THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Ở trung tâm Bắc Cảnh có một đại tông môn tên là Vô Thượng Tông. Xung quanh Vô Thượng Tông được bao quanh bởi một hải vực thâm sâu với chiều rộng hải vực hơn mười dặm.

Lối vào Vô Thượng Tông duy nhất là một con đường rộng chừng mười trượng. Hai bên chính là hải vực sâu không thấy đáy, bao trùm là một màu đen tối.

Đây chính là tông môn lớn mạnh nhất của Bắc Cảnh, cũng là nơi tọa lạc của Thiên Sư Đường.

Thiên Sư Đường là một bộ phận quản lý toàn bộ Bắc Cảnh mà trong đó đa phần là người Vô Thượng Tông. Số ít còn lại là một vài đại năng của các thế lực tông môn khác.

Hoa Lạc Đồng trải qua hơn mười ngày cưỡi phi hành kiếm không ngừng nghĩ. Cuối cùng đến được lối vào của Vô Thượng Tông.

Trước mặt nàng là một cánh cổng cao lớn, xung quanh tỏa ra những luồng linh khí dày đặc. Đây chính là một trận pháp bảo vệ, nói đúng hơn là lối vào duy nhất đi xuyên qua hộ tông đại trận.

Hộ tông đại trận về danh nghĩa chính là một lớp phòng ngự, người không phận sự tiến lại gần. Một là bị ngũ lôi oanh tạc, hai là liệt hỏa thiêu thân. Tu vi thấp kém chỉ cần đứng gần hộ tông đại trận trong phạm vi trăm trượng, hầu như không có cơ hội sống sót.

Đây chính là một phần thực lực của một đại tông môn.

Hoa Lạc Đồng tiến lại gần cánh cổng thì có bốn thân ảnh mặc giáp y ngăn lại. Khí tức bốn người này hoàn toàn áp đảo được nàng.

Một trong bốn tên quan môn băng lãnh nói “Vị nữ đạo hữu đến đây có việc gì?”

Hoa Lạc Đồng chắp tay trả lời “Tiểu nữ đến Thiên Sư Đường tìm Cao trưởng lão!”

Nàng vừa nói vừa giao ra lệnh bài thân phận Đạo Viện cho vị quan môn đệ tử đó. Hắn cầm lên xem xét một hồi, nhận ra nàng ta là nữ nhi của Hoa Kiếm Nhân, một vị trưởng lão của Đạo Viện. Người này trước kia đã từng qua lại với Cao trưởng lão của Vô Thượng Tông. Lão giờ đã là một trong ba mươi vị chấp sự của Thiên Sư Đường.

Sắc mặt hắn giãn ra, trả lệnh bài lại cho Hoa Lạc Đồng rồi nói “Hoa đạo hữu trước qua môn khẩu, đi khoảng hai năm trượng rồi đợi ở trong một tiểu đình. Ta sẽ thông báo cho Cao trưởng lão đến đó gặp Hoa đạo hữu!”

Hoa Lạc Đồng gật đầu rồi đi thẳng qua cánh cổng. Lúc này cánh cổng được giải phong, nên đã không còn khí tức nguy hiểm phát ra.

Nàng bước vào trong, khung cảnh đập vào mắt nàng đầu tiên chính là bảy tòa tháp cao vút thẳng lên bầu trời. Mặc dù bảy tòa tháp ở cách xa chừng năm dặm đường, nhưng đường nét rất rõ ràng. Bảy tòa tháp được phủ lên một màu hoàng kim chói sáng, trên mỗi tòa tháp có một viên Xích Linh Thạch nhấp nháy. Chỉ cần nhìn viên Xích Linh Thạch khổng lồ đó, đủ biết giá trị của nó như thế nào.

Nàng một mạch thẳng đến tiểu đình dành cho khách nhân. Nơi dây ngoài nàng ra, vẫn còn vài vị tu sĩ trung niên. Bọn họ cũng đang làm khách của Vô Thượng Tông.

Khi nàng vừa bước vào tiểu đình thì có một ánh mắt lão giả nhìn nàng chăm chú. Lão giả này dáng người tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ.

Lão không nhẫn nhịn được liền chống gậy tiến lại gần Hoa Lạc Đồng. Lão vất vả cất tiếng nói “Tiểu hài tử có phải là người của Đạo Viện?”

Hoa Lạc Đồng cũng không lấy việc này quá ngạc nhiên. Nàng mặc y phục Đạo Viện, người từng đến Đạo Viện hoặc ở khu vực Hạ Thiên sẽ có thể nhận ra đệ tử Đạo Viện dễ dàng.

Vấn đề là lão giả với nét mặt thân thiện này chủ động tiếp cận nàng. Đương nhiên là có ý đồ, nàng gật đầu nói “Vãn bối là đệ tử Đạo Viện, cho hỏi tiền bối là…”

Lão vuốt chòm râu dày, sắc mặt nhất thời rạng rỡ như gặp được người quen. Lão từ tốn nói “Trước kia lão từng du sơn ngoạn thủy, lão từng ghé qua Đạo Viện một lần. Nơi đó có sơn thanh thủy tú, xem như một tiên cảnh. Chỉ bất quá thời thế thay đổi, Đạo Viện đã không như trước kia…”

Lão ngẫm nghĩ một lúc nói tiếp “Số là lão nhìn ấn đường tiểu hài tử tối tăm, dấu hiệu sắp gặp phải đại nạn nên lão không màn mặt mũi tiếp cận tiểu hài tử…”

Hoa Lạc Đồng cảm giác bối rối, nàng đúng là có suy nghĩ “người đến bất thiện”, nhưng không nghĩ đến lão giả trước mặt nói ra những lời này. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác đã thất lễ. Nàng đứng dậy, hướng lão giả chắp tay nói “Vừa rồi vãn bối đã đắc tội, hy vọng lão nhân gia bỏ qua!”

Lão thấy tiểu cô nương trước mặt hành xử lễ độ. Trong lòng lão âm thầm đánh giá cao. Lão ngẫm nghĩ một lúc, lấy từ ống tay áo ra một tấm phù lục màu đen. Lão chậm rãi nói “Ấn đường không sáng, nhưng vận khí không tệ. Hy vọng tấm phù lục này có thể giúp tiểu hài tử giải trừ được một mối nguy cơ…”

Hoa Lạc Đồng cũng hiểu sơ về phù lục. Màu đen với văn tự màu trắng thuộc loại phù lục không gian, giống như một loại Hồi Thành Phù. Nhưng loại phù lục này, nàng lần đầu tiên nhìn thấy.

Nàng hai tay nhận lấy, khom người sâu tạ lễ. Lão nhìn nàng mỉm cười rồi chậm rãi rời đi.

Hoa Lạc Đồng thấy vậy liền lớn tiếng nói “Xin hỏi tiền bối quý danh?”

Lão cười ha ha, âm thanh như hòa nhập vào trong gió. Trong cơn gió truyền lại một tiếng nói “Cứ gọi là Vô Danh Lão Yêu đi!”

Những người gần đó nghe đến danh tự này, liền cười ha ha trêu chọc “Đúng là một lão già điên. Vô Danh Lão Yêu để một lão ốm yếu sắp không qua khỏi dùng đến sao?”

Hoa Lạc Đồng cảm nhận được, lão giả đó không hề tầm thường. Khí tức lão hầu như không hề bộc lộ ra, nhưng vẫn cho người khác một cảm giác ớn lạnh sống lưng. Nét mặt lão cười, nhưng lại mang một loại uy nghiêm không thể nào tả được.

Nàng liếc nhìn xung quanh đánh giá những người khác một hồi, rồi ngồi xếp bằng tĩnh tâm chờ đợi.

Khoảng một canh giờ sau, Hoa Lạc Đồng mở mắt ra, nàng phát hiện một dao động từ xa truyền lại.

Lúc này từ trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh cưỡi Lưu Quang Kiếm phát ra một màu lam sắc chói sáng. Phi hành kiếm này đã được khảm Lam Linh Thạch, nên hình dáng cũng như uy lực đã được nâng lên hàng cực phẩm.

Thân ảnh xuất hiện là một trung niên nhân, có chân mày rậm, râu cằm dày đặc. Bốn vị khách nhân bên cạnh nhận ra vị trung niên nhân này là Cao Trưởng Lão của Vô Thượng Tông nên liên tục bàn tán.

Hoa Lạc Đồng thấy vậy liền đứng dậy. Khi Cao trưởng lão vừa đáp xuống thì nàng tiến lại gần, chắp tay lại chào hỏi “Vãn bối Hoa Lạc Đầu được phụ thân phó thác đến gặp Cao trưởng lão!”

Cao trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, đánh giá Hoa Lạc Đồng một phen. Nàng ta có đôi nét giống với Hoa Kiếm Nhân, điều này nói lên đây là nhi tử của bằng hữu hắn không sai biệt lắm.

Hắn chậm rãi nói “Trước kia, Hoa huynh đệ đúng là có phó thác cho ta một việc. Nếu đã đến, ta sẽ bàn giao lại!”

Hắn nói xong liền xuất ra một cái túi thơm. Túi thơm này tỏa ra một mùi hương quen thuộc của hoa Linh Lan. Đây chính là mùi hương mà phụ thân nàng rất thích. Trước kia thường xuyên đeo bên mình.

Hoa Lạc Đồng nhận lấy túi thơm. Túi cơm này đã được phụ thân nàng đặt lên cấm chế huyết thống. Người ngoài không thể mở được xem bên trong. Nếu cố gắng giải khai cấm chế, cấm chế huyết mạch sẽ tự động bạo phát. Túi thơm lập tức bạo nổ.

Nàng nhận ra thủ pháp của phụ thân, trong lúc nhất thời trong lòng nàng dâng lên một nỗi nhớ mong. Đã rất lâu rồi, không còn nhìn thấy di vật của phụ thân, nàng cảm thấy thế giới này quá cô độc. Giờ đã khác rồi, phụ thân nàng lưu lại di vật, nhất định là đã có một sự chuẩn bị đúng như bản tính cầu toàn của phụ thân mà nàng biết.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, liền hướng Cao trưởng lão nói “Vãn bối mạo muội hỏi một câu, Cao trưởng lão có nghe nói đến tung tích phụ thân của vãn bối không?”

Cao trưởng lão lắc đầu, trả lời ngay “Hơn năm năm trước Hoa huynh đệ giao cho ta vật này, sau đó rời đi không lưu lại bất kỳ vật gì khác. Từ đó không còn bất kỳ tung tích nào của hắn nữa”

Hoa Lạc Đồng sớm đoán được kết quả, nên nàng cũng không tỏ ra thất vọng. Nàng nhìn túi thơm, tay siết chặt lại. Sau một lúc, nàng hướng Cao trưởng lão tạ ơn, rồi rời đi.

Cao trưởng lão nhìn theo bóng dáng Hoa Lạc Đồng biến mất sau cánh cổng tông môn. Sắc mặt hắn mới bắt đầu căng lại, biểu hiện ra một tính cách khác.

Bốn vị khách nhân xung quanh thấy vậy, nhanh chóng tụ hợp lại đứng bên cạnh hắn giống như chờ đợi mệnh lệnh.

Hắn chậm rãi nói “Theo sát nàng ta!”

Hắn chợt nghĩ đến một việc, nói tiếp “Với cả lão nhân kia!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi