Chương 48: Ôm một lát thôi, có hơi nhớ em
Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Lúc Tôn Vân Thiến nghe thấy lời này chỉ cảm thấy cổ họng như bị gì đó bóp nghẹt, nói gì cũng không được.
Cô ta có chút thất thố, cuối cùng lại vẫn đi vào trong nhà Lâm Chiêu. Chính diện đụng phải Dịch Giang vừa đi ra khỏi đó, tuy rằng không cam tâm nhưng cô ta vẫn lễ phép chào hỏi.
"Chào bác Dịch ạ."
Dịch Giang gật đầu khách sáo đáp lại một câu, Tôn Vân Thiến lập tức vào trong.
Nhìn thấy ba, Dịch Nhiễm chột dạ hỏi, "Có thuận lợi không ạ?"
"Vẫn được, trở về chúng ta lại nói." Nghe thấy lời này, Dịch Nhiễm có chút lo lắng.
Nhanh như vậy đã ra, cũng không kêu cô vào trong, buổi gặp mặt hôm nay hẳn là đã tan rã trong không vui. Dịch Nhiễm còn muốn nói gì đó với Lâm Chiêu, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị ba mạnh mẽ ép nhét vào trong xe.
Cũng không biết bọn họ đã bàn bạc trước với nhau hay không, cô vừa vào trong xe, tài xế đã khoá cửa, mặc kệ cô có kêu gào thế nào thì bọn họ cũng không dao động nửa phần.
Lâm Chiêu nhìn Dịch Nhiễm như nổi điên ở trong xe, lại bị Dịch Giang gọi qua một bên.
"A Chiêu, hôm nay chú nói chuyện với ba mẹ con rồi, suy nghĩ của bọn họ chắc hẳn con cũng rõ." Dịch Giang dừng một chút rồi thở dài, "Bọn họ rất không hài lòng với Nhiễm Nhiễm. Cũng đúng, trước kia con bé làm ra chuyện sai trái, chú cũng không thể ép buộc ba mẹ con tiếp nhận nó, mọi người là bạn nhiều năm rồi, gây chuyện lớn cũng không tốt cho lắm."
Dịch Giang thở dài, giọng nói bất đắc dĩ.
"Không thì hai đứa bọn con... đành bỏ đi vậy."
Không khí dường như ngưng tụ ngay tại một khắc đó. Dịch Nhiễm nhìn dáng vẻ Lâm Chiêu bên ngoài xe, trái tim như bị ai đó siết chặt.
Cô thấy Lâm Chiêu mở miệng nói gì đó, như cửa xe đóng chặt, bên ngoài có nói gì thì cũng không nghe thấy.
Chưa tới bao lâu, ba cô đã trở lại.
Sau khi xe khởi động, Dịch Nhiễm do dự hồi lâu rồi túm tay áo Dịch Giang.
"Ba ơi ba, có phải ba mẹ Lâm Chiêu không đồng ý cho tụi con ở bên nhau không?"
Dáng vẻ Dịch Giang như đang suy tư gì đó, nghe thấy giọng nói của con gái, ông mới hoàn hồn nhìn chằm chằm Dịch Nhiễm một lát rồi hỏi, "Nếu ba nói hai đứa đừng ở bên nhau nữa, con sẽ nghe lời ba nói sao?"
Dịch Nhiễm sợ tới mức ngẩn người.
Dịch Giang cũng không muốn thấy con gái yêu như vậy, ông lại thở dài, "Thôi, việc này để ba nghĩ cách khác."
Ít nhiều gì Dịch Nhiễm cũng tưởng tượng được ra cục diện hôm nay, cô hỏi, "Có phải bác Lâm bọn họ đã nói mấy lời gì khó nghe đúng không?"
"Cũng không có, hai bên gia đình đã có nhiều năm giao tình như vậy, ba mẹ Lâm Chiêu cũng đều là người dễ nói chuyện. Chỉ là dì Ôn của con rất để ý tới chuyện con làm trước đây, việc này cũng có thể hiểu được, lúc trước Lâm Chiêu đã bị con làm tổn thương không hề nhẹ."
Vẻ mặt Dịch Nhiễm có chút cô đơn, chuyện thành ra như thế này cô cũng đã nghĩ tới. Muốn người nhà Lâm Chiêu tiếp nhận mình mà không có khúc mắc cũng là một chuyện khó khăn.
Dịch Giang vỗ bả vai Dịch Nhiễm, trấn an nói, "Vốn dĩ ba cũng nghĩ, nếu không thì hai đứa dừng lại đi, nhưng mà Lâm Chiêu..." Ông thở dài, "Quật cường hơn ba nghĩ nhiều, cũng không biết con thích ở chỗ nào mà thằng bé cứ mãi khăng khăng một lòng thích con."
"Ba à." Dịch Nhiễm lên tiếng oán giận, rồi sau đó hỏi, "Lâm Chiêu nói cái gì ạ?"
"Ba nói với thằng bé hai đứa đừng ở bên nhau nữa, nó nói chuyện này nó không làm được."
Dịch Giang lắc đầu thở dài, ánh mắt mang theo vui mừng.
"Nó nói ba cho nó thời gian, nó sẽ xử lý tất cả mọi chuyện, sẽ không làm con chịu thiệt đâu."
Sau khi Lâm Chiêu vào nhà thì thấy mẹ mình đang nói chuyện với Tôn Vân Thiến. Ánh mắt anh cũng không dừng lại nhiều, lên lầu ngay lập tức.
Vừa vào thư phòng ngồi được một lúc, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Ôn Diên.
"Lâm Chiêu, mẹ có lời cần nói với con."
Lâm Chiêu đi qua mở cửa, Ôn Diên xuất hiện bên ngoài, sắc mặt nặng nề.
Lâm Chiêu nghiêng người, Ôn Diên lập tức đi vào trong rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Bà nhìn chằm chằm Lâm Chiêu một lúc lâu, khuôn mặt này giống chồng bà y đúc, đôi lông mày lại giống bà, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt với hai người bọn họ.
Bà và chồng quen biết qua liên hôn, nhiều năm qua, tình cảm vợ chồng hòa thuận, tôn trọng nhau như khách. Trong mắt Ôn Diên, tình cảm là chuyện có thể bồi dưỡng. Thế nhưng bà không hiểu, tại sao Lâm Chiêu lại như bị ma quỷ ám ảnh với Dịch Nhiễm, không phải con bé thì không thể.
"Chú Dịch của con tới nhà ta, nói chuyện của con và Dịch Nhiễm. Ba con không nói gì, tôn trọng quyết định của con, nhưng mẹ không đồng ý."
Ôn Diên trầm ngâm một lát lại nói, "Ai cũng có thể, chỉ Dịch Nhiễm là không."
Lâm Chiêu không đáp lại, Ôn Diên thấy anh như vậy lại tiếp tục, "Vừa rồi Vân Thiến tới, nói đụng phải Dịch Nhiễm ở bên ngoài. Con bé cũng rất bất bình thay con, hỏi Dịch Nhiễm dựa vào cái gì mà có thể yên tâm thoải mái ở bên con như vậy, con đoán xem Dịch Nhiễm trả lời thế nào?"
Ôn Diên hừ lạnh một tiếng rồi lắc đầu, "Nó nói dựa vào con thích nó, con nói xem sao nó có thể như vậy chứ, nó coi con là cái gì, bồi bàn sao?"
"Mẹ!" Lâm Chiêu lên tiếng cắt lời bà, sắc mặt nghiêm túc.
"Con yêu Dịch Nhiễm, cho nên con không muốn nghe những lời khó nghe về cô ấy từ mẹ."
"Lâm Chiêu." Ôn Diên kích động, "Trước kia nó đối xử với con như vậy, sao con lại thế, chịu thiệt một lần còn chưa đủ sao?"
Ôn Diên đưa một tay che mặt, khó chịu không thôi, "Hồi còn nhỏ con bị người ngoài bắt cóc, nhốt trong kho hàng ba ngày không thấy được ánh sáng, sau khi trở về con đã bị bệnh, suốt một năm trời con không mở miệng nói một lời nào!"
Lâm Chiêu thấy mẹ như vậy, ánh mắt dao động. Anh nhắm mắt nghe bà nói tiếp, "Ba mẹ vẫn luôn đưa con tới bác sĩ tâm lý chữa trị rất lâu mới có chuyển biến tốt đẹp. Sau này lúc nào cũng một đường thuận lợi, nhưng tính cách con lại kỳ lạ, mà Dịch Nhiễm còn cố tình gây ra chuyện đó!"
"Nó ỷ vào con thích nó nên muốn làm gì thì làm. Nhưng nó thích con à? Con bé có giống như con không, thích con tới mức không phải con thì không được không?"
Vẻ mặt Lâm Chiêu mệt mỏi nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ.
"Chuyện tình cảm, sao có thể dùng ít nhiều để cân đo đong đếm chứ?"
"Nếu con bé vẫn giống như trước đây, vậy con phải làm sao bây giờ?"
"Con là người trưởng thành rồi, có thể gánh vác tất cả mọi chuyện, mẹ đừng nghĩ con yếu đuối như thế, cũng đừng trách móc nặng nề với Dịch Nhiễm."
"Dịch Nhiễm cô ấy, thật sự rất tốt." Lúc nói lời này, giọng nói anh vô cùng nghiêm túc. Đến hô hấp của Ôn Diên cũng trở nên nóng nảy, bà không hy vọng con trai bị tổn thương lần nữa. Nhưng tình hình bây giờ rất rõ ràng, ý của Lâm Chiêu chính là, không phải Dịch Nhiễm thì không thể là ai khác.
"Nó tốt chỗ nào, một chút mẹ cũng không nhìn thấy."
Giọng nói Ôn Diên lạnh nhạt, giọng nói cũng không hề kiên nhẫn. Chuyện trước mắt như là một bàn cờ của bà và Lâm Chiêu, chỉ là kết quả cuối cùng của việc này cũng không phải điều bà có thể khống chế được.
Ôn Diên biết, bà không thể làm lay động quyết định của Lâm Chiêu.
"Con có thể ở bên con bé, nhưng mẹ có thể chắc chắn nói với con rằng, nếu nó thành con dâu của mẹ, nhất định mẹ sẽ không thích nó."
Lúc này cửa mở, Lâm Chiêu nghiêng người nhìn thấy ba mình đi vào.
Cuộc trò chuyện vừa rồi của hai mẹ con, Lâm Bồi Tùng đã nghe thấy hết.
Ông đi tới bên cạnh vợ mình trấn an, "Bao lớn rồi mà sao tính tình như trẻ con thế?"
"Tôi còn làm gì được nữa bây giờ, con trai lớn quá không quản được nữa, thích ai không thích lại đi thích đứa nhỏ Dịch gia kia."
Lâm Bồi Tùng nhìn về phía Lâm Chiêu, "Cho dù mẹ con như vậy, con cũng sẽ không nhượng bộ, đúng không?"
"Đúng vậy." Giọng nói Lâm Chiêu vô cùng kiên định.
"Con bé tốt tới vậy?"
"Đúng vậy."
Lâm Bồi Tùng lại nhìn vợ mình, "Quyết định của Lâm Chiêu, bà cũng đừng can thiệp vào làm gì. Lúc thằng bé được sinh ra, không phải bà ôm nó còn nói rằng sau này bà nhất định sẽ là người mẹ tốt nhất trên đời, người mẹ chồng tốt nhất thế giới sao?"
"Nhưng Dịch Nhiễm không đáng để tôi đối xử tốt với nó, nó đối xử với con trai tôi thế nào chứ?"
Ôn Diên hận sắt không thành thép bước lên, nhìn Lâm Chiêu, "Sao con có thể không có mắt như vậy chứ!"
Lâm Chiêu cũng không né tránh, dáng vẻ cố chấp khiến Ôn Diên bất lực. Lâm Bồi Tùng bất đắc dĩ cười ôm lấy vợ, mở miệng nói, "Con trai thích thì tuỳ nó thôi."
Nói rồi ông lại nhìn về phía Lâm Chiêu, mở miệng, "Mấy ngày nữa là sinh nhật Khương Ý. Ba và mẹ con cảm thấy một mình con bé ở trong nước rất cô đơn cho nên tính tổ chức sinh nhật cho con bé, đến lúc đó con đưa Dịch Nhiễm tới đây đi."
"Tôi không chào đón nó, dù sao nó tới tôi cũng sẽ không nói chuyện với nó."
Ôn Diên xụ mặt ra khỏi thư phòng, Lâm Bồi Tùng đi phía sau bà, trước khi ra khỏi cửa còn nói thêm với Lâm Chiêu, "Cho mẹ con một chút thời gian."
Ngày sinh nhật của Khương Ý, Lâm Chiêu tới đón Dịch Nhiễm.
Sinh nhật tổ chức ở khách sạn dưới trướng Lâm gia, họ hàng của Lâm Chiêu tới không ít, rất nhiều người đều biết Dịch Nhiễm, chỉ là lúc nhìn thấy cô, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười xã giao.
Lâm Bồi Tùng nhìn thấy Dịch Nhiễm, vẻ mặt vẫn rất hoà ái.
"Bác Lâm ạ."
"Lâu rồi không gặp, Dịch Nhiễm, tranh vẽ của con bác nhìn rồi, thật sự không tồi chút nào."
"Cảm ơn bác Lâm ạ."
Lúc này Ôn Diên đi tới, nhìn thấy Dịch Nhiễm, miệng nhếch lên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói nên lời, để Lâm Chiêu tự mình đưa cô đi.
Dịch Nhiễm biết ấn tượng của bản thân trong mắt thân thích của Lâm Chiêu cực kỳ thấp, cô thở dài, đột nhiên cảm thấy bên tai nóng bừng.
"Đừng sợ." Lâm Chiêu ghé sát tai cô trấn an. Cô ngước mắt về phía Lâm Chiêu, suy nghĩ một chút rồi nói ra lời trong lòng mình.
"Ba sợ em chịu thiệt nên không muốn chúng ta ở bên nhau."
Lâm Chiêu nghe xong, ánh mắt dừng trên người cô, làm như không thèm để ý mà đưa tay giúp cô vén tóc, không nhanh không chậm mở miệng, "Vậy em nghĩ sao?"
"Đương nhiên là em không muốn rồi." Dịch Nhiễm cố chấp nói, sau đó ngước nhìn Lâm Chiêu, thấy sự vui mừng loé lên trong mắt anh, cơ thể cô lại tràn đầy năng lượng.
"Đã nói rồi, lần này nhất định chọn anh."
Lâm Chiêu nghe xong thì nắm chặt tay cô.
"Anh sẽ không để em phải hối hận đâu."
Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy mật ngọt, cũng cầm ngược lại tay anh làm nũng, "Vậy em sẽ chờ, anh phải yêu em cả đời đấy."
Giữa đường thì Lâm Chiêu có việc bị gọi đi rồi. Dịch Nhiễm và mấy đứa trẻ Lâm gia chưa từng tiếp xúc nhiều lắm, cho nên cũng không chơi chung được.
Cô vừa nhàm chán lại vừa xấu hổ, lấy điện thoại ra muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Cô gửi sticker 'thật nhàm chán' cho cả Thẩm Nghệ Trúc và Tần Nghiên.
Thẩm Nghệ Trúc nhanh chóng gửi truyện cười cho cô đọc, khiến Dịch Nhiễm bị chọc cười không thôi.
Một lát sau, Tần Nghiên mới trả lời, hỏi cô liệu có phải bị cô lập ở Lâm gia không.
Dịch Nhiễm thở dài gửi chat voice cho cô ấy, "Cậu cũng hiểu tớ thật mà."
Tần Nghiên: "Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, nhưng mà có Lâm Chiêu và ba cậu ở đó, không ai dám làm gì cậu đâu. Cho dù họ có nghĩ gì trong lòng thì cậu cũng đừng quan tâm."
Dịch Nhiễm: "Tớ biết mà, bây giờ tớ nghĩ rộng lắm, chỉ là Lâm Chiêu có việc đi rồi, tớ hơi nhớ anh ấy."
Tần Nghiên gửi một cái meme xem thường cho cô.
"Tôi biết ngay mà, bảo sao đột nhiên lại cảm thấy nhàm chán tìm tới tôi, thì ra là người trong lòng không có ở đó."
Dịch Nhiễm không hiểu tại sao, chỉ vừa mới tách khỏi nhau có một chút mà cô đã rất nhớ anh rồi.
Cô không nhịn được muốn chia sẻ sự vui mừng này với người khác.
Dịch Nhiễm: "Nghiên Nghiên, tớ chắc chắn mình thật sự thích Lâm Chiêu, bởi vì bây giờ tớ vô cùng nhớ anh ấy."
Tần Nghiên lại gửi một cái meme không còn lời nào để nói, Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm điện thoại, vui tới ngẩn người.
Đột nhiên cảm thấy, những người khác không thích cô cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.
Lúc này, cánh tay cô bị người ta kéo lấy.
Là Khương Ý, cô gái nhỏ vui mừng hớn hở kéo tay cô cười tủm tỉm, "Lâu rồi không gặp, chỉ Dịch Nhiễm."
"Đã lâu không gặp, sinh nhật vui vẻ nha."
"Em cảm ơn ạ, quà chị tặng em nhận được rồi, chị đúng là biết chọn quà đó, em thích cái vòng cổ đó lắm."
"Không sao, em thích là tốt rồi."
Vẻ mặt Khương Ý tinh nghịch, kéo tay Dịch Nhiễm rồi nói, "Chị Dịch Nhiễm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, ngồi mãi ở đây chán lắm."
"Nhưng hôm nay em là vai chính mà."
"Đi một chút không sao đâu ạ, em cũng sợ chị buồn nữa."
Khương Ý nói rồi kéo Dịch Nhiễm ra ngoài.
Hai người đi dọc theo hành lang dài phía hoa viên khách sạn, ngẩng đầu ngắm sao.
"Chị Dịch Nhiễm, chị thích anh trai em chỗ nào vậy, anh ấy vừa nghiêm túc lại còn hung dữ nữa."
"Hung dữ á, chị không thấy thế đâu!"
Khương Ý ngẩn người, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đã bị thồn một miệng cơm chó.
Dịch Nhiễm mím môi ngẩng đầu nhìn trời sao, đáy mắt mang theo ý cười, cảm giác hạnh phúc như muốn tràn ra ngoài.
"Lúc anh em ở bên chị nói rất nhiều, trước kia còn ngắm sao cùng chị nữa."
Khương Ý nghe tới đây, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Đúng là không nhìn ra mà! Nhưng mà người anh trai mặt lạnh này của cô ấy đúng là coi Dịch Nhiễm trở thành trân bảo, cho dù ra ngoài trong chốc lát cũng sợ bảo bối của mình buồn, trước khi đi còn dặn dò cô ấy đi dạo cùng.
Dịch Nhiễm nhìn sao trời, nghĩ tới những ngày tháng tốt đẹp, nói với Khương Ý, "Em có người mình thích không?"
"Có... có, chắc là anh trai em cũng đã nói với chị rồi."
"Tiết Duy? Vẫn còn thích anh ta à?"
"Đương nhiên, em rất nghiêm túc nhưng mà chú dì không đồng ý, cảm thấy anh ấy không đủ trưởng thành." Khương Ý hừ một tiếng rồi oán giận, "Thật ra là không yên tâm về em, cảm thấy em còn là trẻ nhỏ không hiểu gì cả."
Lúc này điện thoại Khương Ý có tin nhắn, vừa mở ra xem, vẻ mặt đã vô cùng ngọt ngào, nhìn thôi đã biết là người trong lòng gửi tới.
"Chị Dịch Nhiễm, chúng ta về thôi, ở đây gió lớn."
Dịch Nhiễm đi cùng cô ấy, bước chân Khương Ý vô cùng vội vàng, vừa đi còn vừa nói chuyện với cô, sau đó không cẩn thận va phải một người.
Nhìn thấy người tới, Khương Ý sửng sốt, là Hàn Kỳ.
Bên cạnh anh ta vẫn là cô sinh viên kia. Nhìn thấy cô, anh ta khinh thường cười, "Ôi, lại là cô cháu gái cưng của dì này, nghe nói bọn họ tổ chức sinh nhật cho cô à?"
"Chuyện này liên quan gì tới anh?"
Hàn Kỳ cười lạnh nói gì đó với người trong ngực, sau đó thấy cô gái kia cúi thấp đầu, ngoan ngoãn quay đi.
"Cô thì sao chứ, ôm đùi dì cô cho tốt đi, dù sao thì ba mẹ cô cũng thường xuyên ở nước ngoài, ở đây cô còn có thể hưởng thụ đãi ngộ như thiên kim hào môn."
"Anh đã nói đủ chưa?" Khương Ý đỏ mắt, "Chuyện của tôi không liên quan gì tới anh."
"Đúng là không có gì liên quan." Hàn Kỳ bước tới, đột nhiên nắm chặt tay Khương Ý rồi kéo tay áo cô ấy lên.
Tay áo trượt lên lộ rõ vết sẹo do dao cắt. Dịch Nhiễm lấy lại tinh thần kéo Khương Ý ra sau lưng mình, che chở nói, "Anh bị điên à?"
"Ôi trời, đây không phải là Dịch tiểu thư sao, gần đây rất nổi trên mạng đó."
Nói rồi, anh ta lại nhìn về phía cổ tay Khương Ý, nhìn cô gái nhỏ như là động vật nhỏ kinh hãi, nụ cười ngày càng đậm.
"Khương Ý à, thích tôi như vậy sao, còn thích tôi tới mức tự sát vì tôi nữa."
"Sau này nhìn thấy vết sẹo này, cô sẽ nhớ tới tôi đúng không?"
Khương Ý nghe xong thì cả người run rẩy, Dịch Nhiễm vội vàng an ủi, sau đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, sau đó tiếng kêu thảm thiết của Hàn Kỳ vang lên.
Khương Ý và Dịch Nhiễm đồng thời ngẩn người, chỉ thấy Tiết Duy đứng đó, nhìn Hàn Kỳ nằm trên mặt đất.
"Mày ngại ngày tháng sống thoải mái quá rồi à?" Tiết Duy cong lưng, dùng mu bàn tay vỗ mặt Hàn Kỳ, "Muốn tao giúp mày thư giãn gân cốt chút không?"
"Tiết Duy, mày dám động vào tao, người nhà tao không tha cho mày đâu!"
Tiết Duy cười nhạo một tiếng, "Người nhà mày? Ngại quá, lời ông già nhà tao nói tao còn lười nghe, huống chi là nhà mày." Nói rồi túm tóc anh ta, xách anh ta tới trước mặt Khương Ý.
"Xin lỗi mau."
Hàn Kỳ không muốn, Tiết Duy lại đạp một chân vào đầu gối anh ta, người nọ tức giận quỳ xuống.
"Tao không ngại khiến mày càng khó coi hơn đâu."
Hàn Kỳ biết người này điên thế nào, run rẩy nói xin lỗi. Khương Ý kéo Tiết Duy ra giúp anh phủi bụi trên người.
"Nể mặt hôm nay là sinh nhật bé nhóc của tao, tạm tha cho mày." Anh nhìn chằm chằm Khương Ý, ánh mắt có ý cười nhưng lại khiến người ta rùng mình, lạnh lùng nói một chữ, "Cút."
Hàn Kỳ lảo đảo chạy mất, Khương Ý bổ nhào vào lồng ngực anh.
"Không phải anh nói là không tới được sao?"
Tiết Duy: "Chọn quà cho em, muốn giáp mặt tặng quà."
Khương Ý vui vẻ nhận lấy, ánh mắt Tiết Duy lại nhìn về phía Dịch Nhiễm.
"Lâm Chiêu vừa quay lại rồi, em đi tìm cậu ấy chơi đi."
Nói rồi lại cười, "Cho anh và đối tượng của anh chút không gian riêng tư."
Tin tức này cũng quá lớn, Dịch Nhiễm và Tiết Duy quen biết đã nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh đối xử dịu dàng với một cô gái như vậy.
Cô còn đang suy nghĩ đã nhìn thấy Lâm Chiêu đứng ngoài đại sảnh.
Vừa thấy cô, bước chân của anh cũng nhanh hơn.
"Đi đâu thế?"
"Đi dạo với Khương Ý."
"Khương Ý đâu?"
Dịch Nhiễm do dự, sợ anh cầm gậy đánh uyên ương, không biết có nên mở miệng hay không. Lâm Chiêu thấy dáng vẻ này của cô cũng đoán được.
"Là Tiết Duy tới à?"
Dịch Nhiễm thấy không thể gạt được anh đành gật đầu. Nghĩ tới một màn vừa rồi, cảm xúc của cô còn đang mơ màng, tựa như lúc đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vậy, nam chính đột nhiên lên sàn, anh hùng cứu mỹ nhân khiến tâm tư thiếu nữ tưng bừng.
"Tiết Duy vừa ngầu lại vừa đẹp trai!"
Lâm Chiêu đang chuẩn bị nắm tay cô, nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
"Cậu ta đẹp trai?"
Dịch Nhiễm gật đầu, sau đó kể chuyện vừa xảy ra cho anh nghe, cuối cùng còn nói thêm một câu, "Đúng là quá đàn ông mà!"
Lâm Chiêu cụp mắt nghiêm túc nghe cô nói xong, không vội lên tiếng. Dịch Nhiễm thấy dáng vẻ như suy tư của anh, đẩy anh một cái.
"Nghĩ cái gì mà xuất thần thế?"
"Nghĩ xem làm thế nào để đàn ông hơn." Giọng nói anh khàn khàn, Dịch Nhiễm cảm nhận được bàn tay anh đặt bên hông mình, bị anh kéo một cái, rơi vào trong lòng anh.
Trái tim Dịch Nhiễm bắt đầu đập nhanh hơn, đẩy nhẹ anh một cái.
"Sao lại lòng dạ hẹp hòi thế chứ?"
"Bị người khác bắt gặp không ổn lắm đâu."
"Có cái gì không ổn chứ?" Lâm Chiêu ôm chặt lấy cô.
"Ôm một chút thôi, có hơi nhớ em."
Dịch Nhiễm cũng mặc kệ bị người nhìn thấy, cô cũng rất nhớ anh.
"Vừa rồi Khương Ý hỏi, tại sao em lại thích anh."
"Vậy em trả lời thế nào?"
"Em nói lúc anh ở bên em thì nói rất nhiều, còn ngắm sao rồi đếm sao với em nữa, con bé rất kinh ngạc."
Dịch Nhiễm oán giận một câu, "Anh ở trong mắt con bé vô cùng hung dữ đấy!"
"Phải, đối với những người khác đúng là rất hung dữ."
Dường như Dịch Nhiễm có thể hiểu được ý của anh.
Chỉ dịu dàng với một mình em thôi.
Cô vui vẻ ôm anh, "Em đặc biệt vậy sao?"
"Ừm, khiến người ta rất thích." Lâm Chiêu đưa tay ôm lấy má cô, ánh mắt tràn đầy tình ý.
"Cho nên, phải ở bên cạnh anh lâu thật lâu."