THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Đạo Viện là một chi viện nằm ở phía tây của Bắc Cảnh. Nơi đây có nhiều ngọn sơn phong như những ngón tay khổng lồ chỉ lên bầu trời, trông vô cùng hùng vĩ. Quanh quẩn ngọn núi đều có vân vụ lượn lờ, tiên hạc bay thành đoàn. Thêm vào đó là những cánh hoa đủ màu sắc xen kẽ giữa màu xanh bát ngát của cây rừng, khiến nơi nơi như một bức tranh tuyệt mỹ.

Lúc này, cưỡi trên thanh đại kiếm, Bạch Vô Thiên đã thầm đếm. Hắn cùng thái thượng trưởng lão đã bay qua tổng cộng mười bốn ngọn núi, mỗi một ngọn núi có một màu sắc riêng biệt, nhìn từ xa vô cùng đẹp mặt.

Trong lúc nhất thời, hắn có một loại cảm giác quen thuộc, như đã từng cưỡi đại kiếm vân du thiên hạ. Cảm giác này vô cùng thích thú.

Kiếm Hư Chân Quân phía trước khẽ cười nói “Cảm giác thân thuộc sao?”

Hắn giật mình, đúng là cao nhân. Trong lòng hắn suy nghĩ gì đều có thể đoán ra được. Hắn từ tốn nói “Thái thượng trưởng lão có gì căn dặn vãn bối sao?”

Kiếm Hư Chân Quân suy nghĩ một lúc mới nói “Ngươi cũng biết, người nào có Tử Sắc Kim Bài chính là đệ tử chân truyền. Ta trước giờ không thu qua đồ đệ, ngươi là một ngoại lệ!”

Hắn thắc mắc hỏi “Thái thượng trưởng lão từng qua Văn Lang Châu sao? Lão từng gặp phụ thân vãn bối sao?”

Kiếm Hư Chân Quân gật đầu nói “Trước kia từng gặp qua, ở đó có một tiểu tử thú vị. Vận khí nghịch thiên, tiểu tử đó không kém gì người đâu?”

Hắn vò đầu ngại ngùng nói “Vãn bối làm sao so sánh được thiếu niên thiên tài trong mắt thái thượng trưởng lão được!”

Kiếm Hư Chân Quân nghe đến từ “thiên tài” trong lòng khẽ giật một cái. Ngươi không phải đang tự nói chính ngươi chứ. Mà thôi, người vô tri không tính toán.

Lúc này, bên dưới chân hai người bọn họ là một cánh rừng trúc xanh ngát. Cánh rừng vô cùng rộng lớn, có thể nhìn nó trải dài đến cuối chân trời. Phía cuối cánh rừng có một ngọn sơn phong cao vút, ngọn núi có thể chạm đến tầng mây trên bầu trời.

Kiếm Hư Chân Quân nhìn hắn kinh ngạc, trong lòng nhất thời thích thú. Lão liền tăng tốc độ phi hành kiếm, trong phút chốc hắn suýt bị rớt về phía sau. Hắn hoảng hốt nắm lấy vạc trường bào của lão.

Cảm giác này, hắn như đã từng trải qua một lần, nếu không phản ứng nhanh hắn đã rớt xuống phía sau rồi.

Sau mười hô hấp, hai người đã đến được chân núi, bên dưới là một ngôi nhà gỗ với một màu xanh của Thủy Trúc Lâm, bên cạnh là một hồ nước rộng lớn.

Lão căn dặn “Hôm sau, lão sẽ đến truyền thụ ngươi một số kiến thức. Trước ngươi cứ thoải mái ở nơi này!”

Lão dứt lời, một tay đẩy hắn ra ngoài phi hành kiếm. Hắn nhất thời mộng. Ở độ cao này, hắn rớt xuống dưới không thịt nát xương tan chính là tàn phế a. Hắn sắc mặt không còn bình tĩnh nữa, vội hét lên cứu mạng. Cảm giác này rất quen thuộc a…

Mặc cho tiếng kêu cứu, lão tâm tình thoải mái cười ha ha, sau đó cưỡi phi hành kiếm rời đi.

Hắn rớt xuống hồ nước, nước trong xanh có thể nhìn thấy đáy. Trên mặt nước trôi nổi những cây thủy tùng với màu lá đỏ rực vô cùng đẹp. Trong nhất thời, hắn ngây ngô nhìn mà quên mất vừa rồi rơi từ độ cao trăm trượng. Cảnh sắc nơi đây giống như một giấc mộng.

Hắn phóng lên bờ, bắt đầu đánh giá xung quanh. Ngôi nhà gỗ trước mặt dường như đã bỏ hoang từ lâu, mạng nhện giăng khắp nơi, mặt đất ngổn ngang đầy bụi bặm.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, lấy tay sờ lên Thú Linh liên, rồi gõ hai cái vào hai viên châu. Tức thì, hai thân ảnh một đen một trắng từ bên trong viên châu phóng ra bên ngoài.

Bọn chúng vừa được thả ra bên ngoài, nhất thời kích động nhảy nhót tưng bừng. Cả hai đè chủ nhân xuống dày vò một phen. Bọn chúng ở bên trong Thú Linh Liên đã lâu, không có hít thở không khí trong lành. Giờ nhận ra ở một nơi hoàn toàn mới mẻ, linh khí dồi dào. Hai thú sủng vô cùng kích động.

Hắn nổi cáo, đẩy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra xa rồi quát lên “Có tin ta cho hai ngươi vào chuồng nữa, tin không?”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sợ hãi, thu người lại, liền bẽn lẽn rút lại về sau. Lúc này hắn nhìn y phục mình đã bị hai con sủng thú làm te tua. Hắn thở dài “Lần nào cũng vậy, các ngươi đúng là nghịch ngợm quá mức! Trước phụ ta dọn dẹp sạch sẽ, ta cho các ngươi đi vòng quanh chơi!”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bốn mắt sáng lên. Cả hai nhanh chóng lao vào, Tiểu Hắc thì dùng hơi thổi bụi bẩn bay đi, còn Tiểu Bạch dùng đuôi quét, dáng vẻ cả hai vô cùng siêng năng.

Hắn thở dài lắc đầu “Chỉ có đi chơi mới làm các ngươi hứng thú. Nuôi các ngươi thật sự tốn kém!”

Kiếm Hư Chân Quân ở trên đỉnh núi, nhìn ba thân ảnh đang đùa giỡn. Lão mỉm cười lắc đầu. Lão nhủ thầm “Chủ sủng ba ngươi tương thân tương ái thật sự quá tốt. Ai lại nghĩ, một tên chưa Khai Mạch lại đánh chạy một đại năng Ngũ Phẩm Hóa Thần. Chuyện này mà lộ ra ngoài, khắp Bắc Cảnh chắc ai cũng muốn thu hắn làm đồ đệ!”

Lão cười, tâm trạng nhất thời vui vẻ, sau đó cưỡi phi hành kiếm thẳng hướng đến ngọn Chủ Phong.

….

Tình huống thái thượng trưởng lão thu nhận một tân nhân làm đệ tử chân truyền, nhất thời lan tỏa ra khắp Đạo Viện. Khắp nơi đều bàn tán chuyện này. Bởi vì đây là một chuyện chưa từng có tiền lệ.

Thái thượng trưởng lão bản tính thường vân du tứ phương, chấp hành các nhiệm vụ trong hạ giới. Lần này trở về, lão thu nhận một tân nhân tư chất chưa biết thế nào nhưng đã làm kinh động hết mười ba vị trưởng lão, thậm chí là lão viện trưởng.

Đây là ý gì, đây chính là bọn họ sẽ xưng hô sư huynh sư đệ với một hậu bối. Chuyện này chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm giác không ổn.

Ở một nơi khác, bên bờ suối xanh mát của ngọn Ngọc Am Phong. Đây là ngọn sơn phong do Lục trưởng lão chưởng quản. Lục trưởng lão là một vị tốt tính nên không cấm những nữ đệ tử đến con suối trầm mình tu luyện. Chính vì vậy, nơi đây trở thành một thánh địa tu luyện của nữ đệ tử ở Đạo Viện mà nam đệ tử hầu như không có cửa tiếp cận.

Trong suối lúc này chỉ có một nữ đệ tử đang ngâm mình, lưng tựa vào vách đá, tay cầm một bình rượu, mặt ngửa lên trời tận hưởng. Đôi mắt nàng khép hờ, khuôn mặt mang đầy tâm trạng.

Có thể những nữ đệ tử khác đã đến diễn võ trường xem tân nhân khảo hạch, nên rất lâu con suối mới được yên tĩnh như vậy.

Nàng một mình nhâm nhi từng hớp rượu, tâm tình vô cùng phức tạp.

Khung cảnh yên tĩnh sau một lúc đã không còn yên tĩnh nưa, hơn mười nữ đệ tử khác đến. Bọn họ vừa nhìn thấy thân ảnh trong con suối, nhất thời hai mắt sáng lên.

Một trong mười vị nữ tử vội lên tiếng nói “Đã lâu không thấy Túy Tiên Tiên Tử nha!”

Túy Tiên Tiên Tử là đạo hiệu của Hoa Lạc Đồng, nữ nhi của thập tứ trưởng lão Hoa Kiếm Nhân. Năm năm trước vô cớ mất tích khi nàng vừa hoàn thành nghi lễ trưởng thành của Đạo Viện trở về. Nàng vì đau khổ, từ đó nàng trầm mê trong rượu, ngàn ly không say, trở thành Túy Tiên Tiên Tử.

Mặc dù nàng ta trầm mê trong rượu nhưng nét đẹp nàng khiến sư huynh, sư đệ Đạo Viện ngày đêm nhung nhớ. Khuôn mặt nàng nhỏ, đôi mắt to tròn, da dẻ trắng hồng, tóc nàng dài, lúc thì buông xuống, lúc thì bổ ra hai bên. Tạo nên một vị tiên tử tiếng tăm lừng lẫy, dù nàng không cần phải làm gì.

Nàng có một vị sư muội, có thể nói là thân thiết với nhau từ lúc sinh ra. Đó là nữ đệ tử vừa hỏi thăm nàng, tên nàng là Khúc Linh Lung, tôn nữ của Khúc Lam Ngã đại trưởng lão. Vì vậy nàng ta cũng thuộc hàng đứng đầu trong nhóm đệ tử tinh anh của Đạo Viện.

Hoa Lạc Đồng dửng dưng trả lời “Từ khi nào sư muội cũng gọi ta là Túy Tiên Tiên Tử rồi?”

Khúc Linh Lung tươi cười, tiến lại gần nàng ta, vờ vuốt lấy khuôn mặt nàng, cười nói “Khuôn mặt này, ngay cả sư muội còn si mê, huống hồ gì những sư huynh sư đệ khác!”

Đôi mắt Hoa Lạc Đồng không mở ra, khóe miệng nhếch lên một tia cười mỉm. Tay nàng nhanh chóng quàng lấy bờ eo Khúc Linh Lung, sau đó kéo sát lại, từ từ hôn nhẹ lên má nàng ta một cái. Nàng cười nói “Nếu sư muội đã yêu mến sư tỷ, vậy thì chúng ta luyến ái đi!”

Khúc Linh Lung cười ha ha, đẩy vị sư tỷ mình ra. Sau đó sắc mặt có phần nghiêm túc lại nói “Hôm nay có một vị sư đệ tài hoa ngút trời, được thái thượng trưởng lão thu nhận làm đệ tử chân truyền. Sư tỷ không thấy hiếu kỳ sao?”

Sắc mặt Hoa Lạc Đồng không hề thay đổi. Khúc Linh Lung nói tiếp “Nghe nói vị sư đệ mới đến xuất thân từ Văn Lang Châu…”

Đôi mắt Hoa Lạc Đồng nhất thời mở ra, danh tự này đối với nàng vô cùng quen thuộc.

Đối với người khác thì Văn Lang Châu xuất phát từ chiến tích của thái thượng trưởng lão. Lão dị dung thành một lão ăn mày. Nhiệm vụ thu thập tán nhân có gốc gác Thiên Sát ở Văn Lang Châu. Sau đó thì thái thượng trưởng lão phong bế sơn phong, ít khi xuất hiện bên ngoài.

Còn nàng trước kia cũng đã từng làm nhiệm vụ trưởng thành ở nơi đó trở về.

Lần này lão thu nhận đồ tôn, là người đến từ Văn Lang Châu, nhất thời gây cho nàng một sự chú ý.

Hoa Lạc Đồng chậm rãi hỏi “Hắn tên gì?”

Khúc Linh Lung tươi cười nói “Hắn tên Phương Triết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi