THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Hình ảnh lão ăn mày đứng trên đại kiếm lơ lửng trên không trung đập vào mắt Phương Triết. Lão lúc này hóa thành một vị tiên nhân, tiên phong đạo cốt, mang đến cho hắn một hy vọng sống sót.

Lão nhìn Phương Triết một hồi, chậm rãi đáp xuống mặt đất. Nét mặt không hề tỏ ra một tia cảm xúc, nhưng khí chất tiên phong đạo cốt của lão lúc này mới triệt để bộc lộ. Lúc này thân ảnh của lão đối với Phương Triết đã cao cao tại thượng, hắn với không tới.

Lão nhìn Phương Triết, nở một nụ cười nói “Lão là Cổ Thanh Sơn, đạo hiệu Kiếm Hư Chân Quân, là thái thượng trưởng lão của Đạo Viện. Lần trước từ biệt lão hứa lần sau gặp lại sẽ báo danh tính. Giờ lão đã thực hiện được!”

Phương Triết nhất thời ngỡ ngàng. Hắn sắp tới sẽ đến Đạo Viện làm nhiệm vụ cho Bạch gia. Không ngờ chưa gì đã gặp một đại nhân vật của Đạo Viện. Điều quan trọng, hắn không ngờ lai lịch của lão ăn mày lại lớn đến như vậy.

Ánh mắt lão lúc này mới đưa về phía nam tử đối diện. Lão chậm rãi mở miệng “Lão đạo đây chờ đợi ngươi đã tám mươi năm, cuối cùng ngươi cũng xuất đầu lộ diện!”

Nam tử nghe lời nói của lão ăn mày, nhất thời nhướng chân mày lên. Trong ấn tượng của hắn, đây là một lão đạo có khuôn mặt lạ lẫm, hắn chưa từng gặp qua người này. Lý do gì lại nói là chờ đợi hắn.

Hắn nhìn lão ăn mày một hồi, mới mở miệng nói “Chuyện này không liên quan đến Đạo Viện!”

Lão ăn mày nghiêm túc nói “Ngươi vi phạm giới luật, lén lút xâm nhập vào hạ giới. Ngươi nghĩ, lão đạo có được xen vào hay không?”

Lão vuốt một sợi râu mép, dáng vẻ ung dung nói “Từ khi Càn Khôn Kính phát hiện một tên chân quân lẩn trốn vào Văn Lang Châu, lão đã đuổi theo đến giờ. Lão thắc mắc vì sao hạ giới lại thu hút một gã ngũ phẩm như ngươi. Thì ra ngươi vì một thanh thần khí mà đến đây!”

Lúc này Phương Triết đã hiểu vì sao đối phương đến tìm mình. Bản thân hắn trước giờ đều mang “Bá Tuyệt” bên người. Trước kia “Bá Tuyệt” chỉ là một thanh Bạch Nhật Phi Kiếm bình thường. Giờ biến hóa cực lớn thành một thanh thần khí. Chỉ là phong cách “Bá Tuyệt” nhận chủ quá khoa trương. Dị tượng phát sinh, thiên địa đại biến khiến gã tìm đến. Đây chính là người mang ngọc có tội quả nhiên không sai.

Nam tử nghe lão ăn mày nói vậy, hắn sắc mặt lạnh nhạt nói “Lão nghĩ, có thể ngăn cản được ta sao?”

Hắn vừa nói, ánh mắt hắn trừng về phía lão ăn mày. Thình lình xung quanh lão ăn mày xuất hiện một kiếm võng bao quanh lấy. Kiếm võng lập tức thu hẹp lại, băm nát thân ảnh của lão.

Sau mười hô hấp, lão ăn mày xuất hiện ở một vị trí khác, cách vị trí ban đầu năm trượng. Lão chậm rãi nói “Thủ đoạn này, lão nhớ không lầm là của Thiên Sát…”

Sắc mặt nam tử nhất thời thay đổi, đối phương có thể nói ra tên “Thiên Sát” chứng tỏ đối phương đã biết đến tổ chức của hắn. Hắn nhất thời mỉm cười “Có thể biết được Thiên Sát, quả nhiên là một nhân vật không tầm thường. Bất quá, ta đã rời khỏi Thiên Sát từ lâu rồi. Hiện chỉ là một tán nhân rày đây mai đó tìm kiếm cơ duyên…”

Lão ăn mày nhìn sang Phương Triết, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ. Một thiếu niên hạ giới, lại sở hữu một linh khí có thể gây ra dị tượng thiên địa. Đây không còn gọi là vận khí nghịch thiên nữa, mà đó là vận mệnh của hắn sắp sửa phải đối đầu thiên kiếp. Con đường sau này của hắn vô cùng khó đi, bất quá lão đạo có thể che chở bao nhiêu, tùy thuộc vào số phận của tiểu tử ngươi.

Lão hướng gã tán nhân nói “Bất quá, cơ duyên lần này là của tiểu tử kia, không phải của ngươi. Con đường tu tiên là nghịch thiên hành sự. Nhưng nếu cố chấp, sẽ gánh họa diệt thân. Đạo lý này, chẳng lẽ ngươi không hiểu?”

Gã tán nhân cười ha ha nói “Tám mươi năm trước, một bằng hữu trong Thiên Sư Viện cho ta một vẻ toán dẫn dắt ta đến hạ giới tìm cơ duyên cải vận. Ta chờ đến tám mươi năm, lão nghĩ ta lại dễ dàng bỏ qua vậy sao?”

Hắn nói đến đây, liền tháo thanh đại kiếm sau lưng xuống. Hắn cầm trong tay thanh kiếm hướng ra một bên. Thanh đại kiếm xung quanh tỏa ra lôi diện, bộ dạng hắn lúc này vô cùng ác liệt. Sắc mặt hắn đã hóa thành một tên sát thần. Luồng sát khí này, giống như Long Ngạo Thiên bạo phát ra, nhưng cường bạo hơn vạn lần. Không khí xung quanh như bị cô đọng lại.

Lão ăn mày quay sang Phương Triết căn dặn “Ngươi cùng người thân tránh sang một bên. Việc này để lão giải quyết!”

Lão vừa nói, tay đẩy nhẹ một cái. Toàn bộ người xung quanh Phương Triết bao gồm cha mẹ hắn, hai hộ vệ cùng Ngô Tiên Nhi bị đánh bay về sau. Tự hợp lại một nơi cách xa chừng năm mươi trượng.

Tiếp đó Càn Khôn Kính bay ra khỏi người lão, bay thẳng về hướng Phương Triết, lơ lửng trên đỉnh đầu bảy người, kích thước phình to ra. Mặt kính phóng ra một lớp phòng ngự màu hoàng kim. Che chở cho tất cả mọi người.

Lão đánh giá thế trận đã ổn định, ngón tay khẽ điểm. Tức thì, thanh đại kiếm đang lơ lửng bên cạnh lão, chậm rãi thu nhỏ lại rồi lao vào bàn tay lão. Khí thế lão cũng bạo phát đi ra, thanh trường kiếm của lão cũng phóng xuất lôi điện như sấm chớp trên bầu trời.

Hai đại năng đối đầu khiến thiên địa phát sinh dị biến, mây đen vốn đã tan đi, giờ lại kéo về. Bầu trời nhất thời trở nên u ám, sấm chớp không ngừng nổ ra.

Trong ánh mắt Phương Triết và cha mẹ hắn lúc này, thân ảnh lão ăn mày cùng gã tán nhân giao chiến vô cùng nhanh, trông hai người như hai lưu quang va vào nhanh, xẹt qua xẹt lại. Những đường kiếm như những tia sáng cắt xé xung quanh, tạo ra những vết cắt trên mặt đất, trên ngọn núi, có lúc một phần của ngọn núi đều bị cắt rớt. Đây chính là chân chính cường giả đối đầu nhau.

Phương Triết trước cho rằng thủ đoạn của hắn đã là nghịch thiên. Bây giờ đứng trước hai vị đại năng này, hắn hóa thành một hạt cát vô cùng bé nhỏ trong sa mạc mênh mông.

Lúc này, gã tán nhân giơ kiếm lên trời, lưỡi kiếm phát ra những tia lôi điện khí thế một lần nữa bộc phát. Xung quanh hắn lúc này như vực sâu thâm thẩm. Hắn hét lên “Ma Uyên Kiếm”, rồi bổ xuống một nhát thiên băng địa liệt, một vết cắt cực kỳ lớn chém xuống người lão ăn mày.

Lão điềm tĩnh, một kiếm chỉ về trước, lão chậm rãi niệm “Không Minh Tiên Kiếm, phá!”. Một hư ảnh đại kiếm khổng lồ xuất hiện, đâm thẳng về trước đối đầu với nhát chém gây ra một dư chấn, khiến hai người thoái lui về sau.

Đây chính là thực lực ngang nhau.

Lão ăn mày không dừng lại, lão giơ kiếm chỉ thiên. Miệng niệm khẩu quyết, xung quanh vang lên một loại âm hưởng như niệm kinh, vang dội tứ phương. Không khí xung quanh như bị tan chảy ra, ánh mắt lão đột nhiên sắc bén, lão niệm “Vạn Liên Hoa Mạn Kiếm”. Tức thì, xung quanh xuất hiện vô số đóa hoa liên, những đóa hoa liên nhấp nhô, vây quanh gã tán nhân, bao lấy hắn rồi thu nhỏ lại cho đến khi tiếu thất.

Thân ảnh của gã tán nhân hoàn toàn tiêu thất, hoàn toàn bị hoa liên triệt để nuốt trọn.

Mười hô hấp sau, từ bên dưới mặt đất, đất nứt ra làm hai. Thân ảnh của gã tán nhân một lần nữa xuất hiện. Chiêu vừa rồi của lão ăn mày hầu như đã khóa chặt hắn, gây cho hắn một loại uy hiếp chí mạng. Hắn hoảng sợ, sử dụng “Ve Sầu Thoát Xác”, hy sinh một hình nhân mới thoát được khốn cảnh.

Hắn vừa rồi đánh giá thấp lão ăn mày, nên mới sơ ý dính chiêu. Hắn lúc này sắc mặt âm trầm.

Hắn nhìn thanh đại kiếm trong tay, nắm tay siết chặt, kèm theo một cử động là dùng linh khí thiêu đốt đại kiếm. Sau một lúc, lớp ngoài đại kiếm bị tan chảy, lộ ra một thanh đao mỏng manh có màu đen.

Lão ăn mày nhướng hàng lông mày lên “Thượng phẩm thánh khí!”

Kiếm trong tay lão chỉ là một thanh thượng phẩm linh khí, nói về cấp bậc, thanh kiếm của lão thua thanh đao của gã tán nhân một cấp bậc. Lão lúc này đã yếu thế hơn đối phương một khoảng.

Gã tán nhân nhìn thanh đao trong tay, mỉm cười. Hắn cầm thanh đao quơ vài đường, cảm giác này rất không tệ. Hắn đã rất lâu chưa có sử dụng thanh đao này.

Lúc này hắn nhìn về phía lão ăn mày, mũi đao hướng về trước, miệng hắn niệm “Vô Sắc Nhiễm!”

Lão ăn mày biến sắc, vội vàng né sang một nơi khác. Tại vị trí trước đó có một thanh hắc đao từ trên trời bắn xuống, tiếp đó thêm một thanh hắc đao bắn xuống vị trí tiếp theo. Lão vội vàng thi triển “Hư Không Bộ” liên tục né tranh bảy lần bảy bốn mươi chín thanh đạo phóng xuống.

Cho đến khi không còn thanh đao nào tấn công, lão mới thở ra một hơi. Chiêu thức vô cùng quái dị. Chiêu thức này lão chưa từng gặp qua, nên muốn đối phó vô cùng khó khăn.

Gã tán nhân không để lão nghỉ ngơi. Hắn tiếp tục dùng “Quỷ Ảnh Bộ” tiếp cận lão trong vòng hai mươi trượng. Hắn hướng mũi đao về trước rồi gạt ngang một đường đao, đao pháp vô cùng đơn giản, nhưng tạo thành một nhát chém rất bạo liệt.

Lão vội vàng né sang một bên, lưỡi đao không dừng lại mà cắt phăng ngọn núi phía sau lão ra làm hai, gây ra một loạt chấn động. Hàn Vân Lĩnh hơn phân nửa đã bị sang bằng.

Phương Triết và những người khác bên dưới sự che chở của Càn Khôn Kính không khỏi chịu một sự chấn động. Mặc dù được bảo vệ, nhưng cả một dãy Hàn Vân Lĩnh, hơn phân nửa bị sang bằng. Bọn họ cảm giác, bọn họ giờ như một con kiến không sai biệt lắm.

Lão ăn mày nhìn đường đao sắc bén, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đẳng cấp của Thượng Phẩm Thánh Khí là như vậy sao. Lão cũng đã từng gặp qua một Thượng Phẩm Thánh Khi nhưng uy lực không có nghịch thiên như vậy.

Gã tán nhân cười “Lão đoán sai rồi, đây là bán thần khí!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi