THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN



Sau một hồi bất động, Nguyên Anh bất ngờ mở đôi mắt ra, bên trong khóe mắt ánh lên màu hoàng kim.

Trạng thái Nguyên Anh trôi nổi trên Linh Hồ có dấu hiệu rung động. Sau một hồi kìm nén, Nguyên Anh há to miệng lên gầm thét tạo ra một loại xung kích lên đến thức hải.

Trong thức hải, thần hồn đang ở vào trạng thái nhập định bất ngờ bị làn xung kích từ dưới Đan điền tống ra bên ngoài.

Trạng thái mơ mơ màng màng không phân biệt thật giả khiến hai mắt thần hồn mở ra.

Lúc này hắn mới phát hiện bản thân đang phiêu phù trên không trung, càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy bản thể đang chìm trong Man Vương Lô. Hai mắt bản thế nhắm nghiền đã triệt để bất tỉnh.

Hắn giơ bàn tay lên quan sát, bàn tay trong suốt có thể nhìn xuyên thấu.

“Đây chính là Thần Hồn Ly Thể sao?”

Hắn thử nhắm nghiềng mắt lại, tập trung thần niệm quan sát động tĩnh xung quanh.

Ở vào trạng thái này, hắn nhìn mọi vật với hình ảnh như những tiêu điểm phát sáng. Không rõ ràng nhưng vẫn có thể hiểu được nội dung trong tầm mắt. Có thể phân biệt phương hướng cũng như vạn vật trong tầm mắt hắn.

Khoảng cách hắn có thể nhìn thấu vạn dặm.

Đặc biệt là dùng Thần Hồn Ly Thể thăm dò, không gây ra ba động, không gây ra sự chú ý từ các cao nhân cũng như những siêu cấp hung thú nào đó đang ở ẩn.

Ở vào trạng thái này, hắn có thể đi đi lại lại trên khoảng không gian bên trên dễ dàng.

Hắn có một tò mò, thế là phóng vút lên trên bầu trời, rồi băng xuyên qua tầng mây. Bất quá, khi vừa lấp ló bên ngoài tầng mây bao phủ thì bị ánh mặt trời chiếu gọi, suýt chút nữa là thiêu cháy hắn.

Hắn phát hiện nhược điểm “Thần Hồn Ly Thể” chính là không thể trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.

Mọi thứ trong tầm mắt hắn lúc này rất tuyệt vời. Loại cảm giác tự tại này hoàn toàn không bị trói buộc bởi một loại lực từ bên dưới mặt đất.

Sau một hồi vân du tìm hiểu, hắn bắt đầu có một loại cảm giác sắp vượt giới hạn chịu đựng.

Hắn nhanh chóng vận dụng thần niệm trở về với bản thể đang ngồi trong Man Vương Lô.



Hắn mở mắt ra quan sát, trước đó là cảm giác đau rát toàn bộ cơ thể. Giờ đã khác, cảm giác mới mẻ này khiến hắn vung vai một cái thống khoái.

Xung quanh là những cặp mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

Trước đó hắn là một thiếu niên da dẻ trắng trẻo, tuấn mỹ. Lúc này đã bị phủ lên một lớp da đen huyền như thể hắn bị thiêu đốt trong một khoảng thời gian dài.

Hắn kinh ngạc, nhưng cố điềm tĩnh hướng Man Thiếu nói “Tình trạng… thế này là sao?”

Man Thiếu suy nghĩ một hồi mới cho ra kết luận “Chủ nhân không phải Man Tộc cho nên trường hợp này ngoại lệ. Có thể là tác dụng phụ của Man Vương Lô điều hòa diệu dụng của ma noãn nên chủ nhân mới có hình dạng như vậy”

Hắn gật đầu, cách lý giải này có phần hợp lý. Trước đó chính là cảm giác đau rát sống dở chết dở, lúc này lại có cảm giác sinh lực tràn trề mang theo cảm giác tân sinh sống lại.

Loại cảm giác này cực kỳ vi diệu.

Hắn phóng khỏi Man Vương Lô, chân vừa chạm đất đã bị lún xuống gần một xích.

Hắn lúng túng phát hiện bản thân đang thoát y. Tiểu Bạch nhanh chóng che chắn lại hắn mới có thời gian khoác lại y phục.

Tình trạng hai chân bị lún xuống, do hắn chưa quen kiểm soát một loại lực lượng mới. Đây chính là Man lực, loại lực lượng của Man Tộc.

Man Thiếu sững sờ khi nhìn ra trạng thái đặc biệt này.

“Không phải chỉ có Man Tộc mới sinh ra Man lực sau, chủ nhân sao lợi hại như vậy?”

Man Thiếu bất ngờ lao đến, vận dụng Man lực tung ra một đấm. Man lực tạo ra uy áp nghiền ép không khí xung quanh, đồng thời sinh ra một lực phản chấn.

Phương Triết tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng né sang một bên. Hắn tùy tiện tung ra một chưởng đáp trả.

Bởi vì Man lực vốn là môt loại lực lượng đồng nhất với cơ thể. Cho nên chưởng pháp thông thường lập tức đính kèm với Man lực. Man Thiếu không mải mai lo sợ, hắn hai tay chụm lại chống đỡ. Bất quá hắn bị đánh bay về sau hai mươi trượng, văng xuống hồ nước không thể phản kháng.

Hắn phóng lên khỏi hồ hước, với khuôn mặt ngạc nhiên như vừa chứng kiến một chuyện không thể tin được.

“Ta đã đạt tới Tứ Man, là Tứ Man chứ không phải là Nhất Man… vì lẽ gì không chịu nổi một chưởng pháp của chủ nhân?”

Không riêng gì Man Thiếu, bản thân Phương Triết cũng không ngờ lực lượng của bản thân đột nhiên tăng mạnh như vậy. Trước đó vừa chạm vào Man Thiếu đã bị đánh bật ra. Hắn chỉ mới vừa tỉnh lại sau khi hoàn toàn vượt qua Tứ Phẩm. Chân chính trở thành một tu sĩ cấp bậc Ngũ Phẩm. Thần hồn có thể ngoại phóng, nên cấp bậc này là Ngũ Phẩm Hóa Thần.

Đây chính là hiệu quả mà Man Vương Lô đem lại, vượt trên sự mong đợi. Bất quá, hắn trong lúc nhất thời trở thành một anh da ngăm đen Phương Triết.

Tiểu Mạn nhìn vị đại ca ca với lớp da trắng trẻo, giờ trở nên ngăm đen như một số trai tráng ở quê nhà. Dáng vẻ này mới thật sự hấp dẫn nàng. Trong lúc vô ý lại toát lên mị lực ra xung quanh.

Phương Triết bất đắc dĩ phải đẩy nàng ta ra một bên.

Đến phiên Tiểu Hắc cũng không kìm chế được tò mò. Nó tiến lại gần liếm liếm khuôn mặt chủ nhân. Mùi vị vẫn như trước không thay đổi gì.

Trong lần tiến hóa này, chỉ có mình Tiểu Hắc là biến thành bộ dáng khó coi nhất. Chẳng còn hình dáng đáng yêu như trước đó. Cho nên cảm giác khi con sủng thú xấu xí đưa lưỡi lên liếm khuôn mặt, biểu cảm của Phương Triết có phần đặc sắc.

Lúc này, Tiểu Hắc đánh hơi được khí tức lạ lẫm. Nó xoay người nhìn về phía hồ nước.

Hồ nước vốn yên tĩnh với sóng nhỏ gợn lăng tăng, thình lình gợn cơn sóng lớn. Cơn sóng không ngừng xoay vòng, tạo thành một vòng xoáy dưới mặt hồ.

Từ chính giữa vòng xoáy thình lình phóng vút lên không trung một thân hình dài, cao lớn với khí tức có phần cuồng bạo.

Thân ảnh Thuồng Luồng biến hóa thành một hình dạng dữ dằn hơn. Hình dạng này vẫn là một con Thuồng Luồng nhưng gai góc hơn. Xung quanh phần lưng có vây sắc bén. Trên phần đầu mọc thêm một chiếc sừng dài có phần hung tợn. Người lạ nhìn vào, chắc chắn sẽ bị khí thế của nó lấn áp.

Tiểu Mạn vốn xuất thân từ Yêu Tộc, đã gặp qua nhiều giống loài với đủ hình dáng khác nhau.

Trước đó hình dạng Thuồng Luồng thì chưa phân biệt được. Hơn nữa huyết mạch cũng không nói lên được điều gì.

Nhưng lúc này đã khác, sự thay đổi này khiến nàng liên tưởng đến giống loài trong truyền thuyết. Giống loài này cực kỳ hiếm gặp, chỉ có thể đọc qua thư tịch. Đó là Giao Long.

Giao Long không được xếp vào giống loài linh thú, mà chỉ là hung thú. Vốn xuất thân dữ dằn, hung bạo. Người gặp đều sợ hãi, bởi vì bản tính hung ác thích ăn thịt các giống loài khác.

Đó chính là điển tịch ghi chép lại như vậy.

Lúc này hiện diện là một giống loài không phải mãng xà, linh xà thì chỉ có thể là nó.

Đối với Phương Triết khi còn ở Văn Lang Châu. Nhiều điển tịch ghi chép về Giao Long. Đây chính lần đầu tiên có thể tận mắt nhìn thấy một con Giao Long, thậm chí là sủng thú của hắn.

Chuyện này nói ra, hắn giống như gặp phải một loại vận khí quá nghịch thiên.

Trước kia, nhiều người vì trừ hại cho dân mà tìm cách giết nó cho bằng được. Cuối cùng một vị cao nhân phong ấn nó lại mới giải trừ được đại họa nhân gian.

Giờ không cần phong ấn, vì mục đích trở về Quỷ Vực. Mục đích sống còn, nó nguyện ý trở thành sủng thú của Phương Triết. Nói ra đúng là một kỳ tích.

Con Giao Long lúc này dự định thi triển bản lĩnh cho chủ nhân nó xem. Rất tiếc, chưa kịp có hành động gì khác đã bị Phương Triết thu vào Thú Linh Liên. Nó chỉ có thể âm thầm oán trách mà không thể làm được gì. Đúng là tuổi già thường bị hắt hủi.

Phương Triết không quan tâm đến con Giao Long nghĩ gì.

Dựa vào Thần Hồn Ly Thể, hắn phát hiện ra được phương hướng trở về Bắc Cảnh. Đó là khu vực tập trung nhân tộc nhiều nhất. Khu vực đó chính là Trung Địa.

Hắn thoáng nhìn Tiểu Mạn và Man Thiếu rồi nói “Giờ ta phải tìm đường về Bắc Cảnh, cho nên chúng ta tạm thời từ biệt tại đây…”

Tiểu Mạn không cam tâm, nàng muốn đi theo đại ca ca đầy vận khí này. Lúc này mà rời đi, phần tốt vẫn chưa đủ.

Nàng lém lỉnh nói “Tiểu Mạn hiểu rõ khu vực Trung Lập, còn có thể thăm dò giúp đại ca ca đường về. Tiểu Mạn muốn theo!”

Man Thiếu một bên không cam tâm nói “Chủ nhân đi đâu, tiểu nô theo đó!”

Phương Triết “a” lên một tiếng, nội tâm hắn lưỡng lự “Chuyện này ổn không?”

Tiểu Mạn thấy đối phương xiêu lòng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Phương Triết nũng nịu “Ổn, rất ổn, đại ca ca yên tâm!”

Man Thiếu phụ họa thêm “Rất ổn, chủ nhân!”

Phương Triết lắc đầu chịu thua hai tên này. Một lém lỉnh, một thì giả ngu. Đúng là khó mà buông bỏ hai tên này được.

Thế là hắn xuất ra phi hành kiếm. Tiểu Mạn nhanh chóng phóng lên lưng Tiểu Bạch, còn Man Thiếu phóng lên lưng Tiểu Hắc lên đường.

Điểm đến tiếp theo chính là khu vực Trung Địa, một nơi vô cùng phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi