THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Hôm sau, khi trời vừa hừng đông, cảnh vật xung quanh Yến Vân gia trang vô cùng yên tĩnh. Trong không khí se lạnh của lập đông thoang thoảng xuất hiện những chiếc lá khô rơi xuống, cảnh tượng vô cùng thơ mộng, đẹp mắt.

Bên ngoài Yến Vân gia trang lúc này xuất hiện một đoàn người ngựa vô cùng ồn ào kéo đến gần gia trang. Mặc dù ở khoảng cách chừng hơn một dặm đường, nhưng khí thế khiến hai bên đường dòng người vô cùng áp súc.

Các hộ vệ phương gia nhanh chóng thông báo cho Phương gia chủ, phu nhân cùng Phương Triết. Bọn họ nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cổng gia trang, đoàn người ngựa xuất hiện vô cùng đông đảo.

Phương Triết vô tình ngửi được mùi máu tanh xung quanh, hắn phát giác có nhiều dấu vết máu đã khô xuất hiện trên lối đi vào Yến Vân gia trang. Trực giác mách bảo, có điều gì đó không ổn sắp xảy ra.

Đoàn người ngựa, dẫn đầu là một thanh niên ngoài hai mươi, dáng vẻ bên ngoài như một thư sinh nhưng ánh mắt sắc bén không phải là một người tầm thường có được khí thế này. Phía sau hắn có hơn trăm tên nhân mã và hơn một ngàn người dân trong kinh thành hộ tống. Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.

Gã thanh niên lên tiếng “Ta là người đứng đầu phủ Đông Hoàng, Hoàng Ngân Phong!”

Phủ Đông Hoàng chính là phủ doãn phía đông kinh thành, quản lý toàn bộ khu đông. Đối phương báo danh hầu như muốn nói là hắn đến là muốn gây khó dễ. Vì đây là phía nam, có chuyện gì phải là Nam Hoàng Phủ mới đúng trình tự, cái này đối phương thực sự quá phận rồi.

Biết bọn họ đến đây gây khó dễ, nên người Phương phủ không cần thi lễ. Chờ phản ứng đối phương như thế nào.

Hoàng Ngân Phong khóe miệng nhếch lên nói “Có người nhìn thấy một con quái thú to lớn chạy vào gia viên của ngươi, bằng chứng là dấu vết vẫn còn trên mặt đất!”

Đám dân làng trong kinh thành lúc này mới nhìn xung quanh, có nhiều vết máu khô lưu lại trên mặt đất. Bọn họ còn tìm thấy vài bộ y phục trong bụi cây. Trước đó, Tây Hoàng Phủ xác nhận thông tin có quái thú xuất hiện gần Mai Hoa Đình. Quái thú có thân hình khổng lồ màu đen, thích ăn thịt người. Nên tổ đội bị mất tích đã bị sát hại. Lần này, dấu vết lưu lại giống y hệt bên Mai Hoa Đình, nói lên quái thú là người Phương gia, đang ở trong Yến Vân gia trang.

Phương Trung Kiên đứng gia nói “Bọn ta là thương nhân bình thường, nào liên quan đến việc làm hại người hại dân. Bất quá, Phương gia ta có một sủng thú, vô cùng ngoan hiền chưa từng hại đến ai…”

Hoàng Ngân Phong nghe Phương Trung Kiên nhắc đến sủng thú, ánh mắt hắn lóe lên như muốn nói, vở kịch đúng là phải như thế này.

Hắn cười ha ha nói “Vậy xin mời Phương gia chủ đem con sủng thú đó ra, cho mọi người nhìn, thế nào!”

Phương Trung Kiên lúng túng, hắn cảm giác không ổn. Người thân nhìn thấy Tiểu Hắc cho là bình thường, nhưng ngoại nhân lần đầu gặp, không kinh hoảng mới là chuyện lạ. Hắn ấp úng do dự một lúc, hắn nghiêm túc lại hỏi “Vì sao quan nhân biết ta là gia chủ, ta chỉ vừa đến đây vào hôm trước thôi!”

Nét mặt Hoàng Ngân Phong lóe lên một tia bất ngờ, chuyện như vậy mà còn hỏi ngược lại hắn. Dù biết là hắn cố tình đến gây sự, thái độ vẫn không hề sợ hãi. Nhân vật này chỉ là người thường, phong thái có phải tốt đến như vậy không. Hắn lơ đãng nói “Nhìn phong thái, cử chỉ của ngươi, nhìn sơ đã biết là người đứng đầu Phương gia rồi”

Hắn chợt nghiêm nét mặt lại “Thế nào? có phải không dám đem con sủng thú đó ra?”

Phương Trung Kiên thấy đối phương dồn ép, hắn cắn răng gọi “Tiểu Hắc, ra đây!”

Bất ngờ, một bóng đen to lớn xuất hiện bên cạnh hắn. Thân ảnh màu đen, khổng lồ vô cùng hung hãn. Đây chính là quái thú chứ không phải sủng thú bình thường. Người dân trong kinh thành ai cũng hoảng sợ, lùi về sau một bước. Thấy tràn cảnh vậy, nét mặt Hoàng Ngân Phong vô cùng đắc ý.

Lúc này có một nội ứng trong đám thường dân kích động “Giết nó đi, giết nó đi!”

Người dân vốn vô tri, nghe thấy vậy liền bị kích động, đồng loạt tiến về phía Tiểu Hắc muốn làm ra lẻ. Bọn họ muốn giết Tiểu Hắc. Tiểu Hắc theo phản ứng gầm lên, khiến hơn ngàn tên dân thường hoảng sợ, té về phía sau. Đây chính là âm thanh gì, rất là điếc tai, rất đáng sợ a.

Lúc này trong đám dân thường, bất ngờ xuất hiện hơn hai trăm tên cung thủ. Bọn họ cởi lớp áo dân thường ra thành hai trăm quân nhân, trang bị liên hoàn cung. Liên Hoàn cung là loại cung bắn tên liên tục, sức sát thương cực kỳ lớn. Dùng để đối phó với quái thú có hình thể to lớn. Đội liên hoàn cung này xuất hiện tại bên ngoài Yến Vân gia trang nói lên, đối phương đã có chuẩn bị từ trước.

Hoàng Ngân Phong bước lên một bước, nét mặt âm lãnh nói “Người Phương gia không rút lui, bọn ta xem như che chở quái thú ăn thịt người. Có quyền giết chết bất luận tội”

Phương Trung Kiên bước lên trước mặt Tiểu Hắc chắn ngang nói “Tiểu Hắc nhà ta là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm ra những hành động như vậy”

Tiêu Kim Lan cũng bước đến bên cạnh phu quân mình, nàng cũng muốn che chở cho Tiểu Hắc. Về phần Phương Triết, khuôn mặt hắn đã âm lãnh đến cực hạn, chỉ cần một ý niệm tên Hoàng Ngân Phong này chắc chắn chết.

Tình hình đang căn thẳng, thì từ xa có một xe ngựa chạy đến. Ánh mắt toàn trường nhìn về hướng xe ngựa.

Xe ngựa dừng lại, bước xuống là một nữ nhân, là phó viện trưởng Thái Học Viện Lệ Thu hoa. Nàng nhẹ nhàng đi lại gần Phương Triết, sau đó hướng Hoàng Ngân Phong nói “Chỉ dựa vào bấy nhiêu bằng chứng đã ra tay hạ sát, cách làm việc này của hoàng tử điện hạ rất có phong thái nha!”

Lời nói của Lệ Thu hoa vừa nói xong, toàn trường xôn xao cả lên. Cái gì là hoàng tử điện hạ. Tại sao hoàng tử lại xuất hiện ở đây. Chuyện này có liên quan gì đến hoàng tử, không phải là phủ doãn đông thành sao.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt, bắt đầu dè chừng lại. Trong này, chắc chắn có mưu đồ, nếu không một vị hoàng tử sẽ không hành động dại dột ở một nơi như thế này.

Hoàng Ngân Phong lạnh nhạt nói “Chuyện này không liên quan đến tiểu cô. Hơn nữa chuyện quái thú đang làm loạn ở kinh thành không phải là chuyện đùa giỡn. Không diệt trừ hậu họa, dân chúng khó lòng sống yên ổn”

Tên nội ứng trong đám thường dân thấy cử động của Hoàng Ngân Phong liền kích động nói “Đúng vậy, không diệt trừ hậu hoạn người dân khó yên lòng”

Lệ Thu Hoa mỉm cười không nói gì, nàng tiến lại gần Hoàng Ngân Phong sau đó thì thầm bên tai hắn “Dường như ở tổ chức Âm Sát, có một vị chủ tọa họ Hoàng…”

Vừa nhắc đến họ Hoàng, nàng dừng lại, khóe miệng nàng nhếch lên một cái. Hoàng Ngân Phong cảm giác không ổn, hắn cảm thấy mình ở ẩn rất kín, lại bị nàng phát hiện.

Hắn lấy lại bình tĩnh, chuyện ở Âm Sát hắn hầu như cắt đứt hết mọi liên lạc, dây nhợ hầu như không còn. Chẳng qua đối phương chỉ suy đoán mà thôi, không hề có chứng cứ. Hắn nhìn tiểu cô mình mỉm cười “Không phải ta không muốn buông tha con quái thú đó, mà là dân chúng cần sự an toàn. Việc này tiểu cô không nên nhúng tay vào!”

Tên nội ứng thấy vậy liên kích động nói “Đúng vậy, ai sẽ đảm bảo sự an toàn cho chúng ta!”

Lúc này, trong xe ngựa đi xuống một bóng dáng lão giả. Đó là một vị dáng dấp tiên phong đạo cốt, lão chính là viện trưởng Thái Học Viện. Lão đi cùng với Lệ Thu Hoa, chỉ là từ đầu lão chỉ nghe, nhưng chưa có xuất hiện. Lão nói “Nếu nhốt Tiểu Hắc lại, mà bên ngoài vẫn còn xuất hiện vụ mất tích thì ngươi sẽ bị xử lý như thế nào. Ngươi dám cược không?”

Tên nội ứng ấp úng, không biết phải nói gì liền lắp bắp hỏi “Lão là ai mà dám ở đây lớn lối!”

Tên Hoàng Ngân Phong đôi vai run lên, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngu ngốc, đại ngu ngốc.

Lão viện trưởng vuốt chòm râu mỉm cười “Ta là viện trưởng Thái Học Viện, cho hỏi vị huynh đệ, lời ta nói có đáng tin không?”

Hoàng Ngân Phong sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng hắn vẫn tiến lại gần lão viện trưởng khom người hành lễ, hắn cúi người nói “Tham kiến hoàng thúc!”

Lời Hoàng Ngân Phong vừa thốt ra, khiến toàn trường xôn xao. Lão viện trưởng lai lịch bí ẩn, lại là hoàng thúc của tam hoàng tử Hoàng Ngân Phong. Đây chính là tin tức mà không ai có thể tưởng tượng được. Vị viện trưởng Thái Học Viện người người kính nể, lại là người hoàng tộc.

Lão sống ẩn nhiều năm trong Thái Học Viện, chưa từng lộ ra thân phận hoàng tộc của mình. Chỉ vì lão không muốn dính dáng đến quyền lực trong triều đình, lại muốn đào tạo lớp trẻ tuổi vì Thanh Nguyên Quốc. Lão đã làm viện trưởng Thái Học Viện gần bốn mươi năm, hôm nay lão phá lệ xuất hiện vì Phương Triết, lão tin rằng Phương Triết sẽ giúp danh tiếng Thái Học Viện, cùng Thanh Nguyên Quốc lên một tầm cao mới, để không phải lúc nào cũng là người thua cuộc ở Thiên Tài Chiến.

Nét mặt lão nhìn về Phương Triết, có một phần tiếu dung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi