THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Thanh Nguyên Quốc

Câu Mộc Trấn vào một ngày xuân tươi đẹp.

Trên đoạn đường gần Miếu Sơn Khê, nơi tập trung nhiều người đón xuân, cầu lộc.

Ở một góc nhỏ, một tiểu ăn mày ước chừng mười tuổi với bên ngoài lấm lem dơ bẩn. Ánh mắt rũ xuống không nhìn lên.

Tiểu ăn mày ngồi trên một đống rơm rạ để chờ người qua đường bố thí. Trong khi chờ người tốt bụng bố thí, tiểu ăn mày tay cầm cọng rơm vẽ hình ánh mặt trời trên nền đất.

Bất chợt có tiếng bước chân dừng lại.

Tiêu ăn mày vẫn rũ xuống không nói, tiếng bước chân dừng lại cũng không còn gây tiếng động. Tạo một khoảng lắng.

Vẫn không thấy tiếng bước chân đi qua, tiểu ăn mày ngước nhìn lên. Bắt gặp ánh mắt to tròn trong suốt, ánh mắt của sự ngây thơ trong sáng không tì vết. Đó là một cậu bé khoảng chừng mười tuổi, ăn mặc sang trọng. Nhìn sơ là biết từ trong thế gia đi ra.

Cậu bé chìa tay ra, đưa một cái bánh hoa quế to tròn cỡ lòng bàn tay, mỉm cười ngây ngô.

Tiểu ăn mày chần chờ rồi đón lấy chiếc bánh, rồi thử cắn một cái không e ngại.

Cậu bé mỉm cười rồi chợt tiến lại bên cạnh tiểu ăn mày, ngồi xuống không nói gì.

Câu bé cầm cọng rơm rồi viết vài chữ ngoằn ngoèo “Ta mới trốn nhà đi,... ta không nói chuyện được!”

Tiểu ăn mày vén vén sợi tóc rồi liếc nhìn cậu bé một khoảnh khắc, mỉm cười rồi thì thầm “Ta tên Khúc Tiểu Bạch, mới đến đây làm ăn mày!”

Nghĩ ngợi một lúc, tiểu ăn mày nói tiếp “Ta chỉ ở lại đây bảy ngày… sau đó sẽ về nhà!”

Cậu bé chần chờ rồi viết tiếp “Ăn mày cũng… nhà để về sao?” …. “A! thật ngại quá, không có ý đó! Ý ta là nhà người ở đâu? Ta quyết định rồi, sẽ theo người làm ăn mày!”

Tiểu ăn mày ngây người rồi, cắn nốt phần còn lại của chiếc bánh hoa quế. Cười nói “Hoan nghênh ngươi làm ăn mày với ta… dù chỉ bảy ngày nhưng ta sẽ chiếu cố ngươi! Ngươi tên gì?”

“Ta tên Phương Triết!” Phương Triết viết xong tên mình rồi mỉm cười.

Tiểu ăn mày Khúc Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong áo ra một túi đựng hoa văn rất đẹp, có mùi thơm thoảng qua.

Khúc Tiểu Bạch lấy ra một chiếc lá màu xanh nhỏ bằng hai ngón tay.

Khúc Tiểu Bạch đưa cho Phương Triết nói “Ngươi cầm chiếc lá này, cho vào miệng ngậm một canh giờ. Không được nuốt”

Phương Triết cầm chiếc lá và chần chờ một lúc cũng không hỏi lí do liền cho vào miệng ngậm.

Mùi vị the mát khiến Phương Triết thấy sảng khoái vô cùng.

Phương Triết vội vàng viết trên nền đất “... đây là lá gì? thật tốt nha!”

Khúc Tiểu Bạch nhúng nhúng vai rồi nói “Một lúc ngươi sẽ biết!... giờ chúng ta ra bờ sông chơi đi!”.

Nói rồi, Khúc Tiểu Bạch phủi phủi quần áo rồi thẳng hướng bờ sông đi.

Phương Triết cũng đứng dậy và chạy theo.

Xung quanh, dòng người vẫn tấp nập đón xuân. Hai bền đường người người rao bán hoa mai, hoa cúc vàng…

….

Dọc theo hướng tây nam, theo con đường mòn ra bờ sông Ngọc Ngà.

Đây là con sông bao quanh lấy Câu Mộc Trấn, và chỉ có hai chiếc cầu bắt qua bên ngoài trấn. Hai bên cầu có lính canh gác thường xuyên để phòng tránh thú dữ và sói tinh tấn công người trong thị trấn.

Thú dữ là những thú bình thường như hổ, báo, rắn… chúng hay xuất hiện bên ngoài bìa rừng. Ít tấn công người nên không đáng nguy hiểm.

Còn sói tinh là thú hung dữ, thân hình cao ba mét, sẵn sàng lao vào tấn công con người vì xem con người là con mồi của chúng. Chúng không biết xuất xứ từ đâu, nhưng ba năm nay, chúng bắt đầu xuất hiện và hay tấn công những người đi vào rừng đốn củi, săn bắn.

Lúc này, Phương Triết theo sau Khúc Tiểu Bạch đến bờ sông.

Nhìn nước xanh biếc và bầu trời xanh ngắt.

Bên sông là những bông hoa dại màu tím đẹp mắt.

Xa xa bong bóng nước bay lên hiện bảy màu sắc cầu vòng đẹp mắt.

Khúc Tiểu Bạch mở to mắt ra và nhìn tràn cảnh mà há mồm không nói được lời nào.

Khúc Tiểu Bạch vội chạy lại bờ sông và lấy tay đón lấy nước trong xanh rồi hớp một cái.

Vẻ mặt không thể nào vui hơn được nữa.

Phương Triết nhìn tiểu ăn mày mới quen biết Khúc Tiểu Bạch đùa giỡn với nước cũng không nhịn được, liền chạy lại gần dự định đẩy Khúc Tiểu Bạch xuống nước, không ngờ Khúc Tiểu Bạch như có con mắt đằng sau tránh được khiến Phương Triết bổ nhào về trước.

Phương Triết ngóc đầu dậy và dụi dụi con mắt của mình nhìn phía trước Khúc Tiểu Bạch.

Nét mặt mỉm cười duyên dáng đó, sợi tóc nhẹ tung bay đó, khiến Phương Triết sững sờ “Ngươi là nữ nhi?”

Phương Triết vội bịt miệng mình “Ta… ta nói được rồi?”

Phương Triết vội lao về trước vịnh lấy vai Khúc Tiểu Bạch mừng rỡ chảy cả nước mắt “Ta… thật sự nói được rồi?”

Khúc Tiểu Bạch gật đầu ra hiệu như là chuyện bình thường. Sau đó Khúc Tiểu Bạch quay lưng lại gần một mô đá gần đó rồi ngồi xuống.

Phương Triết lặng lẽ theo sau nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt tươi cười. Hắn thực sự nói được.

Phương Triết ngồi xuống kế bên rồi chậm rãi hỏi “Có phải ngươi cho ta ngậm chiếc lá thần kỳ đó không?”

Khúc Tiểu Bạch gật đầu nói “Đúng mà cũng may mắn cho người, Thanh Diệp Thảo chỉ giải bách độc, không ngờ ngươi ngậm Thanh Diệp Thảo lại có thể nói được. Chứng tỏ ngươi trúng độc!”

Phương Triết vội vã lắc đầu nói “Trong nhà, ta hầu như ít đi ra bên ngoài, làm sao trúng độc được”

Phương Triết không biết là khi còn nhỏ, ước chừng ba tháng tuổi. Mẹ bồng hắn đến Phù Đà Sơn tìm Ngôn thần y chữa bệnh. Đoạn đường núi lưng chừng cao ngàn mét đó, có vô vàng loài rắn độc ẩn nấp. Vì bất cẩn nên Phương Triết bị một con rắn nhỏ màu xanh lá cắn ngay cổ. Lớn lên, hắn không thể nào nói chuyện được. Sau này Ngôn thần y cũng xem xét qua bệnh hắn, cũng lắc đầu không chữa trị được.

Từ đó, hắn không tài nào nói chuyện được. Thường câm đi với điếc, nhưng hắn chỉ câm, nhưng nghe rất rõ ràng.

Và hắn chỉ có thể viết được, nhưng không thể nào nói được.

Phương Triết chợt ngẩn đầu nhìn qua Khúc Tiểu Bạch nói “Ngươi từ đâu đến? Tại sao lại giỏi như vậy mà làm ăn mày?”

Khúc Tiểu Bạch mỉm cười “Ta ở một nơi rất xa, quanh năm chỉ có hai mùa xuân và mùa đông. Mùa xuân thì đẹp nhất vì trăm hoa đua nở, có nhiều loại hoa ở đây không tài nào có đâu? Còn mùa đông thì tuyết bao phủ trắng xóa. Nên ta không thích mùa đông cho lắm!”

Khúc Tiểu Bạch chợt hỏi “Ngươi bỏ nhà đi, không ai tìm ngươi à?”

Phương Triết ấp úng “Đương nhiên tìm ta, ta trốn mà!”

Phương Triết nói tiếp “Ta ở Lăng Ba thành. Cách Câu Mộc trấn hai trăm dặm. Ta học chữ ở Hoa Niên Viện, bị mấy người Lâm gia, Đổng gia, Ngô gia trêu chọc nói ta câm như hến, ta ức quá nên bỏ học, trốn nhà theo xe chở hàng khỏi kinh thành”

Phương Triết ngừng một lúc rồi quay sang Khúc Tiểu Bạch, vịnh lấy vai Khúc Tiểu Bạch và ra vẻ cam đoan “Sau này chúng ta là bằng hữu!”

Khúc Tiểu Bạch cũng vịnh lấy vai Phương Triết và nói “Được, sau này chúng ta là bằng hữu!”

Khúc Tiểu Bạch vừa nói xong, thình lình, phía sau có nhiều tiếng sột soạt lao lại gần.

Sau đó, khung cảnh trong mắt Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết tối sầm lại không biết gì nữa.

Xung quanh bầu không khí bắt đầu yên tĩnh lại.

Một đám người bộ dạng thảo khấu vội vàng rút lui. Trên vai hai người cầm đầu, vác hai bao bố.

Bọn chúng là sơn tặc, thường chỉ hoạt động cướp bốc trên núi và ít xuất hiện khu vực này.

Có thể vì thấy hai đứa trẻ nên định bắt cóc về làm lao dịch, hoặc cũng có thể để gia đình hai đứa nhỏ chuộc người.

Bọn chúng nhận ra trang phục của Phương Triết không giống gia đình bình thường nên không giấu nổi sự tham lam, nên mới bắt cóc người trái với quy tắc của lão đại.

Bọn chúng băng qua hai ngọn núi cũng đến xới chiều.

….

Phương Triết từ từ mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy ánh mắt Khúc Tiểu Bạch đang nhìn mình.

Phương Triết nhìn xung quanh mới phát hiện hắn đang trong một phòng củi. Nhìn giống như một phòng giam tội phạm.

Phương Triết ngồi dậy rồi đến gần cửa đã bị khóa bằng dây xích “Vậy là ta và ngươi bị bắt cóc rồi!”

Phương Triết vội vã sờ khắp người mình tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng tìm không thấy, sau đó ngồi xuống bên giường đá thở dài “Xem ra pháo sáng bị bọn thảo khấu lấy rồi. Cứ tưởng có pháo sáng báo hiệu sẽ được an toàn”

Khúc Tiểu Bạch mỉm cười nhìn hắn rồi lại gần vỗ vỗ vai hắn “Không sao, có ta!”

“Ngươi!”

Khúc Tiểu Bạch chắc chắn “Đúng, có ta! Ngươi yên tâm!”

Khúc Tiểu Bạch xòe bàn ta ra, trong lòng bàn tay có một loại bột phát quang, chúng tự động phát tán rồi theo làn gió nhẹ bay ra ngoài cửa thông gió.

Sau một khắc thì có một con bướm màu vàng nhạt, nhỏ nhắn cỡ ngón tay đậu trên bàn tay Khúc Tiểu Bạch.

Phương Triết mở to mắt nhìn ngạc nhiên “Ngươi biết ảo thuật?”

Khúc Tiểu Bạch cười cười, sau đó hướng về phía cửa phòng giam bay đi. Ra hiệu cho nó làm việc gì đó.

Khúc Tiểu Bạch quay lại giải thích “Đây là một trong mười hai cách thoát khốn của gia đình ta. Tí ngươi sẽ biết!”

Phương Triết chăm chú nhìn về hướng con bướm bay đi. Hắn thắc mắc muốn hỏi tiếp, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi.

Khúc Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ vô ưu của Phương Triết bèn lại gần hỏi “Tiểu Phương Triết không sợ gì sao? Gặp người khác chắc đã khóc nhè rồi!”

“Tiểu?”

Hắn nghĩ, hắn đã lớn thế này mà kêu tiểu nên ngạc nhiên. Ngươi cũng có lớn hơn ta bao nhiêu đâu.

Nghĩ ngợi một lúc Phương Triết thở ra “Ta bị bắt cóc nhiều lần, riết rồi quen thuộc!”

Lúc này con bướm bay trở lại. Khúc Tiểu Bạch ra hiệu con bướm bay ra bên ngoài cửa thông gió. Khúc Tiểu Bạch lấy ra một cây kim nhỏ giấu dưới giày vải, sau đó lại gần cửa phòng rồi cho vào ổ khóa.

Không đầy mười hô hấp thì Khúc Tiểu Bạch đã mở xong ổ khóa và ra dấu Phương Triết theo sau.

Trên đoạn đường ra bên ngoài sảnh.

Hai bên lối đi, bọn thảo khấu đang nằm la liệt dưới đất bất kể vị trí nào.

Chúng đang ngủ say sưa không biết gì.

Phương Triết suy đoán là do con bướm kia có thể đã rải phấn gây thuốc mê bọn chúng.

Hắn trong lòng suy nghĩ “Tiểu Bạch không ngờ nhỏ tuổi như vậy, mà bản lãnh cao! Người bằng hữu này ta nhớ kỹ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi