THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Tiểu yêu nữ nhìn tên đệ tử Vô Thượng Tông lắp bắp nhưng không nói ra được lời nào. Nàng ra hiệu cho tên Man Nhân bên cạnh lắc mấy cái cho hắn hoa mắt.

Sau một hồi không khai thác được gì, tên Man nhân mới ném hắn sang một bên, rồi tùy tiện chộp lấy một tên đệ tử nội môn khác xách lên treo lơ lửng.

Tiểu yêu nữ lại gặng hỏi “Nói! Đạo hữu có gặp qua Bạch Vô Thiên hay không?”

Tên đệ tử nội môn Vô Thượng Tông nhìn nét mặt lém lĩnh của tiểu yêu nữ. Trong lòng vừa sợ lại vừa không biết trả lời thế nào. Hắn chỉ có thể liên tưởng đến từng nhân vật hắn có nghe nói qua. Cuối cùng dừng lại ở một đệ tử Đạo Viện tên Phương Triết.

Hắn lắp bắp nói “...Phương Triết! Không… Bạch Vô Thiên hắn về Đạo Viện rồi!”

Tiểu yêu nữ nghe hắn nói Bạch Vô Thiên đã về Đạo Viện. Sắc mặt nàng nhất thời xụ xuống.

Nàng tỏ ra thất vọng rồi hướng sang tên Man Nhân nói “Vậy là không gặp được đại ca ca rồi… Chúng ta về thôi Man ngốc!”

Man ngốc mà tiểu yêu nữ nói chính là Man Thiếu, còn tiểu yêu nữ không ai khác chính là Tiểu Mạn.

Trong lần du nhập vào Bắc Cảnh lần này, cả hai lại trốn đi với mục đích chính là gặp lại Bạch Vô Thiên, cũng như là bảo vệ Bạch Vô Thiên khỏi trận chiến này. Theo như cả hai nhìn nhận, nếu Bạch Vô Thiên tham chiến, khả năng sống sót không cao. Một là Ly Nương thủ đoạn cao minh, hai là Cương Nha Man Soái thực lực vô cùng cường hãn.

Chính vì lo lắng cho Bạch Vô Thiên mà cả hai lén lút đến một nơi chiến sự như thế này.

Man Thiếu một bên tỏ ra thất vọng. Hắn cũng mong mỏi gặp lại chủ nhân để xem có nhận thêm được lợi ích gì hay không.

Từ lần nhận được ma noãn đem về Sa Man Vương. Hắn được Man Vương không ngừng khen ngợi vì mang về lợi ích không nhỏ. Đó là lần đầu tiên hắn được Man Vương công nhận là một hài tử tốt. Cảm giác đó thật là kí.ch thích.

Hắn nhìn xung quanh đánh nhau liên tục, cảm giác hụt hẫng càng lúc càng nhiều. Hắn liền bế Tiểu Mạn lên vai rồi nhanh chóng hướng Đại Thiên Truyền Tống Trận rời đi.


Khi Man Thiếu cùng Tiểu Mạn ra đến cổng tông môn. Cả hai nhận ra thân ảnh quen thuộc đang đứng gần Đại Thiên Truyền Tống Trận.

Mặt khác, khi Phương Triết cùng Hoàng Mập trở về Vô Thượng Tông bằng thủ đoạn “Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý”.

Bởi vì chưa vận dụng thành thạo, Phương Triết phân đoạn đường năm trăm dặm ra thành mười khoảng cách. Mỗi khoảng cách là năm mươi dặm. Mặc dù phiền phức và tốn quá nhiều Tinh Thần Lực nhưng đổi lại tốc độ so với Thần Ưng Cổ Hồng nhanh hơn gấp hai lần.

Khi đến nơi, Phương Triết phát hiện một cột trụ ánh sáng nối liền mặt đất với bầu trời. Xung quanh được bố trí Trận Pháp Đại Thiên Truyền Tống Trận.

Phương Triết sinh ra hứng thú, một là muốn phá hủy Trận Pháp, hai là tìm cách thu lấy khối Tinh Vẫn Thạch đang trôi nổi tại hạch tâm Trận Pháp. Vật đó vô cùng có giá trị.

Thế là Phương Triết cùng Hoàng Mập chia nhau ra hành động. Phương Triết thì ở lại tìm cách phá hủy Đại Thiên Truyền Tống Trận, Hoàng Mập đóng vai trò “giả heo ăn thịt hổ” hỗ trợ đệ tử ngoại môn Vô Thượng Tông để giảm thiểu thương vong xảy ra.

Phương Triết một mình ở lại gần cột trụ ánh sáng bắt đầu thăm dò. Hắn lấy La Bàn ra rà soát Tâm Trận, mục đích chính là tra ra Trận Bàn của Đại Thiên Truyền Tống Trận.

Cuối cùng hắn phát hiện Đại Thiên Truyền Tống Trận này không phải Đại Thiên Truyền Tống Trận mà trước đó hắn gặp qua bên trong Huyền Minh Động.

Loại Đại Thiên Truyền Tống Trận này chỉ bao gồm hai mươi mốt Trận Pháp kết hợp với nhau theo chòm sao Định Kiếp.

Theo như kinh nghiệm trong Huyền Minh Động. Tâm Trận rất có thể được bố trí thông qua ý niệm của người khởi động Trận Pháp.

Khi hắn còn đang cân nhắc thì từ xa có tiếng kêu gọi.

“Đại ca ca!”


“Chủ nhân!”

Hắn bất ngờ, vì chỉ có Tiểu Mạn và Man Thiếu mới có cách gọi như vậy.

Tiểu Mạn cùng Man Thiếu hồ hởi tiếp cận.

Tiểu Mạn mừng rỡ nhào tới ôm lấy như thể đã rất lâu rồi nàng ta chưa gặp lại vị đại ca ca của nàng.

Man Thiếu thì chỉ có thể ở một bên quan sát mà không hành động nào khác.

Phương Triết đẩy Tiểu Mạn ra một bên rồi gặng hỏi “Tiểu Mạn đến đây tham gia chiến sự chính là kẻ địch của đại ca ca. Cho nên phải giữ khoảng cách…”

Tiểu Man nghe vậy liền xua tay liên tục nói “Không phải, Tiểu Mạn chỉ đi thăm đại ca ca, không phải cùng bọn người kia. Không tin hỏi Man ngốc xem, Tiểu Mạn có hại ai không?”

Man Thiếu một bên gật đầu nói “Đúng vậy chủ nhân, tiểu nô chỉ tùy tiện ném vài tên ngốc nhân sang một bên. Không hề lấy mạng người nào…”

Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi mới nói “Nếu vậy Tiểu Mạn là sợ đại ca gặp nạn mới đến đây nhắc nhở, đúng không?”

Tiểu Man nghe Phương Triết nói đúng ý mình liền gật đầu liên tục.

Phương Triết cười nói “Thật ra, đại ca cũng biết Tiểu Mạn là một yêu nữ tốt!”

Man Thiếu thêm vào “Tiểu nô cũng là một Man Nhân tốt!”


Mặc dù Phương Triết không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều sự quan tâm đối với Tiểu Mạn và Man Thiếu, nhưng nội tâm hắn có một phần yêu thích. Hai tên này dù sao cũng chỉ mới quen biết không lâu, không nghĩ tới cả hai lại quý trọng hắn đến như vậy.

Hắn đưa ánh mắt về phía chiến sự đang diễn ra.

Trong đó Yêu Tộc, Man Tộc cùng nhóm người Vô Thượng Tông liên tục giằng co. Số lượng thương vong không ngừng tăng lên.

Bên phía tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đối phó với Tam Mục Lang Tướng đang vào giai đoạn cao trào. Ưu thế nghiêng về phía hai vị trưởng lão.

Nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão khó khăn hơn khi phải đối phó với Phi Dực Hổ Thống Soái trên không trung. Bởi vì trên không là bản năng của Phi Dực Hổ cho nên ưu thế nghiêng về Phi Dực Hổ Thống Soái.

Về phần Đàm Thu Nguyệt, khi Phương Triết vừa tiếp cận cột trụ ánh sáng trước đó. Nàng ta sớm đã nháy mắt với hắn mấy lần. Ý tứ là Đàm tỷ vô cùng thoải mái, tùy tiện có thể nghiền ép đối phương lúc nào cũng được.

Cuối cùng hắn vịnh lấy vai Tiểu Mạn, nghiêm túc nói “Giữa đại ca ca và Tiểu Mạn cũng có giao tình. Chỉ sợ lần này Yêu Tộc của Tiểu Mạn lành ít dữ nhiều, có khi toàn bộ sẽ để lại mạng ở nơi này…”

Tiểu Mạn chăm chú lắng nghe, khoảng cách hai người rất sát nàng rất ưa thích.

Nàng ta mới nói “A di trước khi đến đây có nói qua, a di chỉ là miễn cưỡng tham gia chiến sự. Bởi vì sau sự kiện này Liên Minh Quỷ Vực tan rã… nhưng bản tính a di rất kiên cường, dù chết trong nhiệm vụ cũng không tiếc nuối…”

Man Thiếu thấy vậy liền chen vào “Man Tộc không sợ chết cho nên Man Nhân quyết chiến không chết không thôi…”

Phương Triết nhìn Man Thiếu với ý tứ là “Ngươi thật sự không sợ chết sao?”

Man Thiếu nhận ra ánh mắt trêu chọc, hắn lùi về sau một bước rồi quay mặt sang nơi khác.

Phương Triết thoáng mỉm cười. Hắn mới đi vào vấn đề chính “Tiểu Mạn có cách nào khiến a di rút quân không?”

Tiểu Man nghe nhắc đến rút quân, sắc mặt lập tức tái nhạt. Nàng xua tay liên tục nói “Tiểu Mạn trốn đến đây đã là may mắn, còn đi khuyên a di rút quân là chuyện không thể xảy ra. Hơn nữa nếu kế hoạch đánh chiếm Bắc Cảnh thành công, Yêu Tộc cũng có phần…”

Phương Triết suy nghĩ một hồi, hắn lấy ra bốn mươi chín ma noãn ném ra bên ngoài.


Tiểu Mạn và Man Thiếu vừa nhìn thấy số lượng lớn ma noãn. Nội tâm như bạo hỏa, đây chính là tài bảo cực kỳ quý hiếm ở Quỷ Vực. Đây là nỗi thèm khát của không ít người.

Ở gần đó, một nhóm Tam Mục Lang Yêu nhận ra mùi thơm đặc biệt. Bọn chúng lập tức tiếp cận muốn đoạt lấy.

Nhóm Tam Mục Yêu Lang này có số lượng ba mươi con nhe nanh ra hăm dọa.

Phương Triết không nói nhiều, lấy Xi Vưu Kiếm trên vai xuống ứng chiến.

Khi nhóm Tam Mục Yêu Lang tiến đến gần, cách vị trí Phương Triết mười bước chân. Phương Triết quơ kiếm ngang một đường, kiếm ý bạo phát ra một đường kiếm thôn phệ sạch sẽ.

Tiểu Mạn mở to mắt ra nhìn vị đai ca Bạch Vô Thiên quá bá đạo. Tùy tiện quơ một kiếm liền kết liễu ba mươi con Tam Mục Lang Yêu.

Nội tâm Man Thiếu cũng chột dạ, nếu kiếm đó mà đối phó với đội quân Man Tộc, tình huống chắc chắn cũng không quá khác biệt.

Đội quân Tam Mục Lang Yêu vừa bị diệt sát không được bao lâu thì một nhóm hơn năm mươi Phi Dực Hổ Lâu La gần đó cũng phát hiện hương thơm đặc biệt. Bọn chúng nhận ra dưới mặt đất có một số lượng không nhỏ ma noãn chất thành đống khiến bọn chúng không kìm được sự thèm khát, lập tức lao đến.

Phương Triết nhìn nhóm Phi Dực Hổ Lâu La đang bay đến. Hắn ném Xi Vưu Kiếm về trước, Xi Vưu Kiếm tùy ý di chuyển trước ngực với mũi kiếm hướng về phương hướng nhóm Phi Dực Hổ.

Xi Vưu Kiếm liên tục xoay nhiều vòng. Khi đến một giới hạn nhất định, Phương Triết điểm ngón tay về phương hướng nhóm Phi Dực Hổ đang lao đến.

Xi Vưu Kiếm bắn ra, chiêu thức “Xuyên Tâm Nhất Kiếm” bạo phát ra lực lượng khủng bố tạo thành một lưu quang khổng lồ thôn phệ sạch sẽ bọn chúng.

Những đội ngũ Phi Dực Hổ khác nhận ra đối phương cực kỳ lợi hại, cho nên bọn chúng nhanh chóng từ bỏ ý định cướp đoạt ma noãn.

Tiểu Man và Man Thiếu một bên sững sờ. Trên trán cả hai không giấu được một giọt mồ hôi chảy xuống.

Lúc này, Phương Triết nhìn cả hai rồi đề nghị “Thế nào… làm một cái giao dịch được chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi