THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Kiếm Nô đã bắt đầu nghiêm túc lại, hắn lúc này đã thật sự xem Bạch Vô Thiên là đối thủ của bản thân mình.

Hắn biết đã đến lúc kết thúc giằng co, kéo dài càng lâu hắn sợ rằng bản thân không kiểm soát nổi.

Từ khi bị mất một cánh tay, để khu động sát chiêu mạnh nhất tốn rất nhiều linh lực cũng như tinh khí thần. Lúc này không sử dụng, một lúc nữa sợ rằng không kịp.

Nói liền làm, hắn xuất ra một hắc trụ cao chừng ba trượng. Hắc trụ này nhẵn bóng nhìn như một trụ cột bình thường.

Bàn tay Kiếm Nô xòe ra, tức thì cột trụ như tách rời ra thành vạn phần nhỏ. Hình dạng những phần nhỏ dài chừng một gang tay có mũi sắt nhọn. Số lượng ước tính có thể trên một vạn cây ám khí.

Vạn cây ám khí này bắt đầu xoay vòng thành hình tròn, hình thể như một con giun khổng lồ, bên trong chính là vạn cây ám khí liên tục di chuyển.

Ngón tay Kiếm Nô điểm về phía Bạch Vô Thiên, vạn cây ám khí vẫn giữ hình dạng như một con giun lao về trước tấn công.

Bạch Vô Thiên nhanh chóng né sang một bên, những cây ám khí như một con giun đói khát đâm xuyên qua lớp đất đá. Rồi từ phía dưới lòng đất phóng lên tiếp tục tấn công.

Bạch Vô Thiên nhíu hàng chân mày, hắn âm thầm nghĩ “Tuyệt kỹ này đúng là lợi hại. Không hổ danh là Kiếm Môn, Ngự Kiếm Quyết đã đạt đến trình độ này quả thật đáng hâm mộ!”

Hắn vừa tránh né vừa âm thầm tính toán “Để vận dụng tuyệt kỹ này, nhìn tình huống hao tổn tinh khí thần khá nhiều. Chắc chắn là cầm cự không được bao lâu”

Hắn né tránh được một thời gian, bắt đầu phóng xuất ra một nghìn thanh Hồng Viên Kiếm xếp thành hình dạng Hoa Liên. Chiêu thức này là “Hoa Liên Kiếm” từ Ngự Kiếm Quyết của Thiên Sơn Tán Nhân.

Trước kia, “Liên Hoa Kiếm” chỉ có thể lần lượt tấn công. Giờ thì hắn tùy ý có thể phát công đồng loạt.

Một nghìn thanh Hồng Viên Kiếm đánh ập xuống về hướng Kiếm Nô khiến hắn dè chừng.

Hắn nhanh chóng thu vạn cây ám khí về. Những cây ám khí nhanh chóng tản ra xoay thành một vòng tròn bao quanh lấy hắn. Tạo thành một lớp phòng ngự không thể xâm phạm nổi.

Kiếm Nô cười hắc hắc nói “Đây là Cuồng Phong Kiếm, vạn kiếm quy nhất. Kiếm này vừa có thể tấn công bá đạo, lại có thể phòng thủ. Ngươi có thể làm được gì?”

Bạch Vô Thiên quan sát từng thanh Hồng Viên Kiếm tấn công vào đều bị đánh bật trở ra. Đúng như lời đối phương nói, quả thật là không làm gì được.

Sau một lúc, hắn thu hồi nghìn thanh Hồng Viên Kiếm lại.

Hắn chậm rãi nói “Mười hô hấp tiếp theo, ngươi không rút lui. Đến lúc đó xin tha mạng… ta sợ không làm được!”

Kiếm Nô nghe đối phương nói vậy, hắn lại ôm bụng cười. Tiếng cười hắn không hề dừng lại mà càng lúc càng lớn.

Cuối cùng hắn mới trêu chọc “Không phải hết thủ đoạn, định đấu võ mồm với ta?”

Bạch Vô Thiên sắc mặt vẫn không thay đổi. Hắn nhìn lên phía trên đỉnh đầu Kiếm Nô. Cách chừng hai trăm trượng.

Lúc này “Vô Ảnh Kiếm” đã cô động thành hình dạng. Lớp vỏ bên ngoài đều là những sợi linh khí vô cùng mỏng manh mắt thường không thể nhìn thấy, cũng như không hề gây ra quá nhiều ba động. Trừ khi đối phương cẩn thận lắm mới có thể cảm nhận ra được.

Trường hợp này Kiếm Nô đang đánh giá thấp đối phương, hầu như cảnh giá không quá nhiều. Có thể nhận ra sự tồn tại của Vô Ảnh Kiếm là điều không thể xảy ra.

Ngón tay Bạch Vô Thiên điểm xuống, Vô Ảnh Kiếm từ trên không cấm xuống, xé rách không khí xung quanh gây ra dư chấn.

Lúc này Kiếm Nô mới cảnh giác nhìn lên trên không, áp lực cực lớn ập đến. Hắn có thể nhận ra một thanh đại kiếm khổng lồ đánh xuống, hai chân hắn muốn di chuyển nhưng vô cùng khó khăn. Hắn như thể đã bị uy áp gây ảnh hưởng.

Hắn nhanh chóng điều khiến vạn cây ám khí thành cuồng phong. Đây chính là hình dạng của “Cuồng Phong Kiếm” mà hắn sử dụng từ đầu.

Cuồng Phong Kiếm như lốc xoáy, đôi khi lại như một con giun khổng lồ chặn uy áp của thanh đại kiếm đánh xuống, nhưng đều vô dụng.

Vô Ảnh Kiếm không có hình dạng cụ thể, nó đi xuyên qua khoảng trống của lốc xoáy rồi tiếp cận Kiếm Nô.

Thời gian lúc này vô cùng chậm, chậm đến mức Kiếm Nô cố gắng tìm mọi biện pháp thoát thân nhưng không thể.

Hắn giơ cánh tay lên chống đỡ, cánh tay lập tức bị cắt rời. Lúc này hắn hoàn toàn bị phế bỏ. Dáng vẻ vô cùng thảm. Tiếp theo, Vô Ảnh Kiếm chấn nhiếp hắn, đè ép hắn xuống mặt đất gây ra chấn động cực kỳ lớn.

Khi khói bụi qua đi, tại vị trí hắn xuất hiện một cái hố to với khuôn viên chừng năm mươi trượng. Hắn nằm vật vã ở giữa, bộ dáng vô cùng thảm bại.

Bạch Vô Thiên đứng phía trên nhìn xuống, sắc mặt không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Hắn như hóa thành một sát thần chân chính.

Kiếm Nô hô hấp trì trệ, khí tức vô cùng yếu ớt.

Ở trên, Bạch Vô Thiên không nói gì. Hắn không ngờ rằng uy lực của Vô Ảnh Kiếm lại lợi hại đến như vậy. Nếu so với trước kia, khi còn ở Văn Lang Châu. Hắn không thể chạm đến cấp bậc này được. Nếu hắn không kịp dừng lại, tên này đã hoàn toàn biến mất.

Nước mắt, nước mũi Kiếm Nô chảy ra không tự kiểm soát. Hắn lúc này hóa thành một nhược nhân không hơn không kém.

Hắn gắng gượng van xin “Đừng giết ta? Giết ta, đạo lữ ngươi cũng sẽ chết?”

Bạch Vô Thiên nhíu hàng chân mày “Ý ngươi là?”

Hắn định cười, nhưng khí tức quá yếu khiến hắn bị sặc. Hắn lấy hơi nói “Cấm chế trong thức hải nàng ta là Tế Linh Võng kết hợp với Huyết Tế bí truyền của Kiếm Môn…. Ta chết, nàng ta cũng sẽ tuẫn táng theo ta…”

Nghe câu nói này, Bạch Vô Thiên càng muốn giết chết hắn hơn. Nhưng nếu lời hắn nói sự thật thì Hoa Lạc Đồng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Hơn nữa, khi hắn đã thu tay lại cũng là đã tha cho hắn một mạng.

Bạch Vô Thiên phóng xuống hố, nắm lấy cổ áo hắn lôi lên trên. Tiện tại đút cho hắn một viên liệu thương đan.

Kế tiếp lục soát hắn tìm kiếm đồ vật có thể rời khỏi Kiếm Môn. Trước mắt toàn bộ đã bị phong tỏa, muốn rời khỏi Kiếm Môn phải có một thủ đoạn đặc thù nào đó.

Sau một hồi lục soát, hắn chẳng tìm được gì ngoài giới chỉ và một cái túi Càn Khôn. Bên trong giới chỉ có một Tử Sắc Kim Bài. Chỉ cần nhìn kim bài này, đủ để biết được nó là một lệnh bài thông hành cực kỳ quý giá.

Điều hắn ngạc nhiên tiếp theo chính là bên trong giới chỉ và Túi Càn Khôn chứa gì mà là Kiếm Nô hắn quá tự tin khi không hề bố trí huyết mạch Cấm Chế lên Giới Chỉ. Nếu không, hắn cần một ít thời gian mới có thể mở ra được.

Hắn nắm lấy cổ áo Kiếm Nô nhanh chóng di chuyển đến Tiểu Hắc rồi rời đi. Để người khác không nhận ra, hắn cho Kiếm Nô đeo một chiếc mặt nạ. Xem như có rời đi cũng không tạo ra sự chú ý đối với đệ tử Bách Vực Kiếm Môn.

Nửa canh giờ sau, hắn rời khỏi Kiếm Môn. Bởi vì hắn sử dụng Tử Sắc Kim Bài thông hành cho nên lớp bảo hộ Kiếm Môn gây ra một động tĩnh nhỏ.

Ở khu vực Nộ Diễm Sơn, Kiếm Vô Trần đang giao đấu với Diệp Chân. Nội tâm hắn thoáng dâng lên một sự mất mát. Đó là cảm giác, có người đã rời khỏi Kiếm Môn.

Thời điểm này rời khỏi Kiếm Môn hoàn toàn không thích hợp. Toàn bộ sơn môn đã phong bế, muốn rời đi chỉ có một cách duy nhất là Tử Sắc Kim Bài. Đây chính là vật tùy thân của nhi tử hắn Kiếm Nô.

Hắn liếc nhìn về phía Diệp Chân đầy giận dữ.

Lúc này tràng cảnh hoàn toàn đổ nát, khắp nơi đều loang lỗ. Đất bằng dậy sóng, hoàn toàn tổn thất nặng nề. Nếu cứ tiếp tục giao đấu, Nộ Diễm Sơn chắc chắn sẽ sụp đổ.

Hắn nhìn những cột trụ hỏa diễm như những cơn lốc xoáy từ phía mặt đất không ngừng trồi lên. Tình huống cứ tiếp tục diễn ra, toàn bộ mặt đất sẽ trở thành một biển dung nham.

Kiếm Vô Trần cắn chặt răng “Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?”

Diệp Chân tùy tiện trả lời “Ta sớm đã chết!”

Kiếm Vô Trần giận dữ gầm thét “Vậy ta cho ngươi chết thêm một lần nữa!”

Hắn gồng mình, vận dụng toàn lực rồi dùng một tay hút lấy một tòa sơn phong. Tòa sơn phong lập tức chấn động. Bên trong có hơn trăm tên đồ đệ hắn, từ từ rời khỏi mặt đất.

Hắn nhấc bổng cả tòa sơn phong, rồi ném về phía vị trí Diệp Chân đang đứng. Đây là muốn phá hủy “Địa Liệt Viêm Hỏa Trận” của đối phương.

Khi cả tòa sơn phong va chạm vào Diệp Chân, lúc này mới nhìn rõ được. Toàn bộ khu vực Nộ Diễm Sơn được bao phủ một màn sáng màu xích hồng trong suốt. Đối phương thật sự đã bố trí một Trận Pháp cực kỳ khổng lồ, bản chất giống như một Hộ Tông Đại Trận, nhưng phạm vị lại nhỏ hơn.

Ngọn sơn phong va chạm vào Trận Pháp từ từ vỡ vụn cho đến khi tiêu thất hoàn toàn.

Loại thủ đoạn Pháp Trận này đã đạt cấp bậc thượng đẳng. Toàn bộ Bắc Cảnh ít có người đạt được trình độ như vậy.

Kiếm Vô Trần âm thầm tiếc nuối “Nếu ngay từ đầu không cho đối phương thời gian, liệu tình huống có phát sinh nghiêm trọng như vậy không? Lỗi là do hắn đánh giá Diệp Chân quá thấp”

Kiếm Vô Trần sắc mặt cực kỳ âm trầm. Sau một lúc, hắn mới gồng mình cười lớn, tiếng cười vang dội khắp nơi. Hắn gầm thét “Nếu đã như vậy, thì hủy luôn toàn bộ Nộ Diễm Sơn đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi