THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Thân ảnh người thừa sai Ám Không thoáng chốc đã phóng vút lên phía trên ngọn thác. Thân ảnh hắn phiêu phù trôi nổi trên không, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hấp lực bên dưới mặt đất.

Từ phía trên con thác, người thừa sai Ám Không điểm một chỉ về phía một tảng đá ngăn chặn dòng nước chảy xuống.

Táng đá vừa bị đánh nát, tức thì một dòng nước chảy siết ồ ạt đổ xuống, tạo thành dòng chảy không ngừng.

Con thác đã hoạt động lại bình thường.

Bất quá, nước trong hồ vẫn một màu xanh trong vắt, không phải loại Huyết Trì như trước kia.

Người thừa sai Ám Không không nói gì, hắn lấy ra một lọ bạch ngọc. Lọ này giống như một lọ đan dược bình thường.

Hắn mở nắp ra, hướng miệng lọ trút xuống hồ nước. Từ bên trong lọ ngọc, một dòng huyết thủy chảy ra không ngừng. Màu sắc nước trong hồ cũng dần dần chuyển sang một màu hồng nhạt, cuối cùng biến hóa thành một màu sắc huyết trì đậm đặc như trước kia.

Tình huống này khiến tứ đại trưởng lão, nhóm người Phương Triết không khỏi bất ngờ.

Người thừa sai Ám Không đem cất lọ ngọc, rồi chậm rãi giải thích “Trước đó, toàn bộ nước trong Huyết Trì đã bị đương nhiệm môn chủ Ám Thiên lấy đi. Đây chính là hành động cố ý phá hoại, làm trái với tôn chỉ của chủ nhân tiểu nhân đưa ra. Cho nên, bất đắc dĩ, tiểu nhân mới vận dụng thủ đoạn dự phòng mà chủ nhân khi xưa cố tình bố trí đề phòng kẻ xấu phá hoại. Đây là một phần nhiệm vụ của tiểu nhân khi Huyết Trì phát sinh sự cố…”

Giải thích đến đây, hắn chờ đợi phản ứng của tứ đại trưởng lão.

Tứ đại trưởng lão nhìn dòng nước dưới hồ đã đậm đặc như máu huyết. Đây chính là trạng thái tốt nhất để dùng Huyết Trì cứu chữa Mặc Thần Dương.

Man Thiếu lúc này bước ra, hắn không do dự lấy ra Man Vương Lô ném xuống Huyết Trì. Nước trong Huyết Trì lập tức tràn vào, Man Thiếu một bên canh chừng cho đến khi nước được rót vào Man Vương Lô đạt đến giới hạn nhất định. Hắn liền điều khiển Man Vương Lô rời khỏi Huyết Trì, rồi đặt trên bờ.

Tiếp theo, hắn lấy ra năm cái ma kén, xé lớp kén bên ngoài cho toàn bộ ma noãn vào bên trong Ma Vương Lô.

Từ bên trong, mùi xú khí bốc lên nghi ngút. Mùi vị này vô cùng khó ngửi, nhưng sắc mặt của Man Thiếu lại không ngừng tận hưởng. Thậm chí Tiểu Mạn cũng không kiểm soát được hành vi, tiếp cận không ngừng đánh hơi.

Phương Triết ở sau chỉ có thể lắc đầu “Hai tên này đúng là hết cứu nổi!”

Sau khi ma noãn và nước trong Huyết Trì hoàn tất quá trình dung hợp. Man Thiếu lấy từ trong túi da ra một viên đan dược. Đan dược này trái với mùi xú khí, toát lên hương thơm thoang thoảng. Trong mùi vị có thể thưởng thức được một loại mỹ vị khó cưỡng.

Riêng đối với Man Thiếu, hắn lại che mũi lại vì không thể ngửi nổi loại mùi vị này.

Man Thiếu cho viên đan dược vào Man Vương Lô, tức thì mùi xú khí bị tiêu trừ đi ước chừng năm phần.

Hắn phủi tay, xem như hoàn tất quá trình chuẩn bị.

Hắn hướng tứ đại trưởng lão nói “Bốn vị đại nhân có thể cho vị đại ca kia vào được rồi!”

Trưởng lão Ám Hoa nhanh chóng bế Mặc Thần Dương cho vào bên trong Man Vương Lô.

Ánh mắt hắn thoáng nhìn thấy nước sôi sùng sục, không nỡ để thiếu chủ vào bên trong. Sau một hồi do dự, hắn mới buông Mặc Thần Dương ra, Mặc Thần Dương rơi vào bên trong Man Vương Lô với tình trạng không hề phản ứng.

Man Thiếu giải thích “Trường hợp vị đại ca này không phản ứng vì cơ thể mất đi không chế, không còn cảm giác xung quanh. Người bình thường vào đó, chỉ có thể là gầm thét trong đau đớn…”

Vừa nói, hắn vừa thoáng liếc vị chủ nhân, trước đó đã mất mặt như thế nào.

Phương Triết cũng chỉ có thể cười ha ha cho qua chuyện. Việc này, đúng là hắn không thể tự chủ được mà phải gầm thét.

Vị trưởng lão Ám Hoa tiến lại gần Phương Triết, hắn chắp tay lại rồi khom người sâu bái tạ.

Hắn không giấu được cảm xúc tri ân, hắn nói “Lần này cũng may nhờ có tiểu hữu giúp sức một phần. Nếu không, không biết tình huống sẽ như thế nào…”

Phương Triết vội xua tay nói “Việc của nhị đệ cũng như là việc của ta. Cho nên trưởng lão không cần khách khí!”

Người thừa sai Ám Không vốn im lặng, lúc này hắn bước ra nói “Ma Môn từ xưa đến này không có truyền thống mang ơn người khác. Cho nên, vị thiếu niên da đen này theo tiểu nhân lấy lại lợi ích!”

Phương Triết không hiểu ý tứ của vị thừa sai Ám Không này.

Vị trưởng lão Đại Chấn đứng ra giải thích “Ma Môn có truyền thống không mang ơn người khác. Cho nên, tiểu hữu cứ theo vị thừa sai, nhận lấy một vật trương xứng với công sức bỏ ra”

Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi, hắn cũng sớm biết Ma Môn hành sự không theo lẽ thường.

Hơn nữa trước đó, Ma Môn nhiều lần xâm chiếm vào Bắc Cảnh, thậm chí là đánh vào Đạo Viện.

Hắn xuất hiện ở đây là vì tình nghĩa huynh đệ, có thể bỏ qua cách hành sự giữa hai thế lực. Nhưng về sau, chưa chắc đã là bạn.

Xem như Ma Môn chính là triệt đường tình nghĩa để thuận bề hành sự sau này.

Phương Triết liền chắp tay lại, khom người nói “Vậy phiền tiền bối dẫn đường!”

Vị thừa sai không khỏi bất ngờ trước chuyển biến quá nhanh của vị thiếu niên da đen đối diện. Tính cách đúng là nhanh gọn dứt khoát.

Hắn không nói gì, từ từ tiến lại gần một vách đá.

Hắn nhẹ nhàng điểm một ngón tay lên vách đá, vách đá bất ngờ dao động như gợn sóng. Vách đá vốn kiên cố, lúc này như trong suốt không có thứ gì cản trở.

Tình huống này khiến tứ đại trưởng lão ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ ra quá nhiều. Đơn giản là vì vị thừa sai này đã sống ở Ma Môn quá lâu để có thể biết được nhiều bí mật.

Vị thừa sai Ám Không quay nhìn Phương Triết nói “Theo sau tiểu nhân!”

Phương Triết bất ngờ nhưng cũng đi theo vị thừa sai đâm đầu vào vách đá. Ẩn đằng sau vách đá chính là một thông đạo hẹp dài chỉ có một lối ra khoảng chừng năm dặm đường.

Phương Triết cứ bước theo sau, đoạn đường không dài nhưng phải mất nửa canh giờ sau mới rời khỏi thông đạo. Lý do chính là vị thừa sai này đi rất chậm.

Vị trí lối ra chính là trên đỉnh ngọn Quỷ Sơn, cách động phủ của môn chủ Ám Thiên chỉ vài bước chân.

Vị thừa sai đi thẳng vào động phủ môn chủ Ám Thiên, rồi đi thẳng xuống mật thất, chính là nơi cất giữ bảo khố riêng biệt của môn chủ Ma Môn Ám Thiên.

Loai bảo khố này là dành riêng cho các đời môn chủ Ma Môn, thường chỉ có môn chủ mới có thể đi vào. Trường hợp vị thừa sai này xâm nhập vào là ngoại lệ. Nguyên do đương nhiệm môn chủ Ma Môn chính là nội ứng Huyền Môn, du nhập vào Ma Môn chính là đoạt lấy bốn thanh Lục Giác Ma Kiếm và Hoàng Tuyền Kiếm.

Khi Ma Môn không có người đứng đầu xử lý nội vụ, bản thân hắn là người thừa sai có quyền định đoạt. Đây cũng là ý chỉ của chủ nhân khi Ma Môn phát sinh biến cố lớn.

Hắn quay đầu lại nhìn Phương Triết vốn đang tò mò hoàn cảnh xung quanh.

Hắn nói “Tiểu hữu tùy ý chọn một vật, nếu tiểu nhân đánh giá giá trị không tương xứng, có thể bổ sung thêm...”

Phương Triết gật đầu, rồi tiếp tục quan sát.

Nơi mật thất này phân ra nhiều gian, mỗi gian chứa một loại đồ vật có thuộc tính riêng biệt như pháp khí, pháp bảo, đan dược và thư tịch. Tất cả đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.

Hắn bị thu hút bởi một mớ thư tịch trên giá sách, nơi đó có nhiều loại tuyệt kỹ Ma Môn, hầu hết đều thiên về ma tính. Người tu luyện, đạo tâm không vững thường khó bảo đảm được tính khí bình thường.

Hắn chú ý đến ba quyển thư tịch thiên hướng về Trận Pháp. Một quyển có tên là “Trận Pháp Quá Khó Tu Luyện”, quyển thứ hai có tên là “Cái Gì Là Hộ Tông Đại Trận, Toàn Là Lừa Đảo” và quyển thứ ba là “Kết Giới Là Ma Quỷ Gì, Ta Khinh”.

Nội tâm Phương Triết muốn cười, nhưng hắn thoáng nhìn thấy vị thừa sai Ám Không đang nhìn hắn thăm dò. Cho nên khó mà bạo phát ra loại cảm xúc này.

Người đặt tên ba quyển thư tịch này chắc chắn là một người có tâm tính không được kiên trì, hơn nữa là một người thấy chữ là sợ hãi. Đặc biệt là óc khôi hài của vị đặt tên thư tịch theo kiểu tùy hứng này.

Hắn không do dự, cầm ba quyển thư tịch lên rồi hướng vị thừa sai nói “Vãn bối chọn ba quyển thư tịch này!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi