THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Cốc Nam Hải khi nhìn thấy Ô Linh Chi, hắn thực sự mộng. Hắn ban bố nhiệm vụ giống như chỉ là nuôi một hy vọng vô cùng mỏng manh, không ngờ trong tay hắn lúc này thực sự là Ô Linh Chi.

Hắn hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ lên khuôn mặt mình một hồi. Hắn là một đại thống lĩnh, hình tượng lãnh khốc luôn giữ gìn tốt, nhưng hắn đang thất thố vì xúc động.

Hắn lấy ra một cây nấm Ô Linh Chi, bỏ vào túi thảo dược của mình. Sau đó trả lại cho Phương Triết. Hắn vịnh chặt lấy vai Phương Triết nói “Chỉ cần một cây là đủ, bổn tọa biết để đạt được nó không dễ dàng gì. Một cây Ô Linh Chi cũng xem như là giúp Thiên Minh Quốc một ân huệ lớn. Công lao này không thể tưởng tượng được, ngươi biết không?”

Phương Triết thấy đối phương có ấn tượng tốt với mình, hắn cảm giác khá đường đột. Nhưng vẫn không nhịn được nói “Những tên này là người như thế nào, tại sao lại ám sát bọn ta?”

Cốc Nam Hải mục đích trên hết là tìm thảo dược, mục đích đã đạt được. Hắn không muốn giấu, liền nói “Bọn chúng là thành viên của Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn, một tổ chức ám sát cực kỳ khủng bố ở Thiên Minh Quốc. Người vừa giết chết hai trong chín tên cửu quỷ…”

Hắn nhớ tới nữ nhân kia, liền hỏi “Thế còn nữ nhân kia? Nàng ta cũng thuộc cửu quỷ?”

Cốc Nam Hải thắc mắc, hắn không hiểu Phương Triết đang nói đến nữ nhân nào. Lúc này hắn cũng hiểu được, có thể khi nhận được pháo hiệu hắn liền lên đường, nên tin tức về nữ nhân kia, hắn chưa nắm được.

Phương Triết liền nói “Phía vãn bối, cũng có một nữ nhân đến ám toán, một vị giám sát đại nhân không chống cự nổi, đã không còn…”

Sắc mặt Cốc Nam Hải đột nhiên nghiêm trọng, hắn không nghĩ tới bọn người đó lại ngoan độc như vậy, cũng chỉ vì muốn ngăn cản hắn sao. Lúc này trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn lẩm nhẩm “Bọn chúng thật sự quá phận!”

Cốc Nam Hải nghiến răng, hắn phất tay áo, quay trở về vị trí cắm trại. Phương Triết cũng gấp rút theo sau.

Không đến một khắc sau, bọn họ trở về trại.

Lúc này Cốc Nam Hải nhìn thấy thi thể của một tên chấp sự đang nằm bất động, không còn khí tức, hắn nhất thời không nhẫn nhịn được. Ánh mắt hắn liếc sang nữ nhân đang bị trói gần đó, một kiếm đâm chết. Hắn mới thở ra một hơi thật sau, lẩm bẩm “Lão thất, lên đường bình an!”

Lão thất chính là vị chấp sự vì bảo vệ Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi mà chèo chống, nhưng vẫn không phải đối thủ của ả sát thủ kia. Hắn vì nhiệm vụ bảo vệ hai thí sinh mà quên đi thân mình, đây chính là một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.

Tâm trạng Cốc Nam Hải đã ổn định trở lại. Hắn mới hướng Phương Triết nói “Ngươi có buông tha cho nữ nhân đó cũng vô dụng, ả ta thuộc tổ chức sát thủ, nhiệm vụ thất bại cũng chết. Hơn nữa nàng ta không có con đường cải tà quy chánh đâu, giết tốt!”

Hắn lại nói “Việc này ngươi lập đại công lao. Ba trong chín tên cửu quỷ, vương triều Thiên Minh Quốc treo thưởng mỗi một tên là một triệu lượng bạch kim, việc này ta ghi nhớ. Về đến Thiên Minh Quốc ta sẽ hướng Quốc Vương hậu thưởng”

Phương Triết nhìn Cốc Nam Hải một hồi, hắn không nhịn được liền hỏi “Cốc đại nhân muốn điều chế giải dược sao?”

Cốc Nam Hải nhướng hàng lông mày kiếm sắc bén lên, biểu hiện sát ý. Nhưng đối phương lại là ân công của Thiên Minh Quốc, hắn nhất thời buông lỏng.

Hắn nói “Câu hỏi của ngươi, nếu là một người bình thường đã chết. Do ngươi có ân huệ nên bổn tọa tạm thời buông tha”

Hắn dừng lại một lúc, nói tiếp “Đúng là bổn tọa điều chế giải dược, cứu một người vô cùng quan trọng. Ngươi chỉ cần biết như vậy là được!”

Phương Triết gật đầu, chắp tay hướng hắn tạ lỗi. Có nhiều việc, bí mật quốc gia vô cùng nhạy cảm, không phải một lời nói là giải thích hết được. Mặc dù hắn suy đoán người bị trúng độc là người nào, nhưng đối phương đã không muốn nói, vậy thì cứ xem như không biết là được

Cốc Nam Hải hướng năm tên tùy tùng nói “Các ngươi nhanh chóng thu xếp hành trang lập tức lên đường về Trung Châu, không phân biệt ngày đêm. Về đến Trung Châu, ta sẽ trọng thưởng từng người một…”

Năm tên tùy tùng đồng thanh đáp “Tuân lệnh đại nhân!”

Nói rồi, năm tên vội vàng thu xếp lều trại, vật dụng tùy thân lên đường. Cốc Nam Hải cầm trong tay túi thảo dược, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng chưa từng có. Hắn thật sự có thể cứu được người đó, như vậy tại họa có thể sẽ được loại trừ.

Phía sau lưng Phương Triết, bọn người Hoa Thiên Nhai, Bạch Văn Sơn nhìn bóng dáng hắn, lúc này cao lớn vô cùng. Một thiếu niên nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, nhưng bản lĩnh thật sự nghịch thiên. Nếu không có chuyện xảy ra đêm nay. Bọn họ sẽ không bao giờ nhận ra. Đối với hắn, chỉ cần một cái búng tay của hắn bọn họ liền bị đè bẹp. Đây chính là chân chính bản lĩnh, nghiền ép tất cả.

Vậy là mấy hôm trước, ở Tuyển Thiên Tài chiến, hắn đang đùa giỡn bọn họ.



Ở một nơi khác, bên ngoài Dã Lang Thôn cách Thăng Long Thành hai trăm dặm.

Hắc Độc y Nhân Ngôn Tử rốt cuộc cũng đã trở về.

Hắn đưa ánh mắt nhìn xung quanh, khung cảnh trước kia đã hoang tàn càng hoang tàn hơn. Khắp nơi đều đổ nát lộn xộn, đây chắc hẳn là do “con trai” hắn đùa nghịch mà ra.

Hắn bước chân chậm rãi đi dạo xung quanh một vòng, như thể đang chơi trò chơi trốn tìm.

Xung quanh Dã Lang Thôn lúc này có nhiều xác thú rừng không còn nguyên vẹn nằm vương vãi, bốc lên mùi hôi thối kinh tởm. Hắn vốn quen thuộc cũng không chịu nổi xú khí xốc vào mũi hắn.

Hắn không nhẫn nại nữa, một tay sờ lên Thú Linh Liên xoa đều, rồi gõ vào một viên châu một cái. Hắn buông lỏng người ra chờ diễn biến tiếp theo.

Lúc này từ trong rừng, một chấn động như rung chuyển mặt đất càng lúc càng tiếp cận. Lão nhởn nhơ khoanh tay chờ đợi.

Từ sau cánh rừng, một hình thể khổng lồ của một con đại mãng xà cao hai trượng, sau lưng có nhiều xúc tu xuất hiện.

Trên miệng nó vẫn còn đang gặm một con hổ vằn béo ú. Nó bò lại gần Ngôn Tử, rồi ném xác con mãnh hổ sang một bên. Nó chầm chậm dùng hai đầu lưỡi liếm khuôn mặt Ngôn Tử, như chào đón “cha” nó từ xa trở về.

Ngôn Tử lộ ra ánh mặt hòa hoãn, lấy tay sờ lên đầu nó. Nó lớn quá nhanh.

Trước khi đi, “con trai” hắn cao không quá một trượng. Hắn chỉ đi mới có mấy tháng, đã trưởng thành nhanh như vậy. Điều này chứng tỏ, nó đã ăn sạch thú rừng xung quanh rồi.

Hắn lại để ý kỹ phía sau lưng xúc tu của con đại mãng, lúc này không phải là xúc tu nữa. Nó đã có hình dạng vô cùng rõ ràng. Đó chính là chín cái đuôi rắn, vô cùng trơn tru bóng loáng. Hắn lấy tay sờ lấy, không phát hiện ra có bất kỳ ưu điểm nào. Nó chỉ đơn giản là chín cái đuôi.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi xoa đầu con đại mãng thì thầm “Ngươi có chín cái đuôi, vậy sau này gọi ngươi là Cửu Vĩ Xà!”

Hắn nói rồi, từ trong hành trang lấy ra cây Xích Linh Huyết Quả. Đây chính là kỳ quả vô cùng trân quý. Giúp nó chân chính uẫn dục trưởng thành, chân chính trở thành một Cửu Vĩ Xà thật sự.

Nó nhanh chóng táp lấy, không đợi Ngôn Tử đưa cho nó. Nó nuốt cả cây, không bỏ sót bất kỳ thứ gì.

Sau mười hô hấp vẫn không hề có phản ứng nào đặc biệt.

Sau một khắc, lớp vảy bên ngoài nó bắt đầu xuất hiện những đường vân màu đỏ rực. Đường vân như đang sắp xếp lại lớp vảy của nó, giúp lớp vảy của nó tiến hóa, trở nên kiên cố hơn. Ánh mắt nó lúc này bắt đầu ngưng trọng. Nó lấy hết tốc độ, đào một cái hố thật to, rồi chui vào trong đó. Thân thể nó bắt đầu xuất hiện một lớp da bị bong tróc, nó chuẩn bị lột da. Sau một lúc nữa, nó hoàn toàn biến mất trong cái hố.

Ngôn Tử nhìn biến hóa của con Cửu Vĩ Xà, hắn trong lòng mừng rỡ. Hắn tin tưởng, khi con Cửu Vĩ Xà đã hoàn thiện bản thể. Trong thiên hạ này, không thứ gì có thể ngăn cản được nó.

Khi đó, đừng nói là tên tiểu tử Phương Triết, Yến Vân gia trang cái gì đó đều thành bình địa. Mà cả kinh thành Thăng Long cũng sẽ trở thành phế tích. Hắn sẽ tạo ra một danh tiếng thiên thu trường tồn, mà mỗi lần nhắc đến tên Ngôn Tử ai cũng hoảng sợ.

Hắn nhìn cánh tay mình, giờ như một xác khô, cả thân thể hầu như đã cạn kiệt sinh lực. Hắn chèo chóng bản thân quá vất vả.

Hắn sắp chết, sống không còn được bao lâu nữa. Hắn độc đạo tinh thông, trải qua tìm tòi học hỏi tinh thông diệu dược. Hắn cầm cự đến lúc này đã là kỳ tích. Hắn muốn trước khi chết, phải trả một mối thù, đó là tâm nguyện trước kia. Giờ lại có thêm “con trai” hắn, điều mong mỏi nâng lên một tầm cao hơn. Hắn không muốn trả thù rồi chết đi đơn giản như vậy. Hắn muốn hoành tảo thiên hạ, phong ba phải do hắn tạo ra, sóng gió cũng nổi lên vì hắn. Nhân sinh như vậy, mới thật sự là đáng mong đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi