái rồi cười trừ.

"Em chỉ tuỳ tiện nói thôi mà, anh coi như không nghe thấy là được."

Nụ cười vô tội này, sao Lâm Chiêu lại không biết chứ, đây là biểu tình lúc cô có chủ ý không tốt, bị người ta chọc thủng.

Lâm Chiêu nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt âm trầm, Dịch Nhiễm liếm môi, lắp bắp nói, "Có thể đi chưa thế?"

Anh nhìn cô chăm chú, cuối cùng cũng thoả hiệp mở miệng, "Có thể."

Dịch Nhiễm như trút được gánh nặng, một đường đi chậm, rất nhanh đã tới đối diện đường cái, lúc này xe buýt cô đợi đã tới, Lâm Chiêu nhìn cô lên xe.

Anh đứng yên tại chỗ, nhớ tới lời chưa nói với cô.

"Tháng sau là tới sinh nhật cô rồi."

Sau khi Lương Ngôn vội vàng trở về thì nhận được điện thoại của người đại diện.

"Lương Ngôn, vừa nhận được tin tức, hợp đồng quảng cáo trang sức kia đã chọn Hạ Sương rồi."
Cô ta vừa nghe xong thì trầm xuống, tuy rằng đã có dự cảm nhưng không ngờ lại nhanh tới vậy.

Chẳng lẽ cô ta đã đá trúng ván sắt* rồi sao? Lương Ngôn siết chặt tay, móng tay vừa mới làm ghim chặt vào da thịt.

(*cho rằng người khác là quả hồng mềm dễ bắt nạt, cuối cùng lại là bản thân chịu thua thiệt, theo baidu)

Bây giờ Cố Tắc Yến không buông bỏ Dịch Nhiễm được, Lâm Chiêu của Sáng Thế sao lại ra mặt vì cô?

Chẳng qua cũng chỉ là đứa hoạ sĩ trò chơi không có gì đặc biệt.

Lương Ngôn cô ta, dựa vào chính mình, một đường dốc sức mới có thành tích như bây giờ, dựa vào cái gì mà có người có thể dễ như trở bàn tay đạt được hết thảy?

Cô ta gọi cho Cố Tắc Yến, rất nhanh đầu bên kia đã nghe máy.

"Alo." Giọng nói bên kia có chút khàn khàn, nghe có vẻ mệt mỏi.
Lương Ngôn dừng một chút, nâng cao âm lượng, "Cơ thể anh không khỏe sao?"

"Không phải." Tuy rằng nói vậy nhưng anh ta vẫn ho khan một tiếng khiến Lương Ngôn hoảng loạn.

"Bây giờ anh đang ở đâu? Công ty hay là ở nhà?"

Đầu bên kia dừng một chút rồi mở miệng, "Anh đang ở bệnh viện, cảm mạo bình thường thôi, không sao."

"Bệnh viện nào, em tới thăm anh."

"Không cần đâu." Anh ta dứt khoát từ chối, Cố Tắc Yến nhớ tới chuyện lúc trước ở Nhật Bản, ánh mắt trở nên ảm đạm. Bây giờ Dịch Nhiễm kháng cự anh ta như vậy, anh ta không hi vọng lại xảy ra chuyện gì khác.

Lương Ngôn cắn môi, do dự một lát rồi mở miệng, "A Tắc, Dịch Nhiễm cũng có người theo đuổi rồi."

Tiếng thở dốc đầu bên kia vô cùng nặng nề, sau khi nghe xong lời cô ta nói, mọi âm thanh trở nên yên lặng.

Bầu không khí vô cùng áp lực, trái tim Lương Ngôn nhảy loạn, đang định mở miệng, Cố Tắc Yến đã nói.
"Ai?" Giọng nói áp lực lạnh lẽo.

Lương Ngôn ngây người, buột miệng thốt ra, "Lâm Chiêu của Sáng Thế, bây giờ xem như cấp trên của Dịch Nhiễm."

"Sao có thể chứ?" Cố Tắc Yến không tin, trong mắt anh ta, Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm căn bản là người của hai thế giới.

"Là sự thật, hôm nay em tới Sáng Thế nói chuyện hợp đồng vừa hay gặp cô ấy." Lương Ngôn khẽ nói, trong giọng nói có chút do dự giống như đang rất lo lắng cho tình trạng của anh ta.

"Lâm Chiêu tự mình đưa cô ấy ra khỏi cửa, hai người còn đứng rất gần nhau."

"Không thể, Dịch Nhiễm sẽ không."

Cô thích anh ta như vậy, sao có thể có người mới nhanh như vậy được chứ?

Lương Ngôn thở dài một hơi, "Với điều kiện của Lâm Chiêu, ai có thể từ chối được chứ? Lúc trước cô ấy kiên quyết chia tay với anh như vậy, sợ là cũng do ảnh hưởng của Lâm Chiêu."
"Em đừng nói bậy, anh không tin đâu."

Cố Tắc Yến nhanh chóng tắt máy, đứng dậy muốn rút ven, lúc này Chu Bằng tới thăm anh ta, thấy dáng vẻ này lập tức chạy tới cản.

"Cậu làm gì vậy, không muốn sống nữa sao, cậu có biết bây giờ cậu sốt cao bao nhiêu không?"

"Không có việc gì, tôi muốn xuất viện một chuyến."

Chu Bằng: "Sao vậy, công ty xảy ra chuyện hay cậu phá sản rồi?"

Cố Tắc Yến nghiêm mặt, sau đó cả người giống như mất đi toàn bộ sức sống, vẻ mặt ảm đạm.

Chu Bằng hoảng sợ vội vàng dìu anh ta.

Mãi lâu sau, Cố Tắc Yến mới mở miệng, vẻ mặt mê mang.

"Có lẽ Dịch Nhiễm thật sự muốn chia tay tôi."

Chu Bằng không nhịn được chửi thề một câu dưới đáy lòng.

Nhưng thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của bạn mình lại khuyên nhủ, "Không thể bên nhau nữa thì chia tay đi, bây giờ Lương Ngôn cũng đã trở lại rồi, hai người các cậu có tình cảm tốt như vậy, nếu không thì... nối lại tình xưa?"
Cố Tắc Yến cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn dáng vẻ này, Chu Bằng lại thở dài.

"Cậu thật sự thích Dịch Nhiễm?"

Cố Tắc Yến không trả lời nhưng đáp án đã rất rõ ràng.

Chu Bằng cũng không biết nói gì mới tốt, vỗ nhẹ bờ vai của bạn thân rồi nói, "Chúng ta của trước kia, thật sự không nhìn ra."

"Trước kia mọi người đều chờ đợi cậu và Lương Ngôn ở bên nhau, cho nên thái độ với Dịch Nhiễm không phải rất tốt. Tôi cảm thấy cô gái nhỏ này khá tốt tính, một lòng một dạ thích cậu, bị ấm ức thì chịu khổ một mình, đứng trước mặt cậu sẽ tỏ ra không có gì, không cãi không nháo."

"Nhưng cậu... đối với người ta vẫn luôn lạnh nhạt, người nhiệt tình tới đâu cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo."

"Tôi biết, tôi biết trước kia tôi đối xử không tốt với cô ấy, chỉ là khi ấy tôi chưa suy nghĩ cẩn thận."
Bản thân anh ta vẫn luôn chìm đắm trong tình cảm thời quá khứ không thể thoát ra nổi, vây mình trong ngõ cụt, cảm thấy nếu bản thân yêu Dịch Nhiễm thì chính là phản bội sự chân thành trước kia của mình.

Cho nên anh ta không muốn gần gũi cô, không muốn thấy vẻ mặt sùng bái của cô, không muốn đối xử với cô như cách mình từng đối xử với Lương Ngôn.

Nhưng chờ tới khi Lương Ngôn trở về, anh ta đã chậm rãi suy nghĩ cẩn thận.

Quá khứ tốt đẹp thì sao chứ, tất cả đều là chuyện đã qua rồi. Thói quen sẽ dần thay đổi nhưng chân tình thì không thể.

Tương lai, anh ta hi vọng người ở bên cạnh mình sẽ là cô.

"Tôi muốn đi tìm cô ấy lần nữa, nói rõ mọi chuyện với cô ấy."

Cố Tắc Yến không tin tình cảm ba năm của mình và Dịch Nhiễm sẽ bại bởi Lâm Chiêu.

Xe của Lâm Chiêu dừng ở đèn xanh đèn đỏ ngã tư phía đối diện Sang Duy, nhớ tới biểu hiện hôm nay của Dịch Nhiễm, anh lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Phòng vẽ tranh của cô nhìn ra ngã tư đường, số tầng không cao, xuyên qua cửa sổ là có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn của cô.

Ngón tay Lâm Chiêu đặt trên trán, vài sợi tóc rũ xuống đầu ngón tay, cảm xúc tê dại.

Ngày ngày đêm đêm, mỗi lần nhớ tới cô, cảm giác trong lòng đều như vậy cả.

Lâm Chiêu đang định rời đi, cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại. Nhìn người ngồi ở ghế lái, sắc mặt Lâm Chiêu trở nên lạnh lùng.

Anh không chút do dự đánh tay lái đi về phía Sang Duy, tốc độ rất nhanh, lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.

Lâm Chiêu nhanh chóng dừng xe, chân dài bước xuống, không hề dừng lại nhanh chóng đi tới phòng vẽ tranh của Dịch Nhiễm.

Hôm nay Dịch Nhiễm có rất nhiều linh cảm, cô đã chuẩn bị tinh thần thức thâu đêm vẽ tranh.

Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác bên ngoài có người đang gọi tên mình.
Chỉ là, nơi này gần ngã tư xe cộ đi lại đông đúc, hơn nữa cửa sổ cách âm rất tốt cho nên nghe thấy không rõ ràng lắm.

Phía dưới Sang Duy, trong tay Cố Tắc Yến ôm một bó hồng lớn, lớn tiếng gọi tên Dịch Nhiễm.

Anh ta muốn cho cô biết, trong lòng anh ta có cô, từ nay về sau sẽ chỉ yêu mình cô.

Cố Tắc Yến nhìn thấy Dịch Nhiễm đứng dậy, trong lòng vui vẻ, nhưng lại thấy cô ngồi về chỗ.

Dịch Nhiễm đứng dậy bởi vì tiếng gõ cửa vang lên. Giờ này rồi, ai còn tới tìm cô chứ?

Cô nghi hoặc mở cửa, nhìn thấy người đến không khỏi ngây người một lúc, "Sao anh lại tới đây?"

"Có việc tìm em." Khuôn mặt Lâm Chiêu bình tĩnh, không đợi Dịch Nhiễm mở miệng, anh đã đoạt quyền chủ động.

"Không cho anh vào sao?"

Dịch Nhiễm: "..."

Lâm Chiêu bình tĩnh tiếp lời, "Anh vừa mới đi lên, còn có rất nhiều người chưa tan làm."
Trong lòng Dịch Nhiễm hoảng hốt, vội vàng kéo anh vào trong.

Cô không muốn tạo ra phong ba tình yêu văn phòng đâu.

"Anh tới làm... làm gì thế, bị người ta bắt gặp không tốt chút nào đâu." Dịch Nhiễm ngượng ngùng xoắn xuýt, nhìn trái nhìn phải nói, "Anh mau vào đi, bị người bắt gặp lại có tin đồn lung tung."

Lâm Chiêu không nói tiếp, anh lập tức tới bên cửa sổ, thấy được Cố Tắc Yến đứng dưới lầu.

Đối phương cũng nhìn thấy anh, sau khi khϊếp sợ qua đi, vẻ mặt hoàn toàn phẫn nộ.

Lâm Chiêu nhìn anh ta từ trên cao, không có châm biếm, không có khinh thường, vẻ mặt bình tĩnh.

Anh ta thấy Cố Tắc Yến còn định mở miệng, Lâm Chiêu nâng tay, vừa nhìn anh ta chăm chú, vừa chậm rãi kéo tấm rèm che xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Nhiễm: "Anh anh anh làm gì thế, kéo rèm làm gì!"
Lâm Chiêu: "Em nói xem?"

Cố Tắc Yến: "Muốn chết à, mau kéo rèm lên!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi