THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Động tác khởi tạo Kết Giới của Phương Triết khiến lão đạo nhân triệt để sửng sốt.

Loại lực lượng “Đạo” của Huyền Môn chính là căn cơ, là nền tảng của Huyền Môn. Mặc dù chữ “Huyền” đóng vai trò lý giải cho tiểu tử này hiểu một phần lực lượng để có thể vận dụng. Nhưng không phải chỉ vừa mới tiếp nhận lập tức vận dụng thành công.

Theo một cách nào đó, chuyện này là không thể xảy ra.

Lão đạo nhân hít sâu một hơi nói “Đạo mà Huyền Môn bọn ta truy cầu không phải một hai ngày có thể minh ngộ được. Cần một quảng thời gian dài có khi chục năm, có khi trăm năm thậm chí là hàng nghìn năm. Chữ Huyền chính là một loại thủ đoạn giúp tiểu tử ngươi nhanh chóng lý giải được loại lực lượng luôn tồn tại xung quanh... để có thể vận dụng được không hề dễ dàng gì…”

Phương Triết nghe lão đạo nhân không ngừng tán thưởng, bản thân hắn cũng áy náy.

Hắn không giấu giếm liền lấy ra quyển thư tịch “Kết Giới Là Ma Quỷ Gì, Ta Kinh”. Chính nhờ một phần mô tả chi tiết về Kết Giới mà hắn mới có thể phóng thích ra loại lực lượng này dễ dàng.

Lão đạo nhân thoáng liếc qua quyển thư tịch liền thấu triệt được toàn bộ nội dung bên trong.

Lão mới hiểu ra vấn đề liền gật đầu nói “Khó trách, có minh sư chỉ điểm đúng là khác biệt…”

“Minh sư?”

Phương Triết nhủ thầm “Nếu lão tiền bối biết người biên soạn quyển thư tịch này là một tên đại ngốc ở Ma Môn, không biết lão tiền bối sẽ có cách nghĩ như thế nào…”

Đến đây, lão dừng lại một hồi.

Hoàng Mập một bên im lặng lắng nghe mà không có ý kiến gì. Đối với hắn, đến nơi này là một cơ duyên và hắn phải nắm bắt.

Hắn bất chợt hướng lão đạo nhân nói “Huyên Môn có bao nhiêu đệ tử vậy thưa tiền bối?”


Lão nghe câu hỏi này, sắc mặt có phần thẫn thờ trong giây lát.

Lão thở dài nói “Không còn ai, tính luôn ta cũng chỉ là một ý niệm còn sót lại của Huyền Môn. Cho nên, trách nhiệm lớn phải để trên vai tiểu tử ngươi rồi…”

Hoàng Mập nghe lão đạo nhân nói xong, trong lòng có một phần thất vọng. Bản thân hắn cũng không hiểu Huyền Môn như thế nào, nhưng đó là con đường khiến bản thân hắn cường hoành lên. Để khi đó có thể trợ giúp huynh đệ sau này.

Lão đạo nhân mỉm cười, xem như đã hiểu được tâm tử của Hoàng Mập.

Lão nói “Thời gian tu luyện không biết bao lâu, cho nên ngươi tranh thủ thời gian từ biệt bằng hữu ngươi đi!”

Hoàng Mập gật đầu rồi hướng sang vị đại ca mang đến cho hắn cơ duyên này.

Hắn chắp tay lại khom người bái tạ Phương Triết ba lần rồi mới ngẩng đầu lên nói “Lần từ biệt này không biết bao lâu, đa tạ đại ca đã chiếu cố tiểu đệ thời gian qua. Sau này gặp lại, đại ca sai đâu, tiểu đệ đánh đó…”

Phương Triết nhìn biểu cảm nghiêm túc của Hoàng Mập. Hắn vịnh lấy vai Hoàng Mập rồi căn dặn “Tứ đệ cũng phải tự bảo trọng… bất cứ con đường tu luyện nào cũng không hề dễ dàng…”

Lão đạo nhân nhìn huynh đệ hai người từ biệt, lão cũng không làm phiền.

Tính toán thời gian, lão mới nới “Xem như đã đến lúc rời đi!”

Nói rồi, lão liền bước lên một bậc tam cấp, bước đi chậm rãi chủ yếu chờ đợi Hoàng Mập đi cùng.

Hoàng Mập do dự rồi cũng theo sau lão đạo nhân.


Phương Triết bất chợt hỏi “Nếu muốn đến thăm tứ đệ tiểu bối, làm sao có thể đến được?”

Lão đạo nhân quay đầu, nhàn nhạt trả lời “Do Đạo của Huyền Môn trên người tiểu tử ngươi, chỉ cần đến một cảnh giới phù hợp tự thân biết được cách đến…”

Đáp xong thắc mắc của Phương Triết, thân ảnh lão đạo nhân cùng Hoàng Mập đi xa dần cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Bậc tam cấp hướng đến cổng Huyền Môn cũng từ từ biến mất.



Lúc này, bên ngoài Huyền Lăng.

Người của Hắc Thiên Địa hoàn toàn không tìm thấy dấu vết cũng như khí tức của hai thiếu niên vừa đi vào thông đạo.

Chính sự việc này khiến người người tiếc nuối. Bởi vì bọn họ dành một quãng thời gian dài tìm kiếm cơ duyên, tìm kiếm con đường kế thừa truyền thừa. Chỉ là trong phút chốc bị hai thiếu niên không biết từ đâu đến tìm ra đáp án.

Khi hai thế lực còn đang lưỡng lự không biết phải làm thế nào thì trên bầu trời, một nhóm người khoác trường bào từ xa đi lại.

Nhóm người này di chuyển trên không hoàn toàn không sử dụng bất kỳ pháp khí cũng như phi hành thú nào.

La chủ tọa vốn dự định dàn xếp hai thế lực ổn thỏa rồi tuyên bố kết thúc sự kiện tỷ thí. Bởi vì với kinh nghiệm dẫn dắt cũng như thăm dò di tích. Sự kiện thông đạo dẫn dắt hai thiếu niên rời đi chứng tỏ di tích truyền thừa đã không còn tồn tại.


Nơi này giờ chỉ còn là một địa danh Huyền Lăng bình thường.

Sự xuất hiện của nhóm người trên bầu trời cảnh báo người đến bất thiện.

Khi nhóm người này đáp xuống mặt đất, thế lực Hắc Thiên Địa dẫn đầu là Vô Tuyệt Bà Bá đứng ra tiếp đoán.

Vô Tuyệt Bà Bá hướng đầu lĩnh nhóm người đáp xuống, cung kính nói “Nghe danh đường chủ Ám Đường Kiếm Thần đã lâu, lần đầu gặp gỡ tiểu nhân vô cùng vinh hạnh!”

Người đến chính là Kiếm Vô Trần, nhận lệnh truy tìm thiếu niên ở sa mạc hải Liêu Bích Nguyên.

Kiếm Vô Trần tỏ ra khách sáo nói “Sớm nghe danh Vô Tuyệt Bà Bá đã lâu, dù sao ta cũng là người mới gia nhập không lâu. Vô Tuyệt Bà Bá không cần khách sáo!”

Kiếm Vô Trần nhìn xung qua nhóm người Thất Kiếm Môn. Trong đó thái độ của Hoa Cô cùng nhóm đệ tử Thất Kiếm Môn có phần bất mãn.

Hắn mới nói “Nếu ta đoán không làm, bí mật truyền thừa đã bị hai tên oắt con kia đoạt lấy. Xem như từ nay sẽ không còn Huyền Lăng nữa. Nhiệm vụ các ngươi xem như hoàn thành…”

Hoa Cô sắc mặt băng lãnh nhìn Kiếm Vô Trần, nhàn nhạt nói “Ý tứ của ngươi là gì? Cứ trực tiếp nói thẳng, không cần vòng vo!”

Kiếm Vô Trần cười hắc hắc trêu chọc “Tính cách nữ nhân Thất Kiếm Môn quả nhiên rất nóng nảy. Kiếm mỗ kính ngưỡng đã lâu!”

Thái độ Hoa Cô càng kiên quyết hơn.

Kiếm Vô Trần mới nói “Không giấu gì, một trong hai tiểu tử vừa rồi là một kẻ đáng ghét, cũng là kẻ thù của thiếu chủ bọn ta. Cho nên… có thể nhường nơi này cho Hắc Thiên Địa bọn ta vài ngày được không?”

Hoa Cô nghe xong, biểu hiện vẫn không thay đổi. Nàng gặng giọng nói “Nếu không thì sao?”

Kiếm Vô Trần cũng không thể hiện thái độ nhường bước. Hắn cũng gặng giọng nói “Nếu không, hôm nay phải đánh nhau một trận!”


Vừa nói, Kiếm Vô Trấn giơ tay lên ra hiệu toàn bộ thuộc hạ đi theo cũng như đệ tử Hắc Thiên Địa túc trực ở Huyền Lăng xuất hiện.

Ngoài nhóm đệ tử Hắc Thiên Địa luôn túc trực ở Huyền Lăng với số lượng vài trăm. Sau cái phất tay của Kiếm Vô Trần, xung quanh thình lình xuất hiện hai nghìn đệ tử Hắc Thiên Địa khác. Toàn bộ hai nghìn đệ tử này mặc hắc y với khăn che mặt.

Bọn họ sớm đã sử dụng một tấm áo choàng có thể che giấu khí tức cũng như ẩn thân nên nhiều người không nhận ra.

Hoa Cô nhận ra thực lực tổ chức Hắc Thiên Địa đột nhiên tăng lên. Nàng không sợ chết nhưng nàng sợ đệ tử Thất Kiếm Môn sẽ hy sinh vô ích.

Nàng hít sâu một hơi rồi nói “Ta chỉ có thể nhường nơi này cho Hắc Thiên địa trong mười ngày. Mười ngày sau bọn ta sẽ trở lại…”

Kiếm Vô Trần nhìn Hoa Cô cùng đệ tử Thất Kiếm Môn nhường đường cũng như tạm thời rút lui.

Hắn chắp tay lại ra bộ dáng đa tạ.

Hắn cười nói “Hoa Cô phu nhân quả nhiên là thức thời. Đa ta thành ý của Hoa Cô Phu Nhân!”

Hoa Cô liếc nhìn Kiếm Vô Trần rồi lại nhìn sang Vô Tuyệt Bà Bá một lần rồi dẫn đệ tử rời đi.

Kiếm Vô Trần nhìn người của Thất Kiếm Môn rời đi, chỉ còn lại khách nhân đang ở lại quan sát.

Hắn bộc lộ ra sát ý rồi hăm dọa “Còn các ngươi, các ngươi muốn chết?”

Nhóm khách nhân cũng trên ba trăm người nghe Kiếm Vô Trần hăm dọa kèm theo sát khí. Toàn bộ hoảng sợ, liền nhanh chóng tháo chạy.

Sau một lúc, Huyền Lăng chỉ còn lại người của tổ chức Hắc Thiên Địa.

Kiếm Vô Trần bất ngờ quát lên “Bày trận!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi