THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Năm ngày sau, Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc Đồng cưỡi trên lưng Tiểu Hắc về đến Đạo Viện.

Cả hai một mạch từ Minh Nhân Thôn đến Thủy Trúc Lâm, riêng Hoa Lạc Đồng trở về Hoa Kiếm Phong của mình.

Khi về đến căn nhà gỗ, hắn phát hiện nơi đây đã ngăn nắp và sạch sẽ. Hắn có thể nhận ra khí tức của bọn người Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng đã từng ở đây. Khí tức còn mới, chứng tỏ bọn họ vẫn còn ở đây. Chưa hẳn đã rời đi, có thể bọn họ đã đi ra ngoài tu luyện.

Hắn sờ lên đầu Tiểu Hắc dặn dò “Ngươi ở đây, ta đi gặp sư phụ!”

Nói xong, hắn phóng lên Lưu Quang Kiếm thẳng hướng đỉnh núi.

Thoáng chốc đã đến bên ngoài tiểu viện của lão sư phụ.

Hắn phát hiện ngoài lão sư phụ ra còn có một nữ nhân rất xinh đẹp đang ngồi trên băng ghế đá. Cả hai đang thưởng thức một loại tiên nhưỡng nào đó, hương thơm thoang thoảng ra bên ngoài.

Hắn đáp xuống vội vàng chắp tay lại, hướng hai thân ảnh thi lễ “Đồ nhi gặp qua sư phụ… sư nương!”

Lão nghe “sư nương” liền phun một ngụm trà ra ngoài, riêng khuôn mặt Thẩm Giai Nghê cười híp cả mắt. Nàng ta nhanh chóng tiến lại gần hắn, cầm lấy tay hắn khen ngợi “Đúng là hài nhi ngoan, sư nương có quà!”

Nói rồi, nàng liền lấy ra mười viên thượng phẩm Xích Linh Thạch đưa cho hắn. Đây là mười viên còn sót lại, nàng cũng không sử dụng. Lần này xem như tặng lễ một đồ nhi hiểu chuyện. Tâm tình thật sự thoải mái.

Lão Kiếm Hư khẽ ho một tiếng, lão nói “Đúng là tên đồ đệ hư hỏng, chẳng giỏi việc gì ngoài nhiều chuyện!”

Bên ngoài lão nói vậy nhưng nhìn khí tức hắn thay đổi rõ rệt. Khuôn mặt có phần sáng lạn hơn, mị lực tăng lên đáng kể. Đây chính là nói hắn có tiến bộ, thậm chí là tiến bộ không nhỏ.

Tuy nhiên, trên đó vẫn có một chút mùi vị tang thương. Giống như đã từng gặp qua một cố sự nào đó. Lão tò mò nói “Có thể kể vi sư nghe, ngươi gặp qua cơ duyên nào không?”

Hắn gật đầu, liền thuật lại vụ việc từ lúc bị Lữ Kiếm Bình truy sát rơi vào Huyền Minh Cốc cho đến giải cứu Hoa Lạc Đồng. Chỉ trong vỏn vẹn không đến một năm mà hắn trải qua quá nhiều chuyện.

Đặc biệt là náo loạn ở Bách Vực Kiếm Môn. Chuyện này không phải là chuyện đùa, một phần thế lực Kiếm Môn vượt trên Đạo Viện.

Có thể nói mặc dù Kiếm Môn đã bị Thiên Sư Đường trừng phạt, nhưng thù hận hắn gây ra không nhỏ. Một khi môn chủ Kiếm Vô Trần phát hiện thân phận hắn, xem như Đạo Viện rơi vào tình huống nguy hiểm.

Lão ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ đến tình tiết thú vị. Lão mới hỏi “Ngươi nói Kiếm Võng… ngươi có thể thi triển một lần cho vi sư khai nhãn được không?”

Hắn gật đầu, ánh mắt dáo dác tìm kiếm một vài thứ đang di chuyển như vậy biểu diễn mới sinh động.

Hắn nhìn lên bầu trời, xa xa có một đàn Hồng Hạc đang bay về phía ngọn Chủ Phong. Nhóm Hồng Hạc này có nhiệm vụ, một là thăm dò trên bầu trời, hai là bọn chúng khoe sắc cho đệ tử Đạo Viện chiêm ngưỡng.

Hắn xuất ra Lưu Quang Kiếm, vận dụng thức Vân Du Kiếm chém một nhát về phía một con Hồng Hạc. Khoảng cách ước chừng nghìn trượng.

Con Hồng Hạc không kịp phản ứng, lập tức bị “Định”. Trong khoảng hơn mười hô hấp nó bị phong ấn rơi tự do xuống. Đến khi nhận ra, nó phát hiện đang rơi xuống liền vỗ cánh bay về đàn. Nó mang đầy nghi vấn nhưng vẫn không hiểu vì sao, trước đó nó bị thất thần.

Kiếm Hư Chân Quân và Thẩm Giai Nghê nhìn hắn, hai mắt mở to ra.

Lão thắc mắc nói “Ngươi làm sao làm được?”

Hắn cảm giác khá đắc ý, liền giải thích “Việc này là đệ tử kết hợp ý cảnh và Trận Pháp. Tùy ý xuất ra, không nghĩ tới lại phát sinh như vậy. Đến giờ đệ tử vẫn chưa hiểu rõ quy tắc đó!”

Lão có phần sửng sốt, có phần ngạc nhiên.

Trong chiêu kiếm đơn giản đó, đúng là có ẩn chứa một loại ý cảnh. Vấn đề là trong sát na xuất hiện chữ “Định”, chữ này từ đâu mà ra. Quy tắc này ở đâu phát sinh ra.

Lão cảm giác có phần mơ hồ, nhưng quả thật đồ đệ lão đúng là quái dị. Một người sáng tạo ra một chiêu kiếm không phải Lục Phẩm, Thất Phẩm mới có năng lực đó sao. Hắn chẳng qua chỉ mới vừa tu đạo một thời gian ngắn lại có thể sáng tạo ra một thức nghịch thiên như vậy. Việc này có phải quá khoa trương hay không.

Hắn nhìn lão sư phụ suy tư, trong lòng càng đắc ý hơn. Lão càng đắc ý thì yêu cầu của hắn dễ dàng hơn.

Hắn chắp tay lại nói “Trước sư phụ có hứa đệ tử đạt Tam Phẩm sẽ có thưởng…”

Hắn vừa nói vừa gãi đầu cười ha ha. Việc này mới là nguyên nhân chính hắn xuất hiện ở đây.

Lão nhìn hắn đầy trách mắng “Thì ra ngươi đến không phải vấn an ta, mà là đòi quà. Đúng là một tên đồ đệ ngỗ nghịch!”

Lão ra vẻ trách mắng, nhưng vẫn lấy ra một vật. Vật này đối với lão là một món quà cực kỳ trân quý.

Đó là Càn Khôn Kính.

Lão nói “Đây là pháp bảo lão sư phụ tặng ta, đây vốn là Bản Mệnh Pháp Bảo của ta. Nhưng giờ không cần nữa, đưa ngươi!”

Hắn nhìn Càn Khôn Kính, trong lòng không hề vui vẻ. Hắn lui về sau một bước, khom người nói “Đồ nhi không cần pháp bảo này của sư phụ. Đồ nhi không dám nhận!”

Lão mỉm cười, một tay buông ra.

Càn Khôn Kính nhanh chóng lao về phía hắn, vờn quanh một vòng như thể chờ đợi hắn nhận chủ.

Hắn ngập ngừng một hồi, lại khom người nói “Đồ nhi thật sự không dám nhận!”

Lão làm ra vẻ nghiêm nghị “Đồ của vi sư, ngươi cũng chê. Thật làm ta thất vọng…”

Hắn ngẩng đầu, hai tay nhanh chóng chộp lấy Càn Khôn Kính. Hắn khom người sâu một cái, rồi nói “Đa tạ sư phụ, thứ gì sư phụ tặng đều quý giá!”

Lão cảm giác tên đồ đệ này thay đổi quá nhanh.

Thẩm Giai Nghê một bên nhìn lão không chớp mắt. Sắc mặt nàng có phần trĩu nặng “Ngay cả Bản Mệnh Pháp Bảo cũng đem tặng, phu quân thương yêu hắn như vậy sao?”

Lão đứng dậy, từ từ tiến lại gần rồi vịnh lên vai hắn. Sắc mặt có phần nghiêm túc, lão nói “Qua đợt khảo hạch đệ tử nội viện, vi sư sẽ cùng nàng ta rời đi. Không biết khi nào sẽ trở về, ngươi cố gắng tu luyện”

Lão nhìn hắn đang ngơ ngẩng vì bất ngờ, lão nói tiếp “Con đường tu luyện không có điểm dừng, chỉ cần ngươi theo bản ngã tiến bước. Không sớm thì muộn sẽ gặt hái nhiều thành quả vô tiền khoáng hậu. Ngươi vốn là một phàm nhân bình thường, đi được đến bước này đã đáng khen ngợi rồi…”

Nói mới nhớ, hắn xuất thân là người trần mắt thịt ở Văn Lang Châu. Khi đến Bắc Cảnh vô cùng bỡ ngỡ. Nếu không có sự dìu dắt của sư phụ, hắn không biết có thể đi đến được bước này hay không.

Hắn làm ra vẻ cương quyết nói “Đồ nhi sẽ nghe theo sư phụ, không ngừng cố gắng!”

Bản chất hắn chính là “không ngừng cố gắng”. Cho dù không nói, đó đã là bản ngã của hắn rồi.

Lúc này ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cưỡi phi hành kiếm tới. Bọn họ vừa nhìn thấy Bạch Vô Thiên liền mừng rỡ chạy đến.

Hoàng Mập nhanh nhất, hắn rối rít nói “Đại ca!”

Bạch Vô Thiên nhìn một lượt Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng. Khí tức người nào cũng ngang bằng hắn, đặc biệt là Âu Dương Sinh có dấu hiệu sắp đột phá.

Bọn họ tu luyện kiểu nào mới nhanh được như vậy.

Bản thân hắn không phải là vô cùng cực khổ mới đạt cấp bậc Tam Phẩm hay sao.

Thẩm Giai Nghê là người hiểu rõ tình huống. Nàng liền giải thích “Bọn họ vào bí cảnh, tu luyện trong đó một năm bằng ba năm bên ngoài. Tính ra bọn họ trải qua hơn hai năm mới có thể được như vậy. Nhưng theo lẽ thường mà nói, tư chất ba người họ khá cao…”

Hắn nghe nói “bí cảnh” liền liên tưởng đến bản thân hắn tu luyện Pháp Trận cũng ở trong Huyền Minh Động. Đó không phải bí cảnh, nhưng vẫn là một khoảng không gian trong Pháp Trận.

Xem ra sư phụ đã cho bọn họ một cơ duyên không nhỏ.

Hoàng Mập thấy vậy, liền xuất ra một thanh hắc kiếm. Đây là thanh hắc kiếm hắn lấy được ở Bách Hoa Cốc.

Theo lý mà nói, hắn đoạt lấy nhưng không có thông qua trưởng lão Bách Hoa Cốc. Hơn nữa bọn họ không có tra xét, xem như đây là một thanh kiếm rỉ sét không đáng quan tâm.

Bạch Vô Thiên nhìn thấy hắc kiếm, hai mắt sáng lên. Hắn tò mò hỏi “Kiếm này, tứ đệ tìm ở đâu?”

Hắn cười hắc hắc nói “Bách Hoa Cốc!”

Hắn vừa nói vừa nhìn sang Lý Nhược Băng.

Riêng Lý Nhược Băng không quan tâm lắm. Chỉ là một thanh kiếm, xem như tặng lễ đại ca cũng là điều nên làm.

Bạch Vô Thiên xuất ra năm thanh hắc kiếm còn lại. Năm thanh này trước đó đã hòa làm một thể và có hình dạng gần giống một cây quạt. Khi năm thanh hắc kiếm vừa ra bên ngoài, thanh kiếm có linh tính lập tức hấp thu thanh hắc kiếm mà Hoàng Mập đang cầm.

Một luồng linh khí tinh thuần phóng xuất ra xung quanh, một loại quang mang tỏa ra khiến hư không lắc lư, chấn động.

Kiếm Hư Chân Quân một bên quan sát, lão nhìn sáu thanh kiếm lúc này đã hòa lại làm một thể. Theo như lão đánh giá, vẫn còn sót một vị trí để lấp đầy khoảng trống. Như vậy nó có thể là tập hợp bảy thanh hắc kiếm.

Lão tò mò hỏi “Ngươi biết tên nó là gì không?”

Bạch Vô Thiên nhanh chóng trả lời “Thất tinh kiếm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi