THIÊN VƯƠNG II

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****144241874051

Căn hộ của Trương Duy Triêu ở một khu đô thị xa hoa ngoại ô thành phố.

Tư Đồ Sênh vừa cưỡi xe máy đi vào cửa lớn toàn khu đã thấy Trương Duy Triêu chân xỏ dép lê vội vội vàng vàng chạy ra chào đón.

Tư Đồ Sênh tùy tiện đậu xe ở ven dường, vờ như không thấy biểu tình muốn nói lại thôi của người kia, kéo cậu ta đi vào, “Thư hăm dọa ở đâu?”

Thế nhưng Trương Duy Triêu lại níu đối phương lại, “Chờ một chút, nhị thiếu…”

Chữ ‘thiếu’ vừa mới bật ra khỏi miệng đã ngay lập tức bị một trận gió cuốn bay!

Một chiếc Hummer lao tới với tốc độ sét đánh, cua mạnh một đường, phanh kít lại ngay vị trí giữa hai người bọn họ và chiếc xe máy kia. Anh Hạo Hanh đeo kính râm, mặc T-Shirt kẻ sọc phối với quần Jeans đen, tràn đầy khí thế mà bước xuống xe. Quai hàm khe khẽ giương lên lộ ra vài phần ngạo mạn của công tử nhà giàu, anh nói, “Thư đâu?”

Trương Duy Triêu xoắn xuýt nhìn chiếc ô tô vừa đỗ lại, do dự không biết có nên điều chỉnh một chút hay không.

“Ô đậu xe ở chỗ này vẽ quá nhỏ, Hummer đậu không vừa được.” Tư Đồ Sênh nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh tựa như nhắc nhở.

Đậu không vừa được! Đậu không vừa được! Trong đầu Trương Duy Triêu không ngừng kịch liệt vang lên mấy chữ này, mãi đến khi bên tai vang lên một tiếng ‘đinh’, cậu ta mới phát hiện chính mình đã bị Tư Đồ Sênh nữa kéo nửa đẩy vào trong thang máy. Anh Hạo Hanh cũng đi vào ngay sau bọn họ.

Thang máy rất nhỏ, ba người đàn ông chen chúc bên trong, cho dù toàn thân bất động thì mỗi người cũng đều có thể cảm nhận được nhiệt khí trên da thịt của nhau.

Tư Đồ Sênh bị kẹp ở giữa, mơ hồ cảm thấy hơi thở của Anh Hạo Hanh cứ nhè nhẹ phả vào lỗ tai mình. Cậu dịch người một chút, cánh tay lại lập tức dán vào sau lưng Trương Duy Triêu. Trương Duy Triêu thấy vậy lại tưởng người kia có lời muốn nói với mình, vì thế vô thức áp sát lại gần một chút. Tư Đồ Sênh bị xô đẩy, không còn cách nào đành phải nhích về bên kia, vừa vặn chui tọt vào lồng ngực của Anh Hạo Hanh.



Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc nhìn cái người đột nhiên chui thẳng vào ngực của mình, mấy sợi tóc cậu ta còn rất không an phận mà cọ qua cọ lại trên môi anh, thế nhưng không có mùi mồ hôi khó chịu của đàn ông mà thay vào đó là một hương thơm nhàn nhạt của vỏ quýt. Anh Hạo Hanh thích ăn quýt, vì thế liền tỉnh bơ mà hít thêm hai cái. Song hương vị lại nhạt nhòa như có như không.

Thang máy rất nhanh đã đến nơi.

Trương Duy Triêu là người đầu tiên bước ra, tiếp đến là Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh đi sau cùng, thiếu chút nữa còn bị cửa thang máy kẹp trúng.

Thừa dịp Trương Duy Triêu kỳ kỳ quái quái hỏi Anh Hạo Hanh mấy câu gì đó, Tư Đồ Sênh đi dạo quanh hành lang một vòng, nhặt lên một chiếc bật lửa hình hộp màu đen ở trong thùng tác, nhanh chóng bỏ vào túi quần mình.

“Cái gì thế?” Anh Hạo Hanh hỏi.

Tư Đồ Sênh thầm mắng tên này sao lại tinh mắt đến vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ đáp, “Bật lửa. Tôi thấy vẫn còn có thể dùng được.”

Trong mắt Anh Hạo Hanh dâng đầy khiếp sợ, ngay cả tròng kính râm đen thui cũng không cách nào che dấu được. Anh ta liếc mắt về phía Trương Duy Triêu, tựa hồ đang tự hỏi: bạn cậu là tên nhặt rác sao?

Tư Đồ Sênh không đợi Trương Duy Triêu lên tiếng, đã nói, “Tái sử dụng rác thải, bảo vệ môi trường, mọi người đều phải có trách nhiệm.”

Bàn tay đang đút túi quần của Anh Hạo Hanh giật giật mấy cái, sau đó, anh ta ném cho đối phương một cục giấy, “Này.”

Tư Đồ Sênh nghiến răng bắt lấy, ngay sau đó đuôi mắt mãnh liệt máy động không ngừng. Đây không phải là tấm danh thiếp mà cậu đã đưa cho anh ta ngày hôm qua sao? Từ từ, nếu như danh thiếp cậu đưa cho Anh Hạo Hanh vẫn còn, vậy thì cái mà cậu nhặt được ở ngoài đường là do ai đã vứt đi? Không tính trường hợp ngoài ý muốn, hành động vứt danh thiếp thường thể hiện sự khinh thường hoặc bất mãn của một người đối với chủ nhân tấm danh thiếp đó.

Ánh mắt Tư Đồ Sênh lập tức dừng lại trên người một đối tượng tình nghi khác.

Lúc này Trương Duy Triêu vừa mở cửa đang định mời hai người kia vào nhà, bất chợt bắt gặp ánh mắt mang đầy dò xét của Tư Đồ Sênh liền giật mình hỏi, “Làm sao vậy?”

Tư Đồ Sênh đặt một dấu chấm hỏi to bự ở trong lòng, thế nhưng bên ngoài vẫn thản nhiên và vượt qua người nọ, chạy vào trong nhà, “Woa! Phòng thật lớn nha!”

Anh Hạo Hanh đứng ngay sau lưng cậu ta lên tiếng, “Còn chưa đến một trăm mét vuông.”



Số học của người nghèo là do giáo viên nhân dân giảng dạy, số học của nhị đại gia là do máy in tiền dạy. Thực sự quá khác nhau rồi!

Tư Đồ Sênh ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục đi theo con đường bình dân của mình, “Chỗ này hẳn là không rẻ, ít nhất cũng đến ba trăm vạn đúng không?”

Trương Duy Triêu ngại ngùng cười, “Không nhiều đến thế đâu. Không cần cởi… giày.”

Lời này của Trương Duy Triêu thực sự dư thừa, bởi vì Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh vốn dĩ không có ý định này, bọn họ cứ thế đi cả giày, một trước một sau bước vào phòng.

“Phòng bếp ở đâu? Có nước ngọt không?”

“Tôi uống Sprite.”

“Woa, trong tủ lạnh có thịt bò khô.”

“Mang tới đây đi.”

“Còn có khoai sợi! Lò vi sóng ở đâu?”

“Tự tìm đi.”



Vẻ mặt Trương Duy Triêu ngẩn ngơ mà nhìn Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh một phút trước còn xa lạ thế mà hiện tại đã như bạn bè chí cốt lâu năm cùng lăn qua lăn lại ở trong phòng bếp và phòng khách nhà mình. Mà bản thân cậu ta thân là chính chủ thế nhưng lại chẳng khác nào khách lạ đứng ngốc tại cửa ra vào.

“Ngẩn ngơ ở đấy làm gì? Lại đây ăn đi.” Tư Đồ Sênh nhiệt tình gọi.

Trương Duy Triêu mờ mịt đi qua.

Tư Đồ Sênh ném cho cậu ta một chai Sprite.

“Cái này là của tôi.” Nhưng chai Sprie nửa đường bị Anh Hạo Hanh chụp được, đổi lại thành một chai nước suối đưa cho Trương Duy Triêu.

Đến khi Trương Duy Triêu tỉnh táo lại, khoai sợi đã được lấy ra khỏi lò vi sóng, để ở giữa Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh. Hai người bọn họ anh một miếng tôi một miếng cứ thế mà đều đặn bốc ăn, vừa ăn vừa giương mắt nhìn TV cực kì hưởng thụ.

“… Không phải các anh đến để bàn bạc về lá thư hăm dọa cùng với tôi sao?” Trương Duy Triêu rụt rè hỏi, lo sợ rằng mình đã nghĩ sai rồi.

Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh đồng loạt nhìn qua.

Ánh mắt của Anh Hạo Hanh tràn ngập ý tứ: cậu phiền quá, phiền quá, phiền phiền phiền quá.

Còn Tư Đồ Sênh trái lại vô cùng chuyên nghiệp, lập tức ngồi thẳng sống lưng, rút sổ và bút ở trong cặp ra, “Nào, chúng ta trước tiên bàn bạc một chút về chi phí.”

“…”

Tư Đồ Sênh nói, “Hôm nay là Chủ nhật, tiền công gấp ba không thành vấn đề chứ?”

Trương Duy Triêu vốn đang định nhắc tới 20% giảm giá, thế nhưng lúc này đã hoàn toàn câm nín.

Tư Đồ Sênh lại nói, “Tiền xe cũng phải trả.”

“Anh không phải là tự lái xe đến hay sao?”

“Cảm ơn đã nhắc nhở, còn phải tính cả phí đích thân lái xe…” Tư Đồ Sênh vừa nói, vừa hí hoáy viết lách, sau đó giơ con số đã tính toán xong xuôi cho Trương Duy Triêu xem.

Trương Duy Triêu trợn mắt há miệng, nhất thời chết lặng.

Tư Đồ Sênh hỏi, “Không sao, không sao, có thể trả làm nhiều lần. Mỗi tháng anh trả thêm cho tôi một ngàn rưỡi, thế nào?”

Trương Duy Triêu có phần do dự.

Tư Đồ Sênh vỗ vai cậu ta, “Hiện tại cân nhắc thì cũng muộn rồi, tôi đã tới.”

Trương Duy Triêu chầm chậm ngửa người ra sau, để lưng dán chặt lên thành ghế sô pha. Cậu cảm thấy thứ mà mình dựa vào sau lưng không phải thành ghế mà chính là một cục nợ.

Tư Đồ Sênh vẫn vô cùng chuyên nghiệp, sau khi thỏa thuận bước đầu xong xuôi liền tức khắc nhập vai, “Thư đe dọa ở đâu?”

Nói đến thư đe dọa, Trương Duy Triêu vội vã định thần, từ trong vì tiền lấy ra một tờ giấy được gấp nhỏ lại. Là một tờ giấy A4 thông thường, bên trên dán chi chít chữ cái được cắt ra từ báo chí. Đường cắt của những miếng ghép chữ cái này phi thường ngay ngắn, thế nhưng vị trí chúng được dán lên thì lại xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng ra đâu vào đâu. Còn có, tờ giấy A4 khi được người tiến hành dán chữ xem ra cũng không được vuốt phẳng, nhàu nhĩ nhăn nhúm một đoàn.

Tư Đồ Sênh nói, “Cắt và dán không phải do cùng một người làm. Điều này cho thấy đối phương có ít nhất hai người.”

Trương Duy Triêu giật mình, “Lại là bọn họ?”

Tư Đồ Sênh cầm tờ giấy giơ lên trước mặt cậu ta, “Nhìn bằng mắt thường cũng thực rõ ràng, không phải sao?”

Cắt báo dán chữ là hoạt động yêu cầu cả thể chất và kỹ thuật, cho nên lời nhắn của đối phương cũng đặc biệt ngắn gọn mà sâu xa: tôi có hình chụp anh đang ooxx với phụ nữ!

Tư Đồ Sênh nói, “Ngoại trừ ba người chúng ta, còn có ai biết rõ chuyện anh thiếu chút nữa bị cô gái kia ooxx hả? Đáp án đã quá rõ ràng rồi.”

Bời vì lo lắng đến cảm nhận của khách hàng, cho nên Tư Đồ Sênh cẩn thận đổi chỗ hai nhân vật chính trong câu truyện cho nhau, thế nhưng sắc mặt của Trương Duy Triêu vẫn đỏ gay như trái ớt.

Tư Đồ Sênh lại nói, “Anh định giải quyết như thế nào?”

Trương Duy Triêu tròn mắt, “Anh có biện pháp?”

Tư Đồ Sênh móc tấm danh thiếp đã bị Anh Hạo Hanh vò thành một cục kia, chậm rãi vuốt phẳng ra, “Chỉ cần anh có đủ tiền, Văn phòng Andersen sẽ làm tất cả để biến giấc mơ của anh thành hiện thực.” Trong lòng, cậu còn âm thầm bổ sung một câu: nếu giấc mơ không thể thành sự thực, chắc chắn là do tiền anh bỏ ra không đủ.

Trương Duy Triêu đáp, “Tôi hy vọng anh giúp bọn họ cải tà quy chính.”

Tư Đồ Sênh tươi cười, “Chuẩn bị một tỷ đi.”

Thiếu chút nữa Trương Duy Triêu làm rơi chai nước suối trong tay xuống đất.

Tư Đồ Sênh giải thích, “Anh hẳn đã nghe câu ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’ rồi. Hiện tại việc tôi phải làm còn khó hơn việc cải cách cả một quốc gia, cái giá này là quá hợp lý rồi.”

Trương Duy Triêu vô pháp phản bác, “Tiền của tôi không đủ.”

Tư Đồ Sênh liếc mắt đầy tiếc nuối, nói, “Vậy thì…”

“Tôi đủ.” Nhị cục tiền vẫn luôn lặng lẽ theo dõi diễn biến sự tình rốt cuộc đã lộ chân diện mục của một con gà vàng béo mỡ rồi. Anh Hạo Hanh vắt chân, cười mà như không cười nhìn Tư Đồ Sênh từa hồ chờ đợi cậu ta kinh hãi mà lật lọng.

Song Tư Đồ Sênh lại cực kì bĩnh tĩnh nói, “Năm nghìn vạn tiền đặt cọc, sau khi xong việc thanh toán nốt nửa còn lại.”

Anh Hạo Hanh nghi ngờ, “Cậu sẽ không định dùng tiền tôi đã đưa để mua chuộc bọn chúng chứ?” Nói cho cùng đôi nam nữ kia cũng chỉ là hám tiền, Tư Đồ Sênh cho bọn chúng một hai trăm vạn, đảm bảo bọn chúng sẽ ngoan như cún.

Từ Đồ Sênh phản bác, “Tiền đưa vào miệng tôi thì chính là của tôi, một đồng cũng đừng mong tôi nhả.”

Anh Hạo Hanh tò mò, “Vậy cậu định làm như thế nào?”

Tư Đồ Sênh vươn tay, ánh mắt tràn đầy chờ mong người nọ sẽ rút chi phiếu mà đặt vào lòng bàn tay mình.

Thế nhưng Trương Duy Triêu nhảy ra ngăn cản, “Đây là chuyện của tôi, không lý nào lại bắt nhị thiếu trả tiền.”

Anh Hạo Hanh gật đầu, “Cũng đúng, vậy coi như bỏ đi.”

Tay vươn đến phát mỏi, nghe được lời này, vẻ mặt Tư Đồ Sênh có phần giật giật, sau đó cậu chậm rãi rút tay trở về.

Trương Duy Triêu nghĩ tới số tiền mình phải trả cho Tư Đồ Sênh, lại tính toán xem trong tay còn lại bao nhiêu tiền, do dự hồi lâu rồi mới nói, “Có phương án nào rẻ hơn một chút hay không?”

Tư Đồ Sênh đáp, “Có chứ. Phương án một: hai ngàn vạn: hủy thi diệt tích, đảm bảo bọn họ sẽ không bảo giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”

Trương Duy Triêu liệu mạng lắc đầu.

“Phương án hai: đưa vào cục cảnh sát. Việc này đơn giản thôi, lấy của anh… Hai mươi vạn là được rồi.”

Trương Duy Triêu vẫn còn chần chừ, “Bọn họ cũng là cuộc sống bức bách, dòng đời xô đẩy thôi.”

Tư Đồ Sênh vươn tay che mắt, miệng oai oái kêu lên, “Ối, hào quang thánh mẫu chói mù mắt chó của tôi rồi!”

Anh Hạo Hanh vẫn ung dung ngồi ăn khoai tây thái sợi, bộ dạng như thế sự việc hoàn toàn không liên quan đến mình.

Trương Duy Triêu hòi, “Còn cách nào khác hay không?”

Tư Đồ Sênh cướp lấy thanh khoai tây cuối cùng, vờ như không nhìn thấy ánh mắt tràn đầy căm phẫn của Anh Hạo Hanh, ung dung đáp, “Đơn giản nhất chính là đến một lần liền đánh một lần. Mỗi lần lấy của anh một ngàn đồng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi