THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Tình huống bên trong Vô Thượng Tông.

Man Tộc cùng Hồ Tộc rút quân khiến Tam Mục Lang Tướng cùng Phi Dực Hổ Thống Soái chiến đấu vô cùng chật vật. Tình huống càng lúc càng thảm bại.

Số lượng Tam Mục Lang Yêu chỉ còn không quá năm trăm tên. Phi Dực Hổ Lâu La lúc mới tấn công vào mang theo khí thế áp đảo, giờ chỉ còn lại không quá ba nghìn tên.

Đây chân chính đi vào thất bại.

Cuối cùng Tam Mục Lang Tướng cùng Phi Dực Hổ Thống Soái quyết định rút quân, không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa. Càng dây dưa, số lượng tộc nhân càng giảm đi.

Nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão nhìn Phi Dực Hổ Thống Soái dẫn theo Phi Dực Hổ Lâu La còn sót lại rời đi. Cả hai thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phía tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cùng không khác gì mấy. Cả hai chiến đấu, dây dưa với Tam Mục Lang Tướng một đoạn thời gian dài khiến cả hai cũng dần kiệt sức. Tình huống Tam Mục Lang Tướng dẫn hơn năm trăm yêu lang rời đi, xem như Vô Thượng Tông chín phần đã qua cơn hung hiểm.

Đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn nhìn hai đội quân còn lại của Yêu Tộc rời đi. Toàn bộ đều hoan hô mừng rỡ, không khí Vô Thượng Tông nhất thời trở nên náo nhiệt.

Về phần Ám Dụ Vương.

Hắn không nghĩ tới toàn bộ kế hoạch đều thất bại thảm hại.

Hắn có một kế hoạch là sau khi thành công phân chia khu vực chiến lợi phẩm. Hắn sai một nhóm mật thám tức là hai mươi mốt tên mật thám trở về Huyền Môn làm nội ứng. Từ đó tìm hiểu nguyên nhân cũng như gốc rễ của thế lực đã điều khiển Liên Minh Quỷ Vực một thời gian dài.

Không ngờ kế hoạch thất bại bởi vì hắn gặp phải một đối thủ cực kỳ khó đối phó.

Hắn nhìn về phương hướng Hồ Linh Tử, nội tâm không ngừng nhảy dựng.

Hắn âm thầm phóng thích một luồng hắc vụ rời khỏi hiện trường. Chỉ là luồng hắc vụ này đi được một đoạn đường lập tức bị lôi điện đánh bật trở về.


Hắn mở to mắt ra nhìn xung quanh, toàn bộ khuôn viên năm trăm trượng trở lại bị đối phương khống chế thông qua bốn thanh thiết côn. Bốn thanh thiết côn này vô cùng đặc biệt, có thể khắc chế được U Linh Tộc.

Hồ Linh Tử cười nói “Ngươi phát hiện ra thì đã trễ rồi!”

Ám Dụ Vương xem như đã hiểu vì sao toàn bộ chiêu thức cũng như thủ đoạn đều bị đối phương nhìn thấu. Nguyên nhân đối phương sớm đã bố trí cạm bẫy, mà cạm bẫy này lại có thể khắc chế được U Linh Tộc.

Hồ Linh Tử nhìn Ám Dụ Vương, hắn mới nói “Ngươi thắc mắc ta là ai đúng không?”

Hồ Linh Tử dừng lại để đối phương tự suy nghĩ ra.

Cuối cùng Ám Dụ Vương hai mắt ngưng trọng, sắc mặt biến hóa ra khó coi dù thân ảnh không quá rõ ràng.

Hồ Linh Tử lại cười ha ha nói “Đúng như ngươi suy đoán… Ta chính là Thợ Săn U Linh!”

Ám Dụ Vương nghe đến danh tự này, sắc mặt lập tức đại biến.

Hồ Linh Tử không để đối phương cơ hội bỏ trốn, liền lấy ra pháp khí Khốn Ma Tiên có hình dạng như một sợi roi với lôi điện không ngừng rung chuyển.

Hồ Linh Tử tức thì đánh về phía Ám Dụ Vương. Khốn Ma Tiên kéo dài ra bắt lấy Ám Dụ Vương rồi siết chặt khiến Ám Dụ Vương không kịp phản kháng.

Tiếp theo, Hồ Linh Tử kéo Ám Dụ Vương về phía mình rồi một tay đâm xuyên qua cơ thể Ám Dụ Vương đoạt lấy hạch tâm rút ra bên ngoài.

Ám Dụ Vương như đứng chết chân tại chỗ, hắn hoàn toàn không thể gào thét được gì cho đến khi cơ thể hóa thành làn khói tiêu biến trong hư không.

Hồ Linh Tử cầm hạch tâm Ám Dụ Vương rồi bỏ vào một chiếc túi đeo bên thắt lưng.


Làm xong việc này, hắn hướng tay về trước thu lại bốn thanh thiết côn vốn là cấm chế để săn bắt U Linh.

Nhiệm vụ lần này xem như thành công tốt đẹp.

Hắn nhìn về phương hướng, nơi giao tranh của lão bằng hữu Vương Siêu Việt. Hắn nhủ thầm “Nhiệm vụ nơi này xem như hoàn thành, việc còn lại giao cho Vương huynh!”



Cùng lúc đó, tình huống tông chủ Vương Siêu Việt không phản kháng mà chấp nhận hỏa diễm thôn phệ khiến Diêm Ninh Lan không ngừng suy ngẫm.

Nàng không biết bản thân đang muốn điều gì. Kẻ thù chết xem như có thể trút được nỗi hận thù trước kia.

Nàng không ngừng tự vấn lương tâm “Kẻ thù chết đương nhiên ta phải vui sướng, tại sao nội tâm lại thấp thỏm lo âu. Tại sao có một nỗi bứt rứt khó nói thành lời… rốt cuộc chuyện này là sao?”

Ngọn hỏa diễm lúc này không ngừng bùng cháy lên trong phạm vi rộng lớn. Hỏa diễm cuồn cuộn muốn thôn phệ mọi thứ bên trong.

Âm thanh vốn là hừng hực bốc cháy, thình lình vang lên một tiếng cười “khặc khặc”.

Ngọn hỏa diễm đang bao khỏa lấy tông chủ Vương Siêu Việt bắt đầu chập chờn. Sau một hồi ngọn hỏa diễm không tự kiểm soát được, bị hút vào miệng tông chủ Vương Siêu Việt.

Tình huống này khiến Diêm Ninh Lan sửng sốt.

Đàm Thu Nguyệt cùng Phương Triết quan sát từ xa cũng không giấu được rung động.


“Ta lại thức tỉnh rồi!”

“Bảy trăm năm rồi mới được thưởng thức mùi vị không sai biệt lắm!”

Diêm Ninh Lan lúc này hai mắt đỏ ngầu. Bởi vì đây mới là giọng nói nàng không thể nào quên được. Tận mắt chứng kiến nhưng lại không thể làm gì được.

Toàn bộ tộc nhân đều chết, chết vô cùng thương tâm.

Đàm Thu Nguyệt từ xa cũng nhận ra sự thay đổi khác thường thì phía lão sư huynh..

Nàng buột miệng “Ngươi là ai?”

Tông chủ Vương Siêu Việt quay đầu về phương hướng Đàm Thu Nguyệt, hiển hiện ra vẫn là vị sư huynh của nàng. Khác biệt là đôi mắt đen huyền không tròng trắng, nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt không ngừng biểu lộ ra, khí tức tỏa ra có phần hung ác.

Lúc này nàng mười phần xác nhận, người đối diện chắc chắn hông phải là vị sư huynh mà nàng từng quen biết. Mặc dù tính cách lão khó khăn, nhưng bộ mặt thật của lão không phải như lúc này.

Thanh âm khàn khàn từ tông chủ Vương Siêu Việt lại cất lên “Ta là một tồn tại đã bị lãng quên. Chỉ có kẻ thờ phụng ta mới biết được ta là ai?”

Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn sang Diêm Ninh Lan, thanh âm lại cất lên “Trước kia buông tha ngươi vì kẻ tôn thờ ta cầu xin ta giữ ngươi một mạng. Giờ xem như đến lúc thu lại rồi…”

Diêm Ninh Lan tức thì gợn tóc gáy, khi nàng nhìn lại đã thấy tông chủ Vương Siêu Việt xuất hiện đối diện Huyết Linh.

Tông chủ Vương Siêu Việt tùy tiện điểm ra một chỉ, Huyết Linh lập tức vỡ vụn rồi trở về hình dạng nguyên thủy là một giọt linh huyết.

Lão đoạt lấy giọt linh huyết rồi nuốt lấy.

Toàn thân hắc khí không ngừng lan tỏa ra xung quanh gây ra cảm giác vô cùng bức bách.

Diêm Ninh Lan tức thì rơi vào cảm giác hụt hẫng, bản thân không tự chủ ngã sang một bên.

Giọt linh huyết chính là huyết mạch tinh thuần nhất của nàng bị đối phương nuốt lấy. Điều này đồng nghĩa, sinh cơ nàng bị cướp đoạt hơn chín phần. Còn một phần xem như thoi thóp chờ chết.


Tiếng cười “khặc khặc” lại vang vọng lên một lần nữa. Đây chính là tiếng cười thống khoái của thứ tồn tại bên trong tông chủ Vương Siêu Việt.

Lúc này, Hồ Linh Tử thình lình xuất hiện.

Trước đó sau khi đã bắt Ám Dụ Vương thành công, hắn dự định rời đi thì phát hiện ra khí tức quen thuộc. Loại khí tức mà chức phận hắn nắm giữ cảm nhận ra được. Chỉ là loại khí tức này vô cùng mạnh, có thể được xem là mạnh nhất từ trước đến nay hắn gặp qua.

Hắn mới nói “Là một sợi tàn hồn sao?”

Thanh âm này chính là ám chỉ tông chủ Vương Siêu Việt.

Thanh âm bên trong tông chủ Vương Siêu Việt khàn khàn cất lên “Ngươi… nhận ra ta?”

Hồ Linh Tử lúc này mới nói “Thiên chức ta chính là săn tìm U Linh, đặc biệt là một loại tồn tại tà ác…”

Tiếng cười “khặc khặc” lại vang lên.

Tiếng cười này ám chỉ, đối phương không nhận ra thân phận thật của hắn. Đối phương chỉ là tùy tiện suy đoán nên gây cho hắn cảm giác thích thú.

Ngừng một lúc, thanh âm khàn khàn lại vang lên “Sớm muộn nơi này đều là thức ăn của ta. Ta khai sáng cho ngươi một chút…”

Thanh âm dừng lại, làm ra vẻ cân nhắc.

Một lúc sau nói tiếp “Khi xưa, rất lâu từ trước bản thể ta bị phong ấn lại. Trước khi bị phong ấn ta có phóng thích ra ngoài hai sợi Ma Niệm… Ngươi đoán xem, ta là ai?”

Sắc mặt Hồ Linh Tử có phần ngưng trọng.

Nhìn động thái đối phương, thanh âm lại phát ra tiếng cười “khặc khặc” một lần nữa.

Thanh âm lại vang lên “Khí tức trên người ngươi rất quen… Ngươi là hậu nhân của tên đạo nhân kia…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi