THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN


Tại vị trí xác con Điệt Yêu.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch đồng thời xuất hiện.

Cả hai nhìn tượng đá khổng lồ dài năm mươi trượng của con Điệt Yêu, cả hai khịt mũi ngửi mùi vị cũng như khí tức con Điệt Yêu.

Đúng lúc, con Thuồng Luồng từ bên dưới nước cũng phóng lên.

Nó cũng vì xác của con Điệt Yêu mà đến.
Trước đó, dưới đáy biển Bắc Hải nó vô tình phát hiện nhiều viên Hải Sâm Châu.

Hải Sâm Châu được tạo ra từ Điệt Thỉ cô đọng qua trăm năm mà thành, có thể nói là một thứ đại bổ giá trị hơn cả nội đan hung thú.
Thuồng Luồng chén sạch, thân hình cũng tức tốc phát triển nhanh đến mức đáng sợ.

Ngay cả Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc cũng khó nhận ra nếu không phải bọn chúng đã từng quen biết.
Thuồng Luồng thăm dò xác của con Điệt Yêu nhưng không phát hiện được thứ gì đặc biệt.

Nguyên nhân chính là toàn thân con Điệt Yêu đã hóa thành đá, từ huyết mạch cho đến nhục thể.

Ngoài khí tức Điệt Yêu ra thì xác con Điệt Yêu chỉ đơn thuần là một tượng đá.
Cả ba con sủng thú chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì khác.
Tiểu Hắc chán nản khịt mũi ngửi xung quanh xem có phát hiện được thứ gì có thể ăn được không.

Nó phát hiện cách vị trí xác Điệt Yêu chừng hai mươi trượng ở phương hướng khác có một ông lão hòa thượng.
Lão hòa thượng này khoác trên người một bộ tăng y màu xám nhạt cũ kỹ, hai mắt lão nhắm nghiền, miệng liên tục niệm kinh phật.

Những âm thanh the thé từ miệng lão hòa thượng cất lên khiến tâm can Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch đập nhanh hơn.
Tiểu Hắc tiến lại gần đánh hơi toàn thân lão hòa thượng nhưng không phát hiện được gì đặc biệt.
Một lúc sau, tượng đá con Điệt Yêu đang đứng sừng sững thình lình sụp đổ.

Tượng đá to lớn dần tan ra thành hạt bụi rồi chậm rãi tiêu biến theo không khí.
Trên mặt đất chỉ còn lưu lại vết hằn trước đó của con Điệt Yêu.
Lão hòa thượng mở mắt ra, nhàn nhạt nói “Cứ ngỡ chỉ cần lấy đi một viên Yêu Đan, không ngờ tên đó lại giết đi con Điệt Yêu.

Tội nghiệt, đúng là tội nghiệt!”
Lão nhìn sang Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đánh giá một hồi.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch vốn là linh thú, theo một lý lẽ nào đó sẽ tấn công người lạ mặt.

Chỉ là Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch không thể tấn công được.

Cả hai giống như bị một loại áp lực từ phía lão hòa thượng đàn áp khiến bản năng bị kìm hãm lại.
Lão chậm rãi sờ lên đầu Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch, toàn thân Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch toát ra một luồng tử khí nhàn nhạt.

Lão gật đầu nói “Không phải súc sinh nhưng sát nghiệp quá nặng… cần phải cho vào Tháp Trấn Yêu vài ngày mới có thể xóa bỏ được sát nghiệt này…”
Lão vừa nói vừa lấy ra một cái bình bát, bình bát này được làm từ đồng có màu vàng đặc thù.

Đây là một loại pháp khí tương tự như Thú Linh Liên hoặc không gian Giới Chỉ.

Có thể thu nạp được ngoại vật vào, thậm chí là sinh vật còn sống.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch chưa kịp bỏ chạy thì đã bị hút vào bên trong bình bát.
Thuồng Luồng ở bên cạnh phát hiện Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch bị thu nạp.


Nó hoảng sợ dự định đào tẩu thì lão hòa thượng ném cái bình bát lên trên không trung.

Miệng bình bát hướng về phía con Thuồng Luồng, con Thuồng Luồng tức thì bị thu nạp vào bên trong mà không cách nào phản kháng.
Lão hòa thượng mỉm cười “Trong ba linh thú, sát nghiệp của ngươi nhiều nhất.

Ngươi cần phải ở bên trong Tháp Trấn Yêu mười năm mới có thể giải trừ hết sát nghiệp...”
Lão hòa thượng thu lại bình bát lại rồi chậm rãi quay về phương hướng bên trong Băng Nguyên Chi Địa.
Hai mắt lão hòa thượng khép hờ khí sắc có phần chờ mong.
Lão thì thầm “Cuối cùng thì ngươi cũng đã xuất hiện rồi… lần này xem như duyên phận chúng ta kết thúc đi…”

Trở lại khu vực [Linh] cùng Hoa Lạc Đồng.

Cả hai rời khỏi khu vực Ma Lang cùng Phương Triết hai trăm dặm, đi sâu vào bên trong Băng Nguyên Chi Địa.
Nơi đây hàn khí ngút trời, khung ảnh trong tầm mắt mờ mờ ảo ảo khó phân biệt được thực hư.
Nơi đây có thể nói là địa phương không ai làm phiền.

Nguyên do nơi này là địa phương sinh sống của Tuyết Sơn Minh Văn Xà cùng Đạp Tuyết Hùng.

Hai loài này có thể được xem là cực kỳ hung hãn sinh sống sâu bên trong Băng Nguyên Chi Địa.

Bọn chúng không hề sợ hãi tu sĩ có phẩm cấp dưới Thất Phẩm.

Bên cạnh đó còn có một con Trường Man Cự Thú, có chiều cao hai mươi trượng trấn thủ.


Trường Man Cự Thú không chủ động tấn công, nhiệm vụ của nó chỉ đơn thuần là trông coi một cõi, bất kỳ giao tranh nào giữa các loài hung thú, nó đều đứng ra dàn xếp.

Dàn xếp không xong, chính nó tự thân trấn áp.
Có thể nói, ở khu vực giáp nơi sâu nhất của Băng Nguyên Chi Địa.

Trường Man Cự Thú chính là vương của các loài hung thú khác.
Lúc này, sự xuất hiện của hai nhân vật lạ mặt khiến nó chú ý.

Nó vốn hóa thân thành một tảng đá to lớn và được lớp tuyết trắng bao phủ nên không gây quá nhiều chú ý.

Nó đứng dậy, nhìn hai thân ảnh ở vào tư thế đối đầu.

Nó muốn đóng vai trò trọng tài giải quyết tranh chấp.
Chỉ là khi nhìn thấy thân ảnh nữ nhân với mái tóc dài trắng xóa chân không chạm đất.

Nó biết được, đây không phải nhân loại mà là một nữ Dạ Xoa.

Nó cảm nhận ra được, Dạ Xoa này đã vượt quá một nghìn năm thọ nguyên mà năng lực của Dạ Xoa hơn một nghìn năm thọ nguyên nó chạm không được.
Bên cạnh đó, nó còn phát hiện nam nhân đối diện với vẻ ngoài cao lãnh.

Nam nhân đó không lộ ra bất khí cốt cách hay khí tức nào nhưng trực giác nó mách bảo.

Nam nhân đó cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng nó đưa ra quyết định là quản không được, thân ảnh đồ sộ của nó dần thoái lui vào sâu bên trong.

Không dám ở lại gần sợ liên lụy.
[Linh] ngắm Hoa Lạc Đồng một hồi, cuối cùng cất tiếng “Không nghĩ tới lần xuất hiện bên ngoài sau ngần ấy năm là đi bắt một tiểu cô nương.


Lần trước để tiểu cô nương chạy thoát, đúng là sơ suất...”
Hoa Lạc Đồng không biểu lộ ra cảm xúc, nàng dửng dưng nói “Lần trước là do ta bất cẩn.

Với lại tình huống lần này không phải do ngươi quyết định…”
Hoa Lạc Đồng thoáng cười nhạt, rồi thấp người xuống một tay chạm đất.
Bề mặt tuyết phủ trắng xóa với hàn khí thoát lên không ngừng.
Từ hai tay Hoa Lạc Đồng đồng thời truyền ra một loại hàn khí khác, cuồng bạo hơn, nghiền ép hàn khí nơi này.
[Linh] nhíu hàng chân mày lại thì phát hiện không biết từ khi nào xung quanh hắn xuất hiện vô số sợi tơ mỏng manh được cô đọng lại từ hàn khí.

Hàn khí từ phía Hoa Lạc Đồng.
[Linh] cảm nhận ra khí tức tử vong thình lình ập đến, hắn sợ hãi thoái lui về sau thì cơ thể hắn bị vô số sợi tơ mỏng manh cắt rời thành từng mảnh nhỏ.
Từng mảnh cơ thể nhỏ bị cắt rời rơi trên mặt đất một lúc rồi hóa thành một thể lỏng gắn kết lại.
Sau vài hô hấp thì cơ thể hoàn chỉnh khôi phục lại ban đầu.
[Linh] nhếch miệng lên mỉm cười, hắn chưa kịp nói câu gì thì Hoa Lạc Đồng thình lình xuất hiện phía sau lưng.

Một bàn tay xuyên qua từ phía sau lưng rồi móc ra một hình chiếu quả tim của hắn.
Hình chiếu quả tim này không hề đập mà như một tảng đá không hơn không kém.
Hoa Lạc Đồng ngạc nhiên nhưng không vì đó mà sợ hãi.

Nàng bóp nát hình chiếu quả tim, hình chiếu vỡ vụn như một thỏi đá bị bóp nát.
Sắt mặt [Linh] ngưng trọng lại.
Cơ thể nam nhân mất đi quả tim thì bắt đầu sinh biến, cơ thể vặn vẹo rồi xuất hiện dấu hiệu phản phệ.
Từ phía phần cổ nghiêng sang một bên, chân thân [Linh] như một làn khói trắng phóng ra bên ngoài rồi dịch chuyển về một phương hướng khác cách Hoa Lạc Đồng năm mươi trượng.

Hình dáng chập chờn không ổn định như thể vừa trải qua một trận sinh tử.
Hắn bị cưỡng ép thoát khỏi cổ thân thể cũ, cho nên bộ dáng có phần chật vật không theo lẽ thường.
Hoa Lạc Đồng nhìn chân thân của [Linh] không hỏi ngạc nhiên liền thốt lên “Ngươi là U Linh?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi