THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Thẩm Giai Nghê sững sờ. Nàng không nghĩ tới, một hậu bối có thể nhận ra huyết mạch của nàng dù chỉ là một ít khí tức nàng vừa phát ra thăm dò.

Điều này nói lên, tên hậu bối này không tầm thường. Hơn nữa, một động tác nhỏ có thể phá hủy một sát trận. Đây không thể nói là thiên tư được, mà phải nói đến năng lực nghịch thiên của hắn.

Nàng chất vấn “Ngươi làm sao biết được huyết mạch Hỏa Phượng Hoàng? Chẳng lẽ người đã từng gặp qua một người giống ta?”

Có quá nhiều thắc mắc khiến nàng nhất thời không kiểm soát được tâm trạng, bất giác phát hiện bản thân nàng vừa thất thố.

La Sung cười hắc hắc, hắn vuốt mũi mình ra vẻ suy nghĩ một lúc.

Hắn nói “Huyết mạch Hỏa Phượng Hoàng… ở Thần Vực có một đại gia tộc… hình như là họ Phương”

Thẩm Giai Nghê nghe nhắc đến Thần Vực và gia tộc họ Phương. Trong lòng nàng như sinh ra một mối quan hệ, cảm giác như sáng tỏ ra một cái gì đó. Điều này nói lên, tiểu tử đối diện nói hoàn toàn là sự thật. Cảm giác chân thật thoáng ẩn hiện trong thâm tâm nàng.

Nàng nói tiếp “Thần Vực ta sớm đã nghe nói, nhưng nó là địa phương nào?”

La Sung gãi đầu, hắn ấp úng nói “Nếu có dịp, tiểu đệ sẽ cho tỷ tỷ một tấm địa đồ, giờ thì không có mang theo bên mình!”

Thẩm Giai Nghê gật đầu, nàng ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ tới thủ đoạn hắn sử dụng phá giải Pháp Trận. Thủ đoạn này xem như Trận Sư tài giỏi chưa chắc gì qua được hắn.

La Sung không đợi vị tỷ tỷ đối diện hỏi, nội tâm hắn sớm đã đoán được. Hắn nói “Trong hàng vạn người sinh ra sẽ có một Thiên Sinh… may mắn tiểu đệ có năng lực nhìn thấu Trận Pháp…”

Nói đến đây, bản thân hắn lại nhớ tới một tiểu muội muội yêu nghiệt. Nàng ta mới thật sự là yêu nghiệt. Lúc nào cũng bắt nạt huynh trưởng như hắn.

Thẩm Giai Nghê nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng đã hiểu thấu được vấn đề.

Đối phương có Thiên Sinh xem như là một loại năng lực đặc thù khi sinh ra đã có. Như bản thân nàng, huyết mạch cũng như là một loại Thiên Sinh. Bất quá, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được huyết mạch, nên chưa thể bạo phát đi ra hết năng lực của huyết mạch. Bản thân nàng cảm thấy đã đi vào bình cảnh, không thể tiến thêm được bước nào. Nếu có thể tìm ra nguồn gốc, không chừng bình cảnh này sẽ có thể vượt qua được.

Về phần Lý Nhược Băng, lúc này nàng đang quây quần bên cha mẹ nàng.

Đã lâu rồi nàng không gặp lại cha mẹ, cảm giác nhớ nhung phút chốc được bồi đắp làm cho tâm trạng nàng hạnh phúc vô cùng.

Trường hợp nàng và sư nương không đến kịp, không biết chừng như lời đối phương nói hay là toàn bộ Bách Hoa Cốc diệt vong. Nhìn tình huống đối phương bố trí sát trận như vậy, kết quả này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ là hắn sớm một bước khởi trận mà thôi.

Nàng đỡ cha mẹ đứng dậy, sau đó dẫn hai người lại gần sư nương Thẩm Giai Nghê.

Nàng vui vẻ giới thiệu “Đây là phụ thân, mẫu thân của đệ tử!”

Nàng lại hướng sư nương nói “Còn đây là sư nương, Thẩm Giai Nghê của nữ nhi!”

Lý Lương Nhân nhanh chóng tiến lại một bước, khom người thi lễ.

Hắn nói “Vãn bối là Lý Lương Nhân, còn đây là thê tử Tô Như Ý gặp qua phu nhân!”

Lý Lương Nhân có thể nhận ra sư nương nữ nhi mình không tầm thường. Hơn nữa diện mạo chỉ vừa ba mươi nhưng khí độ không biết chừng đã ngang hàng tổ tiên của mình. Nên hắn mới không dám thất lễ.

Thẩm Giai Nghê xua tay nói “Không cần câu nệ, lần này tình cờ đến Bách Hoa Cốc. Không nghĩ tới Bách Hoa Cốc lại gặp đại nạn”

Nàng nhìn sang La Sung, sau đó nói tiếp “Nếu ta không đến, vẫn có người đủ khả năng cầm cự một phen!”

Tình cờ, mọi người đều nhìn về phía La Sung. Bản thân hắn lúc này vô cùng đắc ý vì được nhiều người hâm mộ vây lấy.

Lý Lương Nhân đứng ra nói “Nếu không phiền, mời Thẩm phu nhân ở lại Bách Hoa Cốc vài ngày để Bách Hoa Cốc nhân thỏa lòng đãi khách”

Lý Nhược Băng một bên tiến lại gần, đưa ánh mắt nài nỉ về phía sư nương mình.

Thẩm Giai Nghê mỉm cười nói “Nếu đã có duyên vậy thì tạm thời làm khách vài ngày. Nếu có quấy rầy, phiền nhị vị thông cảm!”

Phu phụ Lý Lương Nhân nghe vậy liền xua tay liên tục, nét mặt vô cùng mừng rỡ.

Trong lòng bọn họ lúc này nở hoa, vì nữ nhi giờ có bản lĩnh vô cùng lợi hại. Nếu trước kia nghe lời nữ nhi, cho nữ nhi ra bên ngoài học đạo thì lúc đó đâu có đến nỗi phải trốn nhà rời đi.

Thẩm Giai Nghê nhìn xung quanh một hồi, trong lòng dâng lên một ngờ vực “Huyền Môn chẳng lẽ thích ném đá giấu tay sao?”

….

Ở một nơi khác, Bách Vực Kiếm Môn.

Thời điểm cách đại hôn của thiếu chủ Bách Vực Kiếm Môn chỉ còn một ngày. Khu vực phụ cận Bách Vực là Bách Kiếm Thành số người tụ họp về đông đảo. Hầu hết đều chuẩn bị tham dự đại lễ, cũng như là tranh thủ tạo mối quan hệ.

Số người tụ họp ở Nộ Diễm Sơn, nơi tổ chức đại hôn đông người qua lại. Đa phần là đệ tử Kiếm Môn và gia nhân bố trí bối cảnh đại lễ. Khắp những con đường, đình miếu đều treo đèn lồng đỏ. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt diễn ra.

Số khách nhân đến tham gia tính sơ sơ cũng trên năm nghìn người. Đây chính là nói lên môn chủ Kiếm Vô Trần coi trọng đại hôn này như thế nào.

Nghe đồn, môn chủ vì tìm kiếm thiếu chủ phu nhân cho con trai mình đã hao tâm tổn sức rất nhiều. Bởi vì Kiếm Nô vốn sống hoan lạc, không chú tâm vào con đường tu luyện nên cần yên bề gia thất để hắn chuyên tâm tu luyện.

Trong đám đông tham gia góp vui ở Nộ Diễm Sơn, có hai thân ảnh. Đó là Bạch Vô Thiên và La Ngọc Yến. Cả hai tiến nhập vào Kiếm Môn đã hơn bốn ngày.

Trong những ngày này, Bạch Vô Thiên tìm hiểu địa thế cũng như thăm dò toàn cảnh xung quanh Nộ Diễm Sơn.

Nơi đây đông người qua lại, số đệ tử Kiếm Môn tuần tra liên tục, an ninh hầu như là tuyệt đối. Nhìn bên ngoài lỏng lẻo, nhưng chỉ cần phát hiện ra khí tức xa lạ, lập tức có đệ tử Kiếm Môn đến dẫn đi.

Những ai có lệnh bài thông hành tiến nhập vào Kiếm Môn thường không có bị làm phiền. Bọn họ có thể đi lại tùy tiện mà không có nhiều người giám sát.

Nếu không có La Ngọc Yến trợ giúp, hắn một mình du nhập vào Kiếm Môn không biết sẽ dữ nhiều lành ít như thế nào.

Lúc này, cả hai đang ngồi bên trên một mô đá nhô ra ngoài hải vực.

Gió mát thổi lên từ dưới vực sâu khiến tóc tai hai người bay phất phới.

La Ngọc Yến nhìn hắn nói “Nơi đây có nhiều cao thủ cấp bậc Ngũ Phẩm Hóa Thần tự tập. Môn chủ Kiếm Vô Trần đã Lục Phẩm Luyện Thần. Một tay có thể sang bằng một toà sơn phong. Lúc này ngươi vẫn còn cơ hội rút lui”

Nghe đến cấp bậc Lục Phẩm, cấp bậc này ở Bắc Cảnh Hạ Thiên không người đạt tới vậy mà hắn chuẩn bị đối đầu. Đây chính là nguy cơ trùng trùng, không kéo không thể trở về được.

Hắn tò mò nói “Lục Phẩm lợi hại lắm hay sao?”

La Ngọc Yến cười mỉa mai “Một ngón tay ta có thể bắn ngươi trở về Đạo Viện, ngươi muốn thử không?”

Nghe nàng ta nói vậy, hắn xua tay liên tục. Trên trán vô tình rớt xuống một giọt mồ hôi. Với tính khí thất thường của nàng ta, chuyện này có khả năng là sự thật. Hơn nữa nàng ta nói là làm, trêu chọc nàng ta có khi là tự tìm đường chết.

La Ngọc Yến nhìn hắn hốt hoảng, tâm tình nhất thời vui vẻ. Nàng ta cười ha ha nói “Ta chỉ trêu chọc, ngươi tin là thật? Nếu có bản lĩnh vậy, đâu cần phải cưỡi phi hành kiếm mất gần hai mươi ngày mới đến nơi này…”

Nàng nhìn hắn một hồi, rồi vén mái tóc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Nội tâm nàng lộ ra một chút do dự.

Hắn mới hỏi “La cô nương có tâm sự sao?”

Nàng ta thẫn thờ một hồi mới trả lời “Việc giải cứu bằng hữu ngươi ta không thể nhúng tay thêm được. Chỉ có thể âm thầm theo dõi. Bởi vì sợ không may mắn gặp một số người ảnh hưởng đến đại sự của ta, cho nên ngươi phải tự bảo trọng!”

Nghe La Ngọc Yến nói vậy, hắn mới thở ra một hơi. Hắn biết nàng ta giúp hắn đến đây đã cho hắn đại ân tình. Chuyện còn lại hắn tự mình giải quyết.

La Ngọc Yến xoay người nhìn hắn một hồi, như cố gắng nhớ kỹ khuôn mặt của hắn.

Hắn mặc dù tu vi không quá cao nhưng có rất nhiều thủ đoạn. Nếu cho hắn ở quê hương nàng, hắn chắc chắn sẽ có thành tựu vô tiền khoáng hậu.

Nội tâm nàng bất giác dâng lên một sự chờ mong. Nàng bất chợt tự hỏi vì lý do gì lại cứ đi theo sau hắn, mặc dù nàng và hắn ta không hề có mối quan hệ nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi