THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Khung cảnh ngày thi đấu cuối cùng đã không giống với ngày thứ hai và ngày thứ ba. Lúc này không khí mới đúng thật là sôi động, số người đến quan chiến đã chiếm hết chỗ trống ở quảng trường. Số người quan chiến lúc này đã vượt con số mười vạn người. Nói đúng hơn, toàn bộ dân ở Lâu Lan Thành như thể đã có mặt đông đủ.

Vị tổng chấp sự Tống Thiên Khanh nhìn toàn trường, hắn lúc này tuyên bố “Bốn trận thi đấu hôm nay, sẽ quyết định vị trí quán quân và tam cường. Lần này bốn thí sinh sẽ tự mình bốc thăm, để tìm đối thủ của riêng mình. Bên cạnh bảng thông báo, có bốn thẻ bài bên trong bốn túi thơm đang được treo nơi đó. Chấp sự Lâm Ngạn sẽ bên cạnh giám sát việc bốc thăm của các thí sinh”

Nói đến đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về vị trí chấp sự Lâm Ngạn. Hắn lúc này đang đứng giám sát bốn túi thơm, chờ các thí sinh đến chọn số.

Tổng chấp sự nói tiếp “Trong bốn túi thơm chỉ có hai cặp số một và số hai, tương ứng với số thứ tự trận đấu. Bốn thí sinh bị loại của ngày thứ ba sẽ tranh giành vị trí thứ năm, và được bổ sung vào buổi chiều. Giờ thì bốn thí sinh tiến đến bảng thông báo bốc thăm, để tiến hành chọn đối thủ”

Cả bốn thí sinh đều bước về vị trí của chấp sự Lâm Ngạn, sau đó chọn một túi vải trước sự giám sát của hắn. Sau khi mỗi người xem xong số trận của mình, liền đưa cho chấp sự Lâm Ngạn. Chấp sự Lâm Ngạn thu lấy, rồi treo số trận lên bảng thông báo. Kết quả, Phương Triết đấu với Kim Vô Lại, Bạch Văn Sơn đấu với Hoa Thiên Nhai.

Tiếng chuông lúc này vang lên một hồi dài, báo hiệu trận đấu tranh nhất bảng bắt đầu.

Chấp sự Lâm Ngạn lúc này mới lên lôi đài, đứng giữa tuyên bố “Trận đầu tiên Phương Triết và Kim Vô Lại, mời hai thí sinh vào vị trí!”

Cả hai cùng bước lên lôi đài, hai ánh mắt nhìn nhau. Kim Vô Lại khí thế toát ra bên ngoài vẫn là một mãnh nhân, còn Phương Triết phong thái ung dung, điềm tĩnh từ đầu trận không thay đổi.

Tiếng chuông vang lên, Phương Triết xuất ra Ngân Hoàng Kiếm mũi kiếm hướng ra một bên. Bên phía dưới khán đài, người quan chiến rất thích tràng cảnh này, mỗi lần thí sinh Phương Triết xuất kiếm, như một kỳ kỹ, tay không có gì thình lình xuất hiện một thanh bảo kiếm. Giống như họ vừa xem thi đấu, vừa xem biểu diễn, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Kim Vô Lại lúc này lên tiếng “Từ đầu trận ta đã chú ý đến tiểu huynh đệ. Nếu chỉ dùng kiếm, chắc chắn sẽ không thắng được ta!”

Phương Triết nghe đối phương nói như vậy, hắn thở dài một hơi rồi thu kiếm vào túi càn khôn. Hắn chậm rãi nói “Thế Kim huynh muốn như thế nào?”

Kim Vô Lại nghiêm túc nói “Chỉ cần tiểu huynh đệ có thể đối kháng tuyệt kỹ của ta, xem như tiểu huynh đệ thắng, thế nào?”

Phương Triết nhìn biểu hiện hắn vô cùng nghiêm túc, hắn là một mãnh nhân, có phong phạm của một chính nhân quân tử. Phương Triết gật đầu, chắp tay nói “Vậy từ chối là bất kính, mời Kim huynh!”

Phương Triết trong lòng có duy đoán, Kim Vô Lại tuyệt chiêu tất cả nằm ở hai cái hộ oản trên cánh tay. Hắn để ý từ đầu trận, Kim Vô Lại hầu như ít dùng quyền cước, hắn chỉ sử dụng thể lực phi thường áp đảo đối thủ. Còn về hộ oản hắn đang đeo trên hai cánh tay, không phải vật thường. Nó có khả năng hiện thật hư ảnh rồi dùng thể thuật đối kháng. Nên những người sử dụng kình lực, phóng xuất ra khí kình đều không phải đối thủ hắn.

Lúc này Kim Vô Lại, hai chân giang rộng, hai hộ oản đập vào nhau tạo ra một âm thanh vang dội cực kỳ mãnh liệt, có thể là băng thiên diệt địa, khí thế hầu như áo đảo toàn trường. Người quan chiến có chuẩn bị từ trước đều bịt lỗ tai lại.

Kim Vô Lại thấp người, nện một đấm xuống lôi đài, tạo thành một địa chấn như thế lôi đài bị nổ tung. Hắn lập tức phóng lên cao, lúc này trong mắt Phương Triết xuất hiện mười thân ảnh Kim Vô Lại lao vào. Đây chính là Thập Ảnh Bạo Liệt Quyền đang tiến tới áp sát Phương Triết.

Phương Triết suy đoán thập ảnh được tạo ra có thể do hai cái hộ oản va vào nhau, làm hắn hoa mắt. Hắn lúc này vẫn chưa bộc lộ ra bất kỳ khí thế nào. Hắn không có nội kình mạnh mẽ, cũng không có nội lực… hắn chỉ có linh lực. Hắn tập trung linh lực vào một bàn tay, phong thái vẫn ung dung không thay đổi. Một tay giơ ra đón lấy Thập Ảnh Bạo Liệt Quyền của Kim Vô Lại.

Một tiếng oanh động cực kỳ lớn vang lên, trong chớp mắt như phóng xuất ra một loại dư chấn của va chạm vừa rồi. Trong một hô hấp, người có đôi mắt cực kỳ nhanh có thể nhìn thấy trên không trung Kim Vô Lại một đấm oanh thẳng người Phương Triết, Phương Triết dùng tay đón lấy, chặn lại khiến hắn như bị treo đối diện. Qua hô hấp thứ hai, Kim Vô Lại bị phản đòn, dội ngược trở về sau mười trượng.

Toàn trường im lặng, bọn họ đang nhìn chăm chú vào vóc dáng của một thí sinh, như một thư sinh nhỏ bé, có phần yếu đối. Đẩy lùi một mãnh nhân có cơ thể to lớn, khí thế bất phàm. Điều này làm bọn họ nhất thời không khép miệng lại được.

Kim Vô Lại không hề tổn thương nghiêm trọng gì, hắn đứng dậy hướng Phương Triết chắp tay nói “Phương huynh đệ thắng, tại hạ thua!”

Tiếng chuông vang lên, thêm một lần nữa là một tiếng hoan hô cực kỳ lớn vang lên. Hôm nay là ngày cuối cùng quan chiến, bọn họ cũng muốn tạo một khí thế thật sự mạnh mẽ để cổ vũ.

Bên dưới lúc này, Dương Nhất Lang cùng Hoa Thiên Nhai mộng rồi. Trước giờ bọn họ cứ nghĩ Phương Triết tinh thông kiếm thuật, không ngờ đùng một phát, khí lực của hắn không phải người bình thường có thể làm được.

Chấp sự Lâm Ngạn lên lôi đài tuyên bố “Phương Triết thắng! Tiếp theo mời Bạch Văn Sơn và Hoa Thiên Nhai lên lôi đài!”

Bạch Văn Sơn cùng Hoa Thiên Nhai lên lôi đài, cả hai đều là thiên tài trẻ tuổi của gia tộc. Khí thế tỏa ra chỉ là chính khí lẫm lẫm, khiến bên dưới người quan sát vô cùng chờ mong. Bởi vì một người có chỉ pháp hầu như là vô địch toàn trường, còn người kia có đao xoắn vang danh. Cả hai hầu như là ngang tài, muốn đánh giá ai hơn ai là một điều vô cùng khó khăn.

Bạch Văn Sơn chắp tay nói “Xin chỉ giáo!”

Hoa Thiên Nhai cũng không làm đối phương thất vọng, hắn cũng chắp tay đáp lại “Xin Bạch huynh chỉ giáo!”

Bạch Văn Sơn khẽ cười, sau đó hắn trực tiếp điểm một chỉ về phía Hoa Thiên Nhai. Hoa Thiên Nhai rút một bán nguyệt đao ra, chém ngang một đường chặn đứt chỉ pháp vừa rồi. Sau đó hắn chém hai nhát hình chữ thập về phía Bạch Văn Sơn. Bạch Văn Sơn tránh sang một bên, hai ngón tay điểm về trước phóng xuất Song Long Chỉ phản đòn.

Cả hai dây dưa với nhau chừng mười hô hấp. Bạch Văn Sơn bất ngờ thân ảnh biến mất, hắn xuất hiện là phía sau Hoa Thiên Nhai, Hoa Thiên Nhai không hốt hoảng, tay còn lại rút thêm Bán Nguyệt Đao thứ hai nối lại thành Loan Nguyệt Đao lùi về sau năm bước. Lúc này Bạch Văn Sơn phóng xuất Tam Hoa Chỉ tiếp tục đẩy lùi Hoa Thiên Nhai về sau.

Hoa Thiên Nhai nét mặt hiện lên một vẻ đắc ý, hắn phóng Loan Đao về phía Bạch Văn Sơn, thân ảnh hắn cũng bắt đầu xuất hiện ba nơi của Bạch Văn Sơn liên tục múa đao, khóa chặt hắn không để hắn thoát thân. Lúc này, từ trên cao Hoa Thiên Nhai lao xuống, chém một nhát vô cùng bạo liệt, gây ra một tiếng nổ cực kỳ lớn khiến Bạch Văn Sơn văng ra đằng sau.

Hoa Thiên Nhai tiếp đất, tiếp tục chém một đường đao thẳng tạo thành một loại áp lực, bắn Bạch Văn Sơn văng ra khỏi lôi đài.

Thân ảnh Bạch Văn Sơn lúc này lơ lửng trên bên ngoài lôi đài, chưa tiếp đất. Hắn xoay một vòng, rồi phi thân trở lại lôi đài trước sự bất ngờ của nhiều người. Đây là lần thứ hai hắn sử dụng “Bạch Ngọc Kinh” của Bạch gia. Mọi người suy đoán, nếu hắn cứ vận dụng tuyệt kỹ như vậy, hắn như thế nào mới thua cuộc được.

Vẻ ngoài của Bạch Văn Sơn lúc này đã không còn khí chất tao nhã nữa, hắn bị Đao Xoắn Phong Bạo, cắt nát y phục, hắn lúc này khá khó coi.

Bạch Văn Sơn lao một vết máu trên miệng, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Hắn rõ ràng bị đối phương áp đảo, và hắn bị ngược thê thảm. Nét mặt hắn lúc này vô cùng nghiêm trọng.

Hắn nhìn Hoa Thiên Nhai, chậm rãi nói “Hoa huynh đao đạo cương mãnh, Bạch Văn Sơn ta khâm phục!”

Hắn vừa nói, vừa vận dụng nội kình, không khí xung quanh lúc này vô cùng bức bách. Mọi người bên dưới khán đài có thể cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh. Bạch Văn Sơn hai tay đan xen vào nhau, hai chân dang rộng, xung quanh hắn bộc phát ra một loại quang mang màu vàng nhạt, ánh mắt như một ngọn lửa bùng phát.

Hắn hai tay giơ về trước, bốn ngón tay điểm thẳng, niệm “Tứ Luân Chỉ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi