THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Khí thế của Phương Triết và Tiểu Hắc hoàn toàn áp đảo toàn trường. Tên đầu trọc nhìn con quái thú như hắc báo, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn bình tĩnh lại quát lớn “Phóng tiễn!”

Mười tên cung thủ nghe chỉ lệnh, liền giương cung bắn liên tục nhiều đợt, tên bay liên tục về hướng Tiểu Hắc. Nhưng Tiểu Hắc rất nhanh đã biến mất tại vị trí củ. Khi Tiểu Hắc xuất hiện, là đứng phía sau tên thủ lĩnh đầu trọc. Hắn hoảng sợ ngây người, ngước nhìn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc không cho hắn nói nhiều, trực tiếp căn cổ áo hắn, sau đó ném thẳng ra giữa ao.

Lúc này hơn ba mươi tên lâu la đang ẩn núp trong bụi cây, đồng thời lao ra. Tiếng hò hét vang dội khắp ngõ ngách lân cận, phía sau yểm trợ là mười tên cung thủ liên tục phóng tên.

Ngô Phong lúc này ở phía sau lưng Phương Triết có phản ứng. Hắn nhìn những tên hắc bang, sau đó nhìn tên thủ lĩnh đầu trọc đang kêu cứu giữa ao. Khuôn mặt hung ác đó, hắn không bao giờ quên được. Hắn khóc lớn lên, nắm chặt vạc áo Phương Triết “Đại ca, chính hắn sát hại gia đình tiểu đệ!”

Phương Triết định bỏ đi, không muốn dây dưa với đám người này, vì người đã được cứu. Khi Ngô Phong chỉ ra người sát hại gia đình hắn, Phương Triết chợt dừng lại. Hắn đã hứa với Ngô Như Ngọc, đòi lại công đạo cho gia đình nàng. Hắn biết, bọn người này chỉ là tay sai, kẻ đứng đằng sau mới thật sự là hung thủ, và có thế lực không hề nhỏ.

Phương Triết thở dài, hắn điểm nhẹ ngón tay. Một thanh phi kiếm màu trắng sữa bay ra vờn quanh lấy hắn.

Phương Triết ngồi trên lưng Tiểu Hắc dõng dạc nói “Ta cho các ngươi một cơ hội, tự đoạn một ngón tay cái từ đây không làm việc ác, nếu ta ra tay sẽ là cánh tay các ngươi!”

Tên thủ lĩnh đầu trọc, lúc này đã bò được vào bờ. Hắn đứng dậy giận dữ quát “Oắt con miệng còn hôi sữa, ngươi dám khi dễ bọn ta!”

Hắn vừa dứt lời, liền cầm một thanh đại đao chém về phía Phương Triết. Bọn thuộc hạ cũng lao về phía Phương Triết trợ uy, phía sau mười tên cung thủ giương cung yểm trợ. Khí thế bọn chúng, nếu là một người bình thường, dù có võ công phi phàm cũng khó lòng chống đỡ.

Phương Triết và Tiểu Hắc chia ra hai đường, mỗi người một hướng tấn công. Phương Triết sử dụng Vân Trung Bộ bước đi nhẹ nhàng di chuyển qua từng tên lâu la, sau đó bàn tay nhẹ nhàng vỗ, tên lâu la liền thuận chiều văng ra xa mười trượng. Còn Tiểu Hắc vòng ra phía sau dễ dàng giải quyết mười tên cung thủ bằng chiêu cắn cổ áo. Chiêu này nó đã quá quen thuộc, nên động tác rất là thuần phục.

Chưa đầy mười hô hấp, cả đám lâu la đã nằm sải trên mặt đất, không một tên ngốc đầu dậy được. Phương Triết nhẹ nhàng điều khiển phi kiếm vườn quanh người tên đầu trọc, sau đó nói “Ngươi cảm thấy, ta có thể nghiền ép ngươi không?”

Tên đầu trọc rợn tóc gáy, hắn nhìn tiểu phi kiếm đang đùa giỡn hắn, hắn không dám nói nữa lời. Hắn vội quỳ xuống xin tha mạng. Phương Triết nhìn hắn tra hỏi “Tiểu cô nương kia đâu?”

Hắn ấp úng, đôi mắt hắn liếc nhìn phi kiếm đang vờn ngay cổ hắn. Hắn sợ hãi, đôi chân hầu như bị nhũn ra. Hắn nói “Tiểu cô nương đang ở phân nhánh Mộc phủ, Công tử tha mạng!”

Phương Triết hỏi tiếp “Tại sao lại sát hại gia đình họ Ngô? Ai đứng đằng sau?”

Vừa nghe câu hỏi này, tên đầu trọc như nghe thấy điều kinh khủng, quỳ sát xuống mặt đất không dám ngóc đầu dậy.

Phương Triết nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lại gần tên đầu trọc, dùng móng vuốt đâm vào chân hắn. Hắn đau nhức hét lên, nhưng vẫn ngậm miệng không nói. Phương Triết thấy hắn ngoan cố, nhìn hắn đang quỳ xuống đất giả vờ nằm chết.

Phương Triết gắt giọng lại nói “Ngươi nói ra là sợ bị người đứng đằng sau diệt khẩu, ngươi không nói hiện tại liền chết. Ngươi chọn đi!”

Tên đầu trọc nằm rạp trên mặt đất một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Phương Triết. Hắn lúc này đang đấu tranh tâm lý, cuối cùng hắn quyết định nói cho Phương Triết toàn bộ sự việc.

Câu chuyện bắt đầu từ một tháng trước, gia chủ Ngô gia là Ngô Kỳ vô tình phát hiện ra mỏ khoáng ở dưới chân núi Ông Thòn. Hắn là một nhân sĩ trung quân ái quốc, khi phát hiện mỏ khoáng, mà người khai khoáng không phải triều đình. Hắn điều tra phát hiện toàn là người Mộc phủ. Thế là hắn viết đơn tố cáo Mộc gia cho huyện lệnh Thái An, nhưng không ngờ đến huyện lệnh Thái An cũng là họ Mộc, Mộc Hoàng Thái. Thậm chí tri phủ Thái Nguyên cũng thuộc gia tộc họ Mộc.

Người Mộc phủ vì che đây chuyện này, nên đã thủ tiêu toàn bộ gia đình họ Ngô. Hai tỷ đệ Ngô Như Ngọc và Ngô Phong không có ở nhà, nên tránh được tai họa. Vì không có ai lo chuyện hậu sự, hai tỷ đệ mới quyết tâm bán thân để lo hậu sự cho toàn bộ gia đình.

Tên đầu trọc nói đến đây, liền móc từ trong túi áo ra hai sấp ngân phiếu. Đó là hai vạn lượng bán thân của tỷ đệ Ngô Như Ngọc. Đây chính là số tiền để họ lo hậu sự.

Phương Triết nắm chặt bàn tay lại, hắn vô cùng tức giận khi biết được người đứng sau là mệnh quan triều định. Mấu chốt chính là những người gia tộc họ Mộc.

Phương Triết nhìn toàn bộ đám lâu la đang quỳ trên mặt đất. Sau đó hướng tên đầu trọc nói “Tội ác của các ngươi quá nhiều, ta không dễ dàng buông tha các ngươi. Các ngươi tự đoạn một ngón tay, rồi lập lời thề từ nay về sau không làm chuyện ác, lập tức rời khỏi trấn Ông Thòn này!”

Nghe Phương Triết nói vậy, tên đầu trọc và hơn ba mươi tên lâu la lập tức đoạn một ngón tay, sau đó phát thề từ nay không làm việc ác.

Nhìn bọn chúng có vẻ hối cải, đương nhiên là vì bị đe dọa. Hơn nữa, sau việc này, bón chúng chắc chắn phải rời khỏi đây, nếu không người Mộc gia cũng sẽ không buông tha cho bọn chúng.

Phương Triết lấy ra năm ngàn lượng ngân phiếu đưa cho tên đầu trọc rồi nói “Số tiền này, các ngươi cầm lấy mà làm người tốt. Bản lĩnh của ta, các ngươi đã thấy. Sau này gặp lại, chỉ cần nghe danh các ngươi làm chuyện ác. Chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được các ngươi. Các ngươi chắc có nghe qua Bạch gia ở Thanh Lương Quốc mà đúng không?”

Tên đầu trọc nghe Bạch gia ở Thanh Lương Quốc nhất thời nổi da gà. Đó là danh chấn tứ phương, Bạch gia đại gia tộc tai mắt khắp nơi.

Nếu muốn tìm kiếm bọn hắn, dù bọn hắn có lên trời, người Bạch gia cũng có biện pháp tìm ra.

Tên đầu trọc sợ rồi, hắn cúi đầu bái Phương Triết một cái thật sâu rồi rút lui. Những tên thuộc hạ đang quỳ trên mặt đất, cũng đứng dậy theo sau.

Phương Triết đi lại gần Ngô Phong đang ngồi trên lưng Tiểu Hắc, hắn nói “Tiểu đệ, ta xử lý vậy ngươi cảm thấy được không?”

Ngô Phong tuổi còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, nhưng vẫn gật đầu. Phương Triết mỉm cười xoa đầu Ngô Phong, cười híp mắt nói “Bọn này ta tha, nhưng chủ mưu thì không dễ dàng như vậy!”



Lúc này, Trong phòng khách phân nhánh Mộc phủ, trấn Ông Thòn.

Mộc chấp sự đứng bên cạnh Thiếu Soái làm một một gã sai vặt. Thiếu Soái là một thanh niên chừng hai mươi, dáng người tao nhã, chân mày kiếm sắc bén. Nhìn bề ngoài, không ai nghĩ bên trong là một con người hung ác.

Thiếu Soái tay cầm tách trà, nhấp một ngụm, sau đó nhìn gã chấp sự nói “Lần này ta đến là vì chuyện Ngô gia, phụ thân ta hỏi người bên phân nhánh đã giải quyết ổn thỏa chưa?”

Mộc chấp sự liền trả lời “Thuộc hạ đã giải quyết rất sạch sẽ, thậm chí còn có một món quà như trong thư đề cập đến!”

Thiếu Soái “a” lên một tiếng, nét mặt trở nên hứng thú. Mặc dù chân mày kiếm sắc bén, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhiều, nhưng ngón tay hắn rất không đứng đắn.

Mộc chấp sự tiếp tục bẩm báo “Lần này có phát sinh ngoài ý muốn là người Phương gia nhún tay vào. Thuộc hạ đang xử lý, chắc đã gần xong!”

Thiếu Soái thắc mắc “Phương gia là người phương nào?”

Hắn trả lời “Phương gia ở Lăng Ba Thành!”

Thiếu Soái ngẫm nghĩ một lúc, vẫn không hình dung ra Phương gia nào. Cuối cùng mới gạt tay nói “Chỉ là thứ quê mùa mà thôi, không đáng nhắc tới. Giờ ta rất nôn nao, món quà của ta như thế nào?”

Mộc chấp sự mỉm cười ra vẻ hiểu ý, sau đó đứng dậy chắp tay nói “Vậy mời Thiếu Soái theo ta!”

Nói rồi, hắn chậm rãi dẫn Thiếu Soái đến một gian phòng. Gian phòng này khá rộng rãi, đã được trang trí một màu đỏ thắm như phòng tân hôn.

Hắn nói “Thuộc hạ thiết kế như thế này, Thiếu Soái thích chứ?”

Thiếu Soái nhìn trên giường, một vị tiểu cô nương đang bị trói, miệng bị buộc một miếng vải ngang không nói được. Hắn nhất thời không kiểm soát định nhào tới. Hắn nhìn thấy Mộc chấp sự vẫn còn, khẽ tằng hắng “Ta rất vừa ý, ngươi trước lui ra đi!”

Mộc chấp sự vội vã rút lui, Thiếu Soái vẫn ra vẻ cao ngạo cho đến khi không còn nghe thấy người bên ngoài. Hắn mới buông lỏng ra, mỉm cười thích thú. Nét mặt thèm khát lúc này mới bộc lộ ra.

Trên giường, Ngô Như Ngọc muốn hét lên cứu mạng, nhưng vô dụng, nàng biết đây là địa bàn của Mộc gia. Ai sẽ đến cứu nàng. Nước mắt nàng tràn ra hai bên không cam tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi