THIÊN VỊ CÓ MỘT KHÔNG HAI

Edit: Mel

Beta: Peachh

Ngay ngày hôm đó, sau khi ký hợp đồng, cô đã gặp tác giả gốc của Đại Mộng Tam Sinh.

Tên thật của tác giả là Mạnh Dao, một cô gái còn rất trẻ. Khi nói về tác phẩm của mình, Mạnh Dao rất lạnh lùng.

Đặng Vi đã từng làm việc với Mạnh Dao trước đây, hai người còn nói được mấy câu. Nhưng thái độ của Mạnh Dao vẫn lạnh nhạt khiến Dịch Nhiễm càng thêm bồn chồn.

Nếu cô vẽ không tốt, chắc chắn người ta sẽ không thích.

Trong lúc Mạnh Dao đi vệ sinh, không lâu sau thì Đặng Vi cũng đi theo. Dịch Nhiễm ngồi trong phòng họp nghiêm túc đọc nguyên tác, sau khi trở lại, cô hỏi Mạnh Dao một số chi tiết về thiết kế nhân vật. Mặc dù đối phương trả lời nhưng cung phản xạ của Dịch Nhiễm hơi chậm, cũng không nhận ra rằng đối phương đang mất kiên nhẫn.


Sau khi về nhà, Dịch Nhiễm bắt đầu đắm mình vào hội họa, một tuần sau cô phải nộp bản sơ thảo, công ty game dự định dùng để quảng cáo.

Phần vẽ của Đặng Vi là nữ chính Nghê Thường, các chi tiết càng rườm rà hơn, cho nên lịch nộp bản thảo của hai người không giống nhau.

Lần đầu tiên đi nộp bản thảo là ở tổng bộ Sáng Thế. Dịch Nhiễm hít sâu, cô biết mình trốn không thoát.

Đi gặp Lâm Chiêu.

Trước kia ba cô và nhà Lâm Chiêu hợp tác rất nhiều, hồi nhỏ cô thường đến Sáng Thế tìm Lâm Chiêu chơi. Anh là con độc đinh của Lâm gia, từ nhỏ đã được ba dẫn theo để học hỏi mọi thứ liên quan tới việc kinh doanh của gia đình. Lâm Chiêu là đứa trẻ hiếu thắng, anh không bao giờ cảm thấy việc kinh doanh là nhàm chán, và luôn học hỏi nghiêm túc.

Cô đến Sáng Thế, gặp được thư ký cũ của ba anh – Chu Sở. Chu Sở nay đã già nhưng sức khỏe rất tốt nên vẫn ở lại Sáng Thế để giúp Lâm Chiêu bồi dưỡng người mới.


"Là Dịch tiểu thư sao? Đã lâu rồi không gặp."

Chu Sở là người hiền hòa, hồi nhỏ cô đến tìm Lâm Chiêu chơi, ông vẫn luôn rất dụng tâm chiêu đãi cô, thường cho cô ăn kẹo ngon.

"Chú Chu ạ, lâu rồi không gặp chú."

Phiêu bạt bên ngoài mấy năm, giờ gặp lại người quen khiến Dịch Nhiễm cảm thấy ấm lòng. Nhưng lúc trước khi cô từ bỏ hôn ước với Lâm Chiêu, còn bỏ nhà đi trốn, giờ gặp lại anh làm cô xấu hổ vô cùng.

Chu Sở nhìn dáng vẻ chật vật của Dịch Nhiễm, rất tri kỷ không hỏi nhiều.

"Lâm tổng đang chờ cháu trên lầu, giờ chú dẫn cháu lên đó."

Chu Sở đưa Dịch Nhiễm vào thang máy chuyên dụng, tốc độ rất nhanh. Dịch Nhiễm nhìn con số không ngừng tăng lên, cảm giác máu trong người như đông cứng lại.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Chu Sở chỉ đường cho cô rồi đi thang máy xuống.


Dịch Nhiễm đến trước cửa phòng làm việc của Lâm Chiêu, có hai thư ký tiếp đón. Sau khi giải thích mục đích đến đây của mình, đối phương nói với cô rằng Lâm Chiêu đang nhận một cuộc gọi video, bảo cô đợi một lát.

Dịch Nhiễm hiểu ý gật đầu, cô lấy điện thoại ra lướt mạng một hồi. Lúc này tiếng thang máy "đinh" vang lên, thư ký trước mặt cô đứng dậy, tươi cười nói: "Chào Khương tiểu thư ạ."

"Chào chị Chu Vân, chào chị Tư Hạ." Khương Ý cười ngọt ngào, sau đó chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt: "Người cuồng công việc kia còn bận hả?"

Chu Vân cười khéo léo, trả lời: "Lâm tổng vẫn đang bận, Khương tiểu thư chờ một lát nhé."

"Không chờ đâu, em còn có việc. Đây là canh hầm cho anh ấy, chị nhớ nhắc anh ấy chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ nha." Khương Ý nói xong thì xoay người rời đi. Trước khi đi, cô ấy chú ý tới Dịch Nhiễm, cười với cô một cái coi như chào hỏi.
Dịch Nhiễm nhớ lại, đây là cô gái bên người Lâm Chiêu lúc cô gặp anh. Lúc ấy cô cảm thấy bọn họ có quan hệ thân mật, giờ xem ra phỏng đoán của cô là chính xác.

Dịch Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống của Lâm Chiêu đi vào quỹ đạo, có vẻ đối phương là một cô gái tốt, về sau bọn họ hẳn sẽ hạnh phúc.

Đang nghĩ ngợi thì thư ký nhắc cô có thể vào rồi. Dịch Nhiễm lễ phép gõ cửa, được sự cho phép mới đẩy cửa đi vào.

Lâm Chiêu ngồi đó, liếc nhìn Dịch Nhiễm đang cúi đầu đi vào, im lặng không nói gì, vẫn lật xem tài liệu trong tay.

Dịch Nhiễm cầm bản thảo, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chiêu, cô cảm thấy rất ngại.

Lâm Chiêu không nói gì, dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng đến đáng sợ.

Đối phương không mở miệng, bầu không khí trong văn phòng xấu hổ muốn chết. Dịch Nhiễm không biết lúc này nên làm gì, chỉ có thể lựa chọn đứng yên chờ đợi.
"Mang bản vẽ lại đây." Cuối cùng là Lâm Chiêu mở miệng trước.

Dịch Nhiễm đưa bản thảo tới, sau đó lùi ra sau vài bước, cúi thấp đầu chờ anh nói.

Cô không hiểu tại sao Lâm Chiêu lại đích thân muốn xem bản vẽ, các nơi khác đều có nhân viên chuyên môn xét duyệt.

Lâm Chiêu xem rất lâu, lúc anh ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Nhiễm cũng đang nhìn anh.

Anh tránh tầm mắt cô, dùng giọng điệu công thức hóa trả lời: "Hôm nào đưa cho tác giả nguyên tác xem qua một chút, sau khi hoàn thành bản thảo thì liên hệ phòng làm việc để làm."

"Vâng ạ."

"Lần sau em không cần qua đây nữa, công ty sẽ sắp xếp trợ lý cho em, nhân viên xét duyệt cũng sẽ thu xếp, em chờ thông báo đi."

"Vâng ạ."

Lâm Chiêu không nói thêm gì nữa, Dịch Nhiễm nhanh chân rời đi. Cô vốn cho rằng gian nan đã qua, nào biết lúc muốn mở cửa ra lại phát hiện cửa không mở được.
Không biết cái tên nào thiết kế ra loại khóa này nữa, quá khó nhằn.

Cô hoảng loạn muốn giữ cửa kéo ra, nhưng dù có kéo thế nào thì cái cửa vẫn không nhúc nhích.

Rồi cô nghe được tiếng bước chân vang lên phía sau.

Lâm Chiêu chậm rãi đi qua, dừng lại sau cô, đưa tay ra.

Tay anh rất gần bả vai cô, Dịch Nhiễm cứng người, không dám động đậy.

Lâm Chiêu nhẹ nhàng vặn một cái, một tiếng "cạch" vang lên. Bởi vì khoảng cách quá gần nên ngay lúc đó, mọi giác quan của cô đều được phóng đại.

Máu như đông lại.

Sau đó, cửa mở ra.

Anh đứng ở phía sau cô, vóc dáng cao lớn, Dịch Nhiễm nhìn hình ảnh chiếu trên cửa, bóng dáng của Lâm Chiêu hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Bởi sự khác biệt về hình thể nên từ nhỏ cô đã hơi sợ anh.

Dịch Nhiễm liếm môi, đầu óc rối loạn, cô không biết nên làm gì vào lúc này.
Lâm Chiêu lên tiếng nhắc nhở cô.

"Giờ em có thể đi rồi."

Đối phương bình tĩnh ngầm đuổi khách.

"Ừm." Dịch Nhiễm hoang mang gật đầu rồi biến ra cửa, tốc độ của cô rất nhanh, lập tức không thấy bóng dáng đâu cả.

Dịch Nhiễm nhanh chóng chạy, sau khi vào thang máy, tim cô vẫn đập mạnh như đánh trống.

Chỉ cần nhìn thấy Lâm Chiêu, cảm giác có tật giật mình của cô càng thêm mãnh liệt.

Sau khi xuống lầu, Dịch Nhiễm đứng đợi ở trạm xe buýt. Từ đây về nhà cô chỉ có một chuyến xe số 924, khoảng cách giữa hai chuyến này rất dài, lúc Dịch Nhiễm xuống thì vừa lúc một chiếc xe đã đi qua.

Cô ngồi trong nhà ga, chờ đợi một cách chán nản.

Lúc Lâm Chiêu rời khỏi văn phòng, Chu Vân có hơi ngạc nhiên. Hôm nay Lâm Chiêu đâu có kế hoạch đi đâu đâu. Tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng sự chuyên nghiệp không khiến cô ấy mất đi sự chuẩn mực.
"Lâm tổng, ngài muốn tài xế đỗ xe dưới lầu không ạ?"

"Không cần." Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nói: "Hai giờ chiều có cuộc họp hội nghị, nhắc mấy giám đốc nhớ đến đúng giờ."

"Vâng."

Lâm Chiêu đi thang máy, xuống thẳng bãi đỗ xe.

Lái xe ra khỏi bãi, anh đánh tay lái, tiện tay mở cửa sổ ra để luồng gió lạnh thổi vào.

Lâm Chiêu chú ý tới Dịch Nhiễm đang đứng chỗ nhà ga. Hẳn là cô đã chờ đợi đến chán nản rồi, chân đi giày vải di di trên mặt đất.

Lâm Chiêu không khỏi thả chậm tốc độ. Lúc này, chiếc xe số 924 dừng lại, anh thấy Dịch Nhiễm nhanh chóng lên xe. Qua lớp kính, anh nhìn thấy cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.

Lâm Chiêu đạp chân ga, nhưng không hết cỡ. Anh đi theo xe buýt mà Dịch Nhiễm đang ngồi kia, nhìn cô đang cúi đầu xem điện thoại. Hình như cô không được tỉnh táo cho lắm, thường xuyên gục đầu như ngủ gà ngủ gật.
Đợi cô xuống xe, anh lại nhìn cô đi vào tiểu khu.

Nhà phát triển của bất động sản này có hợp tác với anh. Vị trí đắc địa, căn nhà đầy đủ ánh sáng, diện tích lớn. Một giây kia, trong đầu Lâm Chiêu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cô nắm tay một ai đó, vừa nói vừa cười bước vào căn nhà của bọn họ.

Trước kia cô kiên quyết từ hôn, nói thẳng trước mặt mọi người rằng cô không hề yêu anh, không muốn cưới anh, cô muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Lâm Chiêu siết chặt vô lăng, anh giơ tay day day ấn đường, bực bội đập một cái.

Anh quay đầu lại liếc nhìn Dịch Nhiễm, một lát sau mới khởi động xe.

Dịch Nhiễm vẫn luôn có cảm giác bất ổn, hình như phía sau vẫn luôn có ai đó nhìn cô chằm chằm. Bất an quay đầu lại nhưng chỉ nghe thấy tiếng xe lao vút đi như bay cùng với mặt đất cuồn cuộn đầy bụi cát.
Lâm Chiêu bước ra từ thang máy rồi đi vào văn phòng. Chu Vân và Tư Hạ đứng dậy chưa kịp nói gì đã thấy anh đi thật nhanh vào rồi đóng cửa cái rầm.

Hai cô mặt đối mặt nhìn nhau.

Có vẻ tâm trạng của sếp nhà mình không được tốt cho lắm.

Dạo gần đây, Cố Tắc Yến sứt đầu mẻ trán với chuyện của Lương Ngôn. Ngày đó, cô ta đột nhiên gọi cho anh ta nói rằng gia đình lại đến làm phiền cô ta.

Lương gia là gia tộc lâu đời và quyền lực ở Nam Thành. Ông nội của Lương Ngôn năm đó làm giàu nhờ vào đồ điện tử. Chỉ là mấy thằng con trai của ông ta đều vô dụng không thôi. Phong lưu thành tính, con trai con gái riêng bên ngoài thành đống. Một đám người suốt ngày nghĩ đến việc phân chia gia sản.

Hiện tại, Lương gia đã bắt đầu suy tàn, nội bộ lục đục không ít. Ngày đó Lương Ngôn nói với anh ta, anh trai cùng cha khác mẹ của cô ta đến gây rối, lúc Cố Tắc Yến chạy tới nơi thì Lương Ngôn đang bị một người đàn ông ấn trên bàn, đầu có một vết cắt.
Anh ta đưa Lương Ngôn tới bệnh viện. Giờ cô ta cũng coi như người của công chúng rồi, vì vậy anh ta đưa đi bệnh viện tư sẽ bảo mật hơn nhiều.

Bác sĩ là người bạn cùng lớn lên với hai người bọn họ, tên là Chu Bằng.

Trước tiên Chu Bằng im lặng xử lý vết thương cho Lương Ngôn, sau đó thừa dịp Lương Ngôn không chú ý, anh ta kéo Cố Tắc Yến qua một bên.

"Cậu sao lại thế này? Sao lại ở cùng với Lương Ngôn?"

Cố Tắc Yến nhìn lướt qua Lương Ngôn đang trò chuyện với y tá trong phòng bệnh, nhẹ giọng nói: "Cô ấy xin tớ giúp đỡ, người anh kia của cô ấy lại tới gây rối."

"Lương Ngôn của hiện tại và quá khứ không giống nhau, không còn là đứa con riêng bị bắt nạt nữa. Cô ta nổi tiếng rồi, chẳng lẽ còn không xử lý được thằng anh cặn bã của mình à?"

"Cậu nói nhỏ thôi."

Chu Bằng không nhìn nổi nữa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Hiện tại cậu đã có bạn gái rồi, nên giữ khoảng cách với bạn gái cũ đi. Dịch Nhiễm là cô gái tốt, cậu phải biết quý trọng cô ấy."

Hầu hết nhóm bọn họ đều có quan hệ tốt với Lương Ngôn. Dù gì thì mọi người cũng đã biết nhau nhiều năm rồi, đều thấy tình cảm của Lương Ngôn và Cố Tắc Yến lúc đầu tốt như thế nào. Nếu không phải mẹ của Lương Ngôn quá mạnh tay chia rẽ họ thì chắc chắn bây giờ họ sẽ là cặp đôi mà ai cũng phải ghen tị.

Quan điểm của Chu Bằng khác với người ta, chuyện gương vỡ lại lành tuy tốt đẹp đấy nhưng mấy năm nay Dịch Nhiễm đều ở bên cạnh Cố Tắc Yến, anh cảm thấy cô gái này thật sự rất tốt.

Nhưng Cố Tắc Yến lại quá bạc tình bạc nghĩa với cô.

Cô bé ngây thơ đáng yêu như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Cố Tắc Yến khi xưa, mắt nhìn Cố Tắc Yến như chứa đầy sao lấp lánh hiện giờ cả người lại ảm đạm không chút ánh sáng.
Có vài lần Chu Bằng nhìn thấy cô gái nhỏ muốn nắm tay Cố Tắc Yến, nhưng anh ta lại trực tiếp gạt ra ngay trước mặt mọi người, không hề cho cô chút mặt mũi nào.

"Lão Cố này, nghe tớ khuyên một câu, hãy sống thật tốt với Dịch Nhiễm đi."

Anh ấy không muốn nói nhiều về Dịch Nhiễm nên không nói tiếp nữa.

Cố Tắc Yến nhìn điện thoại, hai ngày nay Lương Ngôn vẫn luôn nhắn tin nhưng anh ta lại không nghiêm túc trả lời.

Còn Dịch Nhiễm thì không hề có một tin nhắn nào. Nghĩ đến những lời nói tức giận của cô mấy ngày trước, Cố Tắc Yến có chút không vui.

Anh ta cảm thấy Dịch Nhiễm nên biết cách kiềm chế sự nóng nảy của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Nhiễm: Người nào đó tự mình cảm giác thật tốt quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi