THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Ngày thứ hai kết thúc bằng trận thi đấu giữa Hoa Thiên Nhai đến từ Thanh Nguyên Quốc và Sơn Ngôn đến từ Xiêm Lợi.

Trận đấu không kéo dài quá lâu vì trình độ giữa Hoa Thiên Nhai và Sơn Ngôn cách biệt quá lớn. Quyền pháp của Sơn Ngôn không có gì đặc biệt ngoài nhanh, dễ dàng bị Hoa Thiên Nhai có đao nhanh với uy lực cực lớn chiếm ưu thế, hầu như là áp đảo hắn, nên chỉ sau vài chiêu Sơn Ngôn nhận thua.

Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn đứng ra tuyên bố “Trận cuối cùng ngày thứ hai Hoa Thiên Nhai thắng. Một canh giờ sau mười vị chấp sự sẽ công bố danh sách thi đấu vào ngày thứ ba cũng như kết quả bốc thăm thi đấu của các thí sinh!”

Bên dưới khán đài, số người quan chiến đã về hơn phân nửa, số người còn lại vẫn còn bàn luận sôi nổi về những trận đấu trước đó, đặc biệt là tin tức mới về Khúc Linh Các. Một môn phái đã thối lui khỏi giang hồ mười năm trước.

Lúc này, Phương Triết cùng Hoa Thiên Nhai mỗi người một bên Dương Nhất Lang, vịnh lấy vai hắn an ủi. Trong ba người, hắn sớm rời khỏi Tuyển Thiên Tài Chiến vì gặp phải đối thủ quá mạnh. Hắn tâm trạng lúc này có phần thất lạc. Hoa Thiên Nhai vỗ vai hắn nói “Ta cùng Phương huynh đệ sẽ thay Dương Huynh đệ lấy về vinh quang, ngươi an tâm về gia tộc chuẩn bị hôn sự, chuẩn bị rượu mừng cho bọn ta là được rồi!”

Dương Nhất Lang khoát tay nói “Thất bại còn tâm trạng đâu nghĩ đến hôn sự, hai ngươi đừng trêu chọc ta!”

Lúc này Ngô Tiên Nhi ôm đàn từ xa đi lại gần Phương Triết. Nàng ta chìa cây đàn đang ôm trong lòng ra, đưa cho hắn khiến hắn nghi hoặc. Hắn thắc mắc nói “Ngô cô nương tặng ta sao?”

Ngô Tiên Nhi gật đầu, tiếp tục hướng cây đàn về phía Phương Triết. Hắn do dự một lúc rồi nói “Ta không biết dùng đàn, nhưng đa tạ hảo ý của Ngô cô nương!”

Hắn cầm lấy, sau đó thắc mắc nói “Ta cùng Ngô cô nương trước kia đã từng gặp qua sao?”

Ngô Tiên Nhi lắc đầu, nàng vẫn chưa nói chuyện. Một vị sư huynh bên cạnh nàng là Lý Lương, thay nàng trả lời “Chuyện này không trách được Phương tiểu huynh đệ. Tiểu muội ta có một chứng bệnh sợ người lạ, bù lại nàng ta có năng lực có thể nhận ra ai là người tốt, ai là người xấu. Vì lý do đó, nàng ta biết Phương đệ là người tốt. Đó là lý do nàng ta tặng đàn cho Phương đệ!”

Ngô Tiên Nhi nghe sư huynh mình nói vậy, nàng lắc đầu. Nàng vẫn im lặng một hồi lâu, mới cất tiếng nói “Trấn Ông Thòn, huynh… giúp hai tỷ đệ…. giết kẻ xấu!”

Phương Triết giật mình, hai người Dương Nhất Lang cùng Hoa Thiên Nhai cũng giật mình. Chuyện này vì sao nàng biết được. Chuyện này hắn hành sự vô cùng kín đáo kia mà.

Hắn không giấu được tò mò, liền nói “Tiểu muội thấy ta… hành… hiệp sao?”

Từ “hành hiệp” hắn chưa quen dùng, nên có phần khó nói.

Ngô Tiên Nhi lúc này mới gật đầu. Lý Lương sư huynh bên cạnh mới nhớ lại, sau đó hắn nhìn vóc dáng Phương Triết từ trên xuống dưới. Lúc này hắn mới mừng rỡ nói “Trước đó ta nhìn Phương đệ quen mắt, ra là ở Trấn Ông Thòn từng gặp qua”

Phương Triết đưa ánh mắt nhìn hắn chăm chăm, vẫn chưa hiểu. Hắn giải thích “Lần đó ta cùng tiểu muội Ngô Tiên Nhi ra giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Bọn ta lần theo dấu vết của tên Thiếu Soái, hắn vì một nữ nhi mà đốt sạch một thôn trang. Bọn ta đến Trấn Ông Thòn tìm hắn đòi lại công đạo thì bắt gặp Phương đệ đang giúp hai tỷ đệ họ Ngô, vì cùng họ với tiểu muội ta. Nên nàng ta quyết định ra tay giúp đỡ. Lúc đến Mộc phủ, bọn ta tận mắt nhìn thấy Phương đệ… xử lý tên Thiếu Soái. Vì thế ấn tượng của tiểu muội khắc sâu, nhớ mặt Phương đệ đến giờ!”

Lúc này Phương Triết cùng bọn người Dương Nhất Lang đã hiểu được vấn đệ, Dương Nhất Lang nhất thời nhìn về phía Phương Triết. Hắn thầm nghĩ “Thì ra Phương đệ cũng đã từng hành hiệp giang hồ, cứu giúp nhiều người!”

Ngô Tiên Nhi lúc này lấy ra một quyển sách, nàng đưa cho Phương Triết. Phương Triết nhìn vào quyển sách, sau đó lướt qua nội dung. Bên trong tất cả những sự kiện của hắn ở Lăng Ba Thành và kinh thành gần đây đều được ghi chép tỉ mỉ. Đặc biệt là được in thành sách. Hắn lúc này tâm tình vô cùng bối rối. Được một tiểu cô nương mến mộ, cũng không tệ nha.

Dương Nhất Lang cũng chộp lấy quyển sách rồi lướt qua xem bên trong, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng. Lúc này trong lòng hắn dâng lên một sự hâm mộ cuồng nhiệt. Hắn lắp bắp nói “Bên trong… có khoa trương không, Phương đệ?”

Phương Triết gãi đầu, hắn bối rối. Bên trong, nhiều người không biết hắn, có thể sẽ nghĩ là khoa trương, đồn thổi. Nhưng từng chi tiết được ghi chép hoàn toàn chính xác. Thậm chí vô cùng chi tiết. Hắn không hiểu Ngô Tiên Nhi làm sao lại điều tra được nhiều thông tin đến như vậy.

Ngô Tiên Nhi đưa hắn một cây bút, hắn “a” lên một tiếng. Hắn không nghĩ đến Ngô Tiên Nhi có chuẩn bị sẵn cây bút. Hắn giả vờ hỏi “Tiểu muội muốn ta làm gì?”

Ngô Tiên Nhi ấp úng nói “Ký!”

Phương Triết nhìn cây đàn tranh nàng vừa tặng, hắn thở dài “Vậy thì chiều lòng tiểu muội muội vậy!”

Hắn cầm bút, sau đó “xoạt xoạt” tên hắn, rồi đưa quyển sách lại cho nàng. Lúc đầu hắn cứ nghĩ đó là một quyển cầm phổ, vì nàng mới tặng hắn cây đàn. Không ngờ là quyển sách viết về hắn. Hắn lẩm bẩm “Nhân sinh, ưu tú cảm giác đúng là không tệ!”

Dương Nhất Lang đứng bên cạnh, hướng Ngô Tiên Nhi nói “Tiểu muội có thể cho vi huynh một bản được không?”

Tâm tình của Dương Nhất Lang lúc này đã không còn thất lạc nữa, thay vào đó là chấp nhận sự thật. Hắn nhủ thầm “Nhân sinh hắn, không nhất thiết phải dựa vào Thiên Tài Chiến, hắn có thể nhàn vân dã lạc, có thể hành hiệp giang hồ, rồi làm riêng cho bản thân một quyển tự truyện. Xem như vì gia tộc làm chuyện tốt!”

Lúc này, một tiếng chuông dài vang lên. Chấp sự Lâm Ngạn bước lên lôi đài, hắn cầm một tờ giấy dõng dạc tuyên bố “Trải qua tổng kết và bốc thăm. Số thí sinh sẽ tham gia thi đấu ngày hôm sau là Phương Triết, Bạch Văn Sơn, Kim vô Lại, Hoa Thiên Nhai, Ngô Tiên Nhi, Trần Nhất Phàm, Trầm Phi cuối cùng là Thạch Công!”

Hắn đưa tay về hướng bảng thông báo nói “Sơ đồ thi đấu ngày hôm sau được bố trí trên bảng thông báo, thí sinh tự mình nhìn xem!”

Tất cả ánh mắt lúc này đều nhìn về bảng thông báo. Lúc này tấm rèm đã được kéo xuống, hiện lên sơ đồ của bốn cặp thi đấu của ngày hôm sau.

Phương Triết nhìn về phía trận đấu đầu tiên của mình, đối thủ hắn là Trầm Phi, cùng đoàn nhưng thủ đoạn ra tay ngoan độc, hơn hết gia tộc hắn là nội ứng của một đại nhân vật ở Trung Châu. Trận chiến này, hắn vô cùng chờ mong.

Phía xa, tách biệt khỏi đoàn đội Trầm Phi nhìn hắn nhếch miệng cười. Hắn đưa ngón cái lên, sau đó chỉ xuống đất ý đồ nói hạ tràng hắn vô cùng thê thảm.

Hoa Thiên Nhai lúc này nhìn về hướng Trần Nhất Phàm, đối phương có sở trường quyền sao vô cùng nhanh và lợi hại. Những trận đấu của hắn hầu như vô cùng dễ dàng. Trần Nhất Phàm phát hiện đối phương nhìn mình, hắn chắp tay chào hỏi. Đây chính là phong thái của chính nhân quân tử, nghĩa khí lẫm liệt hành xử như vậy.

Phần Ngô Tiên Nhi, nàng ta sẽ đối đầu với một đối thủ số một của Xiêm Lợi, Kim Vô Lại. Người này từ đầu trận đến bây giờ hầu như không quá nổi bật. Nhưng vị trí hắn, nói lên hắn không phải dạng vừa.

Trận cuối cùng của buổi sáng Bạch Văn Sơn đấu với Thạch Công, phần thắng hầu như tuyệt đối nghiêng về phía Bạch Văn Sơn. Điều này ai cũng có thể suy đoán ra được.

Đến ngày thi đấu cuối cùng, hai thí sinh giành thắng lợi của ngày thứ ba sẽ tranh vị trí nhất bảng, và nhì bảng. Hai thí sinh thua trận ngày thứ ba sẽ tranh vị trí thứ ba và thứ tư.

Sau khi kết quả đã được thông báo chi tiết, chấp sự Lâm Ngạn cùng tổng chấp sự và mười vị chấp sự rút lui. Khán đài, số khách quan chiến cùng lần lượt ra về.

Phương Triết lúc này ánh mắt nhìn về vị trí một vị giám sát sứ vừa rời khỏi. Hắn ta không có động tĩnh gì, nhưng Phương Triết cảm giác tên đó vừa rồi mới nhìn về phía hắn.

Lúc này, từ vị trí khán đài, có năm vị trung niên nhân thân mặc trường bào tiến lại gần bọn người Phương Triết. Một trong năm tên tiến lại gần Ngô Tiên Nhi chắp tay nói “Ta là Liễu Nham, thân phụ của Liễu Ngọc Nga, vừa rồi trưởng nữ nhà ta lỗ mãn, bất quá Liễu Vi Cầm là bảo vật Liễu gia, mong Ngô cô nương hoàn trả cho Liễu gia bọn ta!”

Lý Lương sư huynh của Ngô Tiên Nhi bên cạnh phản bác “Nếu của Liễu gia, vì sao lại từ màu nâu sẫm lại thành màu bạch ngọc?”

Liễu Nham nói tiếp “Có câu người mang ngọc có tội, bởi vì quá trân quý, bọn ta phải ngụy trang cho cây đàn tầm thường, để tránh tai mắt kẻ khác…”

Ngô Tiên Nhi nhìn bọn người Liễu gia thèm khát Ty Phong Cầm, nàng tháo cây đàn trên lưng xuống. Nàng hai tay ôm đàn, đàn màu bạch ngọc, sáng bóng, vô cùng đẹp mắt. Người không biết dùng đàn, chỉ cần nhìn thôi cũng muốn sở hữu nó.

Ngô Tiên Nhi chỉ vào ba chữ ở mặt cạnh Ty Phong Cầm, nàng chậm rãi nói “Đây là chữ gì…?”

Phương Triết không cần liếc nhìn vẫn có thể biết được ba chữ đó là gì. Dương Nhất Lang thấy vậy đọc lớn lên “Là Ty Phong Cầm, không phải Liễu Vi Cầm!”

Ánh mắt hắn chợt lạnh nhạt nói “Các vị có ý kiến gì nữa không?”

Hắn phát ra sát khí, bọn người Liễu gia nhất thời lúng túng không biết làm sao liền rút lui. Bọn hắn ở lại chỉ có mất mặt.

Nhưng đi được một đoạn, bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định. Ánh mắt tên Liễu Nham lộ ra vẻ hung hiểm, lẩm nhẩm “Là ngươi tự tìm đường chết!”

Mười năm trước đã từng đoạt lấy được, thì bây giờ kết quả vẫn vậy mà thôi. Nét mặt năm tên nhếch lên mỉm cười, trong lòng đã có sẵn kế hoạch, chỉ là tiếp xúc lần đầu để thăm dò động thái của đối phương mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi