THIÊN VƯƠNG ĐIỆN


Hạ Cường gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Anh tò mò hỏi một câu: “Mấy năm nay người nhà họ Chu chà đạp hai mẹ con như vậy, tại sao không cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Chu?”
“Chắc là vì máu mủ tình thâm”.

“Hơn nữa, bây giờ bố mẹ không có việc làm, Tiểu Thi cũng phải tới trường, người trong gia tộc tuy ghét bỏ nhà tôi, nhưng tôi đi làm ở Chu Thị vẫn được trả lương”.

Hạ Cường không hỏi nhiều nữa.

Hai người mang theo quà biếu, đi thẳng tới biệt thự nhà họ Chu.

Lúc này trong đại sảnh biệt thự nhà họ Chu, nhóm người nhà họ Chu đã sớm ngồi ở đó.

Hơn nữa, còn có bàn tiệc.

Bàn tiệc hôm nay của nhà họ Chu không phải dùng để tiếp đón Hạ Cường.

Mà là chuẩn bị cho một cô con gái khác của nhà họ Chu là Chu Tử Mạn và bạn trai của cô ta - Trương Thiên Hạo.

“Qua đây”.

Vừa bước vào cửa đã nghe giọng nói của một ông lão gọi tới.

Ông lão đó chính là gia chủ hiện giờ của nhà họ Chu, ông nội của Chu Diễm Hân - Chu Chấn Quốc.

“Ông nội”.

Chu Diễm Hân vội vàng kéo Hạ Cường, đưa quà biếu đã được chọn lựa kỹ càng ở siêu thị tới: “Ông nội, đây là quà do Hạ Cường đặc biệt chọn cho ông”.

“Để sang bên cạnh đi”.

Chu Chấn Quốc không thèm liếc nhìn quà biếu, lúc nhìn Hạ Cường cũng với vẻ mặt lạnh lùng.


“Hạ Cường, nghe nói hôm qua cậu vừa quay về đã đánh người giúp việc của tôi”.

Vừa mở miệng đã hỏi tội, làm Chu Diễm Hân thấy cực kỳ xấu hổ, Hạ Cường cũng khẽ nhíu mày.

“Bà ta bắt Tiểu Thi ăn bánh bao nhúng nước gạo, đáng đánh”.

Mụ béo đứng cạnh vội vàng nói: “Lão gia, ông đừng nghe cậu ta nói năng bậy bạ, là tại cậu ta thấy Chu Tiểu Thi gầy gò xanh xao, cực kỳ oán hận nhà họ Chu nên mới đánh tôi trút giận”.

Hạ Cường nhướn mày, khả năng đổi trắng thay đen của mụ béo này cũng không tồi.

“Gầy gò xanh xao là do Chu Tiểu Thi kén ăn, không thể trách người khác”.

“Không phải công chúa mà lại bị bệnh công chúa”.

Chu Chấn Quốc lạnh lùng nói: “Hạ Cường, chuyện này đáng lẽ cậu phải đi dạy lại con gái mình, chứ không phải đánh người giúp việc nhà họ Chu để trút giận”.

Ngay lập tức, trong lòng Hạ Cường bùng lên ngọn lửa giận.

Dù thế nào Chu Tiểu Thi cũng là cháu ngoại của Chu Chấn Quốc ông, tại sao trong mắt Chu Chấn Quốc ông, cô bé còn không bằng một người giúp việc vậy chứ?
Chu Diễm Hân đứng cạnh thấy cảm xúc của Hạ Cường thay đổi, vội vàng kéo Hạ Cường: “Ông nội, Hạ Cường anh ấy biết sai rồi”.

“Hừ, những chuyện như vậy, tôi không muốn có lần sau đâu”.

Ngay lúc này, con trai trưởng của Chu Chấn Quốc là Chu Chí Cường hỏi: “Hạ Cường, sáu năm trước cậu chỉ là một tên ăn xin, năm đó nếu không phải tại cậu thì Diễm Hân đã sớm được gả vào một gia đình giàu có ở Khánh Thị rồi”.

“Bây giờ nó đợi cậu về, cậu muốn ở rể nhà họ Chu cũng phải có một số vốn chứ”.

Nói tới đây, Chu Chí Cường cố ý cao giọng: “Hạ Cường, nghe nói mấy năm qua cậu ra nước ngoài, không biết đã làm gì?”
“Ở nước ngoài, có công ty, có tiền tiết kiệm hay bất động sản không, lái xe gì rồi?”
Chu Chí Cường nói lời này rõ ràng là muốn Hạ Cường bị xấu mặt, vì ông ta không tin với khả năng của Hạ Cường có thể làm ra trò trống gì ở nước ngoài.

Hạ Cường nhướng mày, trả lời chi tiết: “Bây giờ ở nước ngoài tôi có một hòn đảo, tài sản trải rộng khắp thế giới, tiền tiết kiệm cũng không nhớ rõ lắm, chắc là mấy nghìn tỷ tệ”.


“Về phần lái xe, tôi không thích xe lắm, ở nước ngoài, tôi toàn ngồi máy bay trực thăng, có phi công riêng chở tôi đi”.

“Cuối cùng, tôi có mở một công ty tên là Thiên Vương Điện”.

“Tôi là chủ nhân của Thiên Vương Điện”.

Trong nháy mắt, cả đại sảnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, khiếp sợ nhìn Hạ Cường.

Năm giây sau, trong đại sảnh phát ra một trận cười vang.

“Tôi nói này Chu Diễm Hân, đây là gã đàn ông mà cô nhất định phải đợi suốt sáu năm sao?”
“Dùng máy bay trực thăng, tài sản hàng nghìn tỷ tệ, tiền âm phủ phải không?”
“Thiên Vương Điện là công ty ăn xin ở nước ngoài do Hạ Cường cậu phát triển hả?”
Ở đây không ai tin lời Hạ Cường nói.

Tất cả mọi người đều coi Hạ Cường như thằng ngu, một kẻ mạnh miệng, thích ba hoa khoác lác, cực kỳ kiêu căng.

Khoác lác thì cũng đã đành.

Lại còn khoác lác ra chuyện nhảm nhí như vậy, rất khó tin.

Trong mắt Chu Diễm Hân cũng xẹt qua vẻ thất vọng.

Cực khổ đợi Hạ Cường sáu năm, cô không cầu mong xa vời anh thăng quan tiến chức, chỉ mong anh kiên định sống thực tế, cho mình và Chu Tiểu Thi một mái nhà trọn vẹn.

Cho dù mái nhà này rất nhỏ bé hay dột nát, cô cũng sẵn lòng.

“Diễm Hân, anh không nói dối”.

Hạ Cường đang định giải thích lại bị Chu Diễm Hân ngắt lời.

“Đủ rồi Hạ Cường, anh im đi”.


“Nghèo cũng không sao, nhưng đừng để mất khí phách của bản thân, kẻ ba hoa khoác loác là những kẻ không có khí phách nhất”.

Hạ Cường không giải thích thêm, quả là, lai lịch này dù nói ra cũng không ai dám tin.

“Có chuyện gì mà mọi người cười vui vậy?”
Lúc này, một đôi nam nữ bước từ ngoài cửa vào.

Bọn họ cũng trạc tuổi Hạ Cường, toàn thân chàng trai kia đều là hàng hiệu, cao ráo đẹp trai.

Cô gái đi cùng thì ăn mặc gợi cảm xinh đẹp, sang trọng cực kỳ.

“Thiên Hạo với Tử Mạn về rồi à?”
Hai người đó chính là Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo.

Chu Tử Mạn là con gái bác hai của Chu Diễm Hân, là em họ Chu Diễm Hân.

Còn Trương Thiên Hạo là bạn trai của Chu Tử Mạn, cậu chủ Bách Thảo Đường - gia tộc đứng đầu Khánh Thị về thuốc đông y.

Cả đám người nhà họ Chu đứng bật dậy, nhiệt tình chào đón, ngay cả gương mặt của Chu Chấn Quốc cũng tươi cười xán lạn.

Người này với người vừa nãy lạnh lùng nói chuyện với Hạ Cường, quả thật là khác biệt một trời một vực.

“Tử Mạn, Thiên Hạo, mau qua đây ngồi đi”.

Con gái út của Chu Chấn Quốc là Chu Lệ Bình vội vàng nắm lấy tay Chu Tử Mạn, định kể chuyện cười.

“Cô kể cháu nghe này Tử Mạn, Hạ Cường này chính là tên ăn xin mà chị họ cháu chờ đợi suốt sáu năm đấy”.

“Cậu ta vừa nói, cậu ta ở nước ngoài có tài sản hàng nghìn tỷ tệ, còn mở một công ty tên là Thiên Vương Điện”.

Chu Tử Mạn cười phá lên: “Cô út, Thiên Vương Điện đó là để thờ Phật Di Lặc phải không?”
“Tôi nói này Chu Diễm Hân, chị không chỉ chờ đợi một tên ăn xin, mà còn là kẻ không có não”.

Ha ha ha.

Trong đại sảnh lại vang lên một trận cười.


Chu Diễm Hân chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất, Hạ Cường đứng bên cạnh liếc nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng.

Một đám hề, ếch ngồi đáy giếng, đâu biết được thế giới này rộng lớn bao nhiêu, đâu biết thực lực và địa vị đích thực là gì, khủng khiếp cỡ nào chứ?
Lúc này, Trương Thiên Hạo cũng lễ phép bê một hộp gỗ cực kỳ tinh xảo tới, tươi cười bước lại chỗ Chu Chấn Quốc.

“Ông nội, lần này về hơi vội, chỉ có thể chuẩn bị một chút quà, mong ông nội sẽ thích”.

Nói xong, Trương Thiên Hạo mở nắp hộp ra, bên trong là một cây nhân sâm, rễ cây sum suê, cực kỳ sáng bóng, bao quanh là râu dài.

Thậm chí đứng cách đó mấy mét cũng có thể lờ mờ ngửi được mùi thảo dược của gốc nhân sâm đó.

“Đây là?”
Mắt Chu Chấn Quốc ánh lên nét phấn khích.

Chu Tử Mạn vội vàng xen vào nói: “Ông nội, đây chính là báu vật của Bách Thảo Đường, nhân sâm ba mươi lăm năm, giá trị phải hơn mấy trăm nghìn tệ”.

Xung quanh vang lên tiếng thốt ngạc nhiên, mặt Chu Chấn Quốc cũng cực kỳ vui mừng.

“Thiên Hạo, cháu thật có lòng”.

Trương Thiên Hạo cười nói: “Ông nội thích là được ạ”.

Sau đó, Chu Tử Mạn nhìn về phía Hạ Cường.

“Tỷ phú nghìn tỷ, anh có tiền vậy thì quà biếu mua cho ông nội chắc phải rất có giá trị, mau lấy ra cho mọi người xem thử”.

“Còn phải nói sao?”
Chu Lệ Bình khinh thường chỉ về một đống thực phẩm dinh dưỡng mà Chu Diễm Hân và Hạ Cường mua ở siêu thị.

“Cái đó sao?”
“Loại phế phẩm rác rưởi đó cũng dám biếu ông nội”.

Chu Tử Mạn không hề khách sáo đá hết túi quà: “Bà Trương, phiền bà ném mấy thứ rác rưởi này vào thùng rác”.

Mụ béo gần đó dạ vâng rồi lập tức nhặt túi quà lên ném vào thùng rác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi