THIẾP ĐỊNH CHÀNG RỒI QUYẾT CHẲNG BUÔNG

Mọi người đều kinh ngạc. Nguyên Ngọc nhanh mồm nhanh miệng đã đành, ai ngờ cô công chúa này lại hoan hỉ đón nhận.

Đây e chính là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” mà người ta thường nói, kẻ lạ kỳ gặp người kỳ lạ xẹt ra tia lửa.

Công chúa cũng không suy nghĩ kỹ, nếu thuốc mỡ bí chế của Nguyên gia thật sự hữu hiệu thì Nguyên Ngọc có thể đen đến vậy sao?

Nguyên Ngọc cũng á khẩu. Kỳ thực hắn chỉ là không bịa được, lại nghĩ Đại Chu xem trắng là đẹp, hắn bị màu da hại không thể góp chân vào Trường An song mỹ mà khốn quẫn nhiều năm, nay thấy công chúa Già Hộc dường như cũng có nỗi buồn tương tự nên mới thốt ra lời ấy.

Lúc này đối diện với ánh mắt chân thành kia, hắn ngược lại hơi chột dạ, nói quanh co:

– Sáng nay Nguyên mỗ đi gấp nên để quên thuốc mỡ, công chúa chờ một lát sẽ có người đưa đến ngay.

Già Hộc nghe câu “Nguyên mỗ” thì như bừng tỉnh:

– Tướng quân là huynh trưởng của Lục phu nhân?

Hoàng hậu thấy tình thế không ổn, chưa đợi Nguyên Ngọc mở miệng, bà đã cướp lời trước, nói với Già Hộc là thực ra thuốc mỡ như vậy trong cung cũng có rồi dời sự chú ý của cô ấy.

Bà cười nói với cô ấy về vật khác, song vẫn còn nhìn Nguyên Ngọc, thấy hắn hình như hơi cố ý tránh né thì tò mò bắt đầu cân nhắc.

Tháng ba mùa xuân, bên hồ Thái Dịch cảnh xuân phơi phới, gió hiu hiu thổi qua mặt hồ làm gợn lên từng vòng sóng lăn tăn. Mọi người cười cười nói nói, trừ thập tam hoàng tử luôn ăn hoa quả, ai nấy đều thầm có những tính toán riêng.

Tâm sự của cửu hoàng tử Trịnh Bái là lộ rõ nhất, hắn không mảy may hứng thú với công chúa Già Hộc, ngược lại cứ thường xuyên liếc Nguyên Tứ Nhàn như tiếc nuối thiên tiên thế kia sao đã là thê tử người ta. Đến khi Lục Thời Khanh nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, hắn mới không thể không lặng lẽ dời mắt.

Lúc tiệc trà kết thúc, hoàng hậu hỏi thăm tiểu tử nhà Lục Thời Khanh có mạnh khỏe hay không.

Trước đó, chuyện mẫu tử Nguyên Tứ Nhàn bị bắt cóc xôn xao rất lớn, gần như ai ai cũng biết, Huy Ninh Đế hạ chỉ điều tra nghiêm ngặt, nhưng đương nhiên không tra được Tế Cư và Bình vương, cuối cùng tiện tay đổ vỏ lên đầu đối thủ chính trị của Lục Thời Khanh, xem như làm chủ cho hai nhà Nguyên – Lục.

Lục Thời Khanh vốn không trông mong gì vào thánh nhân, muốn loại trừ Tế Cư và Bình vương thì phải diệt gọn, song đừng mong chờ vào lão hoàng đế u mê, do đó chuyện này được xử lý như vậy là điều trong dự liệu, y bình tĩnh tạ ân. Bây giờ được hoàng hậu quan tâm, y cũng rất tốt tính đáp vài câu khách sáo.

Sau đó, hoàng hậu nói:

– Vậy thì tốt, ngày mai bế vào cung cho ta xem, tiện thể làm bạn với Nghiệp nhi.

“Nghiệp nhi” mà bà nói là trưởng hoàng tử của Nam Chiếu hiện tại, “nhi tử” của Tế Cư và Thiều Hòa. Hoàng thất Nam Chiếu đặt tên theo kiểu kế thừa, chữ đầu trong tên con là chữ cuối trong tên cha. Ví dụ cha của Tế Cư tên Tư Tế, nhi tử của Tế Cư tên Cư Nghiệp.

Nguyên Tứ Nhàn nghe nói Cư Nghiệp đến thành Trường An sau khi Nguyên Trăn bị tráo một ngày. Suy cho cùng, Tế Cư không qua loa đến mức dùng đứa bé Lục Thời Khanh trả về làm đứa con giả mà dùng đứa bé khác được hắn ta an bài từ trước do nữ tử người Hán và nam tử người Nam Chiếu sinh ra.

Dù sao phải là con lai mới được.

Lục Thời Khanh cười nhạt, lần này không có lý do từ chối, đành nói lúc nào rảnh chắc chắn sẽ đến. Tiệc tan, các quý nhân lui hết, y nắm tay Nguyên Tứ Nhàn đi về phía cỗ kiệu dừng ở ngoài đình.

Lúc này mọi người đều đã về gần hết, trên cung đạo trống trải chợt vang lên tiếng gọi:

– Tứ Nhàn biểu muội!

Lục Thời Khanh ngứa răng dừng bước, cùng Nguyên Tứ Nhàn quay đầu thấy Trịnh Bái đuổi theo, mặt trắng bệch, tay cầm hai tượng người gỗ, nói là tặng cho hai đứa cháu chơi.

Nguyên Tứ Nhàn tuy cảm thấy Trịnh Bái trước đây đúng là có hơi tùy tiện nhưng không tới mức hận hắn. Dẫu sao trong chốn thâm cung, một hoàng tử không giết người phóng hỏa không ỷ thế hiếp người như hắn đã xem như thuần khiết. Sức khỏe hắn yếu ớt, nhờ thánh nhân thiên vị nên tránh được số phận làm quân cờ, một nửa nhờ trong cái rủi có cái may, còn một nửa xuất phát từ sự thuần khiết ấy.

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy Trịnh Bái chạy đến mức mặt mũi trắng bệch chỉ để tặng đôi người gỗ thì mình nhận cũng không sao, nhưng Lục Thời Khanh còn đứng đó, đương nhiên phải do y làm chủ, nếu không sẽ bị mùi chua xông đầy mũi mất.

Nàng không nói cũng không làm gì, Lục Thời Khanh vui vẻ, nhàn nhạt nói với nàng:

– Cửu điện hạ có lòng, nàng nhận đi.

Rồi nói với Trịnh Bái:

– Phiền điện hạ nghĩ cho. Hạ quan mang Yểu Yểu về trước, hôm khác lại tới hỏi thăm điện hạ.

Nghe y gọi “Yểu Yểu”, lòng Nguyên Tứ Nhàn thầm kêu “chậc chậc”, cười híp mắt nhận món đồ chơi rồi nói:

– Đa tạ cửu điện hạ, Nguyên Thù và Nguyên Trăn chắc chắn sẽ thích.

Trịnh Bái cười miễn cưỡng, sau đó quay đầu rời đi.

Cảnh xuân rạng rỡ mà bóng lưng hắn lại quá đỗi cô liêu.

Lục Thời Khanh lặng lẽ dõi mắt nhìn theo, chờ Trịnh Bái khuất dạng mới tiếp tục dắt Nguyên Tứ Nhàn đi ra phía ngoài, nàng nghiêng đầu hỏi y:

– Sao lại cho người khác biết nhũ danh của thiếp?

Tại Trịnh Bái gọi nàng là Tứ Nhàn chứ bộ, y đương nhiên phải hơn rồi. Nhưng nói lời này có chút ấu trĩ, y qua quít:

– Thuận miệng gọi thôi.

Kế đó y nói:

– Cho hắn biết cũng không sao, hắn không có gan gọi đâu.

Nguyên Tứ Nhàn giễu y một tiếng, khi đã lên xe ngựa rời khỏi cửa cung, xung quanh không còn ai khác, nàng mới hỏi y thánh nhân rốt cuộc có dự tính gì với chuyện Hồi Hột.

Lúc nãy người tinh mắt đều nhận ra rõ ràng hoàng hậu có ý tác hợp Già Hộc và Trịnh Trạc.

Lục Thời Khanh nói:

– Ý của thánh nhân là, trong các vị hoàng tử ban nãy, trừ thập tam hoàng tử còn quá nhỏ, thuần túy đi theo chơi, thì ai thành được với công chúa Già Hộc đều là chuyện tốt. Nhưng tốt nhất vẫn là A Trạc.

Quả nhiên là vậy. Nguyên Tứ Nhàn không khỏi cau mày.

Huy Ninh Đế lại sử dụng Trịnh Trạc như quân cờ.

Đại Chu suy yếu đến hôm nay, bị Nam Chiếu cỏn con uy hiếp không chỉ lần một lần hai, giờ còn phải chủ động hạ mình chèo kéo liên hôn với Hồi Hột, thế mà lão hoàng đế vẫn chìm đắm trong ảo tưởng cường quốc thịnh thế, chỉ muốn lợi dụng Hồi Hột, không chịu để hoàng tử hoàng tôn Đại Chu sau này nhiễm huyết thống ngoại tộc.

Già Hộc gả qua không thể làm thiếp, mà nếu làm thê thì con sinh ra sau này chính là đích trưởng tử. Cho nên trên thực tế, bất luận hoàng tử nào cưới cô ấy cũng đồng nghĩa chấm dứt duyên phận với ngai vàng trong lòng lão hoàng đế.

Và thánh nhân chọn Trịnh Trạc làm người đó.

Đến hôm nay, không có gì là không hiểu nữa. Bất kể bao năm qua Trịnh Trạc lấy lùi để tiến thế nào, lão hoàng đế chưa bao giờ có ý định sắc lập đứa con này làm thái tử. Có lẽ ông cũng từng có lúc dao động nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thập tam hoàng tử ít có khả năng uy hiếp đến ông nhất.

Đối với hoàng đế, ngai vàng sớm muộn cũng phải giao ra, nhưng con trai muốn nó sớm một ngày, một khắc thì không được. Bởi thế, Trịnh Hoằng nhỏ tuổi ngây thơ đương nhiên trở thành người mà ông yên tâm nhất, vừa hay nó được nuôi dưới danh nghĩa kế hậu, có thể bớt được ít lời đàm tiếu.

Còn về Trịnh Trạc, Huy Ninh Đế cũng nhận ra đứa con này vô cùng trọng tình trọng nghĩa, thậm chí theo ông thấy là trọng đến mức hơi ngu xuẩn, có chút “bị tình nghĩa làm khốn đốn”. Người như vậy vừa khéo thích hợp làm huynh trưởng tốt phò tá đệ đệ, không phải sao?

Thế nên suy nghĩ hiện nay của lão hoàng đế dành cho các con trai là: nhị lang cấu kết ngoại tộc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, mất hết thể diện Đại Chu, chết không toàn thây cũng không thể trách người làm cha như ông ta lòng dạ sắt đá. Tam lang Bình vương dã tâm bừng bừng, cũng dây dưa với ngoại tộc, hành vi của nhị lang lần này e có hắn ta giật dây, bởi vậy mối họa này không thể lưu lại, phải nghĩ cách trừ khử sớm. Lục lang thì có thể dùng để móc nối quan hệ với Hồi Hột. Thập tam lang thì có thể cân nhắc cho kế thừa đại nghiệp.

Còn bản thân ông ta thì tiếp tục sống lâu trăm tuổi.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn biết, Huy Ninh Đế mà sống lâu trăm tuổi, Đại Chu sẽ thật sự xong đời. Nàng cau mày nói:

– Chàng định ứng phó thế nào?

Nếu Già Hộc gả cho Trịnh Trạc, tạm chưa nói Huy Ninh Đế, e các triều thần cũng sẽ sinh ra dị nghị.

Lục Thời Khanh nhàn nhạt nói:

– Chiếu theo tình thế hiện nay, mối bang giao nhờ hòa thân để duy trì quá yếu, trước kia ngoài mặt là ta phụng mệnh đi đàm phán việc liên hôn, thực tế đã đạt thành nhất trí với Khả Hãn Hồi Hột, không định để công chúa Già Hộc thật sự gả cho hoàng tử nào cả. Khả Hãn đưa nữ nhi đến Trường An chuyến này hoàn toàn chỉ là chuyện thể diện, dù sao quân đội Đại Chu vẫn đang cùng họ đánh trận mà.

Nếu bên Hồi Hột cũng không có ý định này, Nguyên Tứ Nhàn yên tâm. Lục Thời Khanh nói:

– Trước khi đưa nữ nhi đến, Khả Hãn đã bóng gió với thánh nhân, đại khái nói mình không nhiều con, người đến tuổi chỉ có một cô công chúa bảo bối trăm yêu ngàn sủng này, có thể kết duyên Tần Tấn với Đại Chu là vinh hạnh của Hồi Hột, nhưng dẫu sao như vậy phải gả đi xa, ông chỉ mong nữ nhi có thể tìm được lang quân như ý, nữ nhi hạnh phúc thì ông mới an tâm.

Tức là, nếu Già Hộc không thích, Huy Ninh Đế cũng không tiện hạ chỉ ban hôn, bằng không thì có thể hòa thân nhưng mất đi mục đích giao hảo ban đầu.

– Nói vậy, công chúa Già Hộc đã được Khả Hãn giao phó trước?

Lục Thời Khanh gật đầu:

– Xem như là thế. Khả Hãn bảo cô ấy đến Trường An chơi, ngắm phong cảnh và đồ vật ở Chu kinh, sau đó sẽ đón cô ấy về.

– Khả Hãn Hồi Hột này không tính là xấu xa, cho nữ nhi đi một chuyến vừa giúp hoàn thành sứ mệnh sứ thần của chàng vừa giữ gìn thể diện đôi bên.

Nguyên Tứ Nhàn nghĩ ngợi, chợt nhớ đến một chuyện:

– Nhưng chàng có cảm thấy công chúa Già Hộc hình như hơi hứng thú với a huynh thiếp không?

Vẻ mặt Lục Thời Khanh khó nói:

– Rất giống ánh mắt nàng nhìn ta trước đây.

Nguyên Tứ Nhàn khẽ véo cánh tay y:

– Nghiêm chỉnh chút coi.

Trước đây luôn là nàng hay dí dỏm, giờ tới lượt y, y ngẫm nghĩ rồi nói:

– Nếu đúng là vậy, e cô ấy không phải thích a huynh nàng mà “thích” tính mạng cả Nguyên gia nàng.

Nguyên Tứ Nhàn thở dài. Lý thuyết chính là như vậy. Nguyên gia đã dính dáng không rõ ràng với Nam Chiếu, sao có thể lại bấu víu quan hệ với Hồi Hột chứ.

A huynh cưới vợ quả thực là chuyện phiền toái. Trước đây không phải Nguyên gia không vội thu xếp mà là luôn không cách nào thu xếp. Dẫu sao trước đây hôn sự giữa hai nhà Khương – Nguyên cũng nhờ thánh nhân cho phép mới được, chắc là có ý để Khương gia giám sát Nguyên gia. Bây giờ nếu chọn người không hợp thánh tâm thì Huy Ninh Đế sẽ không gật đầu, còn nếu hợp thánh tâm thì chẳng phải là thêm một Khương Bích Nhu thứ hai giám sát Nguyên gia sao?

Nàng nói:

– Tiểu cô nương rất đáng yêu, nhưng thân phận quá nhạy cảm, không thể được, đáng tiếc.

Không thể đã đành, e là chuyện trên bữa tiệc đã truyền đến tai thánh nhân, tăng thêm một mồi lửa vào Nguyên gia vốn đã ở thế hiểm nghèo.

Lục Thời Khanh nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng dường như từ đầu đến cuối đều không hề lo lắng, lơ đãng nói:

– Yên tâm, quan trọng nhất trước mắt là Bình vương, trước khi giải quyết hắn ta, thánh nhân tạm thời không rảnh quan tâm đến Nguyên gia.

Nói vậy cũng đúng. Bình vương tài cao gan lớn, lần này thể hiện thực lực mạnh mẽ trong chuyện Đột Quyết, lão hoàng đế đích thực sẽ không khoan dung cho hắn ta ngông cuồng, chỉ ngặt bởi không dễ đối phó thế lực Hoài Nam nên nhất thời không xuống tay được.

Nàng gật đầu:

– Giải quyết Bình vương rồi sau đó thì sao?

Y cười:

– Không có sau đó.

Nguyên Tứ Nhàn nghe ra ý mưa gió sắp kéo đến qua lời Lục Thời Khanh, nhưng thành Trường An trước mắt dường như vẫn đang chìm trong cảnh yên ả hòa bình.

Qua mấy ngày, nàng nhận được lời nhắn xin giúp đỡ từ Nguyên Ngọc.

Chuyện là thế này. Sau khi dùng thuốc mỡ của Nguyên gia, Già Hộc không thấy tí công dụng nào, bèn nhiều lần sai người tới hỏi là do Nguyên Ngọc thổi phồng hay do cô ấy dùng không đúng cách. Nếu là vế sau, cô ấy hi vọng Nguyên Ngọc có thể thị phạm cho mình.

Hạ nhân truyền lời cho Nguyên Tứ Nhàn bắt chước dáng vẻ đau đầu của Nguyên Ngọc, nói rất sinh động:

– “Ngốc à? Nhà nào bán đậu hũ ngoài chợ cũng nói ăn đậu hũ nhà mình sẽ trở nên trắng trẻo. Nhưng huynh ăn đậu hũ liền tù tì cả tháng, ăn đến muốn ói cũng không thấy chút hiệu quả nào. Huynh vẫn trả tiền cho người ta đàng hoàng chứ không tìm người ta tính sổ kìa! Vả lại, huynh đã nói là làm da trắng mịn, không trắng thì tốt xấu gì cũng mịn, đúng không?”

Gác nỗi lo qua một bên, Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy chuyện này rất buồn cười. Nhưng nhất thời nàng cũng không có ý gì hay, đành bảo hạ nhân về trước, khi nàng về sẽ nói sau.

Căn dặn xong, nàng cùng Lục Thời Khanh mang theo Nguyên Thù và Nguyên Trăn đến Hàm Lương điện ở Đại Minh cung.

Trước đó hoàng hậu mở lời, đôi phu thê vốn định qua quít cho xong nhưng quý nhân lại tiếp tục truyền lời, họ bèn không từ chối nữa, dù sao chỉ là bế đứa bé vào cung một chuyến, nơi hẹn gặp còn là nơi của thập tam hoàng tử nên sẽ không có sự cố gì.

Thập Thúy và Giản Chi mỗi người bế một bé, Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn đi phía trước, đến Hàm Lương điện thấy thập tam hoàng tử đang ở cùng hoàng hậu, bên cạnh còn có chiếc xe nôi, người nằm bên trong có lẽ là Cư Nghiệp.

Từ khi Thiều Hòa xuất giá, hoàng hậu chăm sóc Trịnh Hoằng nhiều hơn, thường xuyên hỏi han việc học của cậu nhân lúc cậu đến Bồng Lai điện của bà thỉnh an. Nhưng gặp phu thê Lục gia thì không thích hợp gặp ở chỗ của bà, nên lần này bà di giá đến đây.

Hai người hành lễ với hoàng hậu và Trịnh Hoằng.

Hoàng hậu nhiệt tình mời họ ngồi, Trịnh Hoằng lộ vẻ vô cùng hưng phấn, mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn đứa bé trong lòng Thập Thúy và Giản Chi, nghe người lớn khách sáo với nhau cả buổi, nhân lúc không ai lên tiếng, cậu nói chen vào:

– Lục thị lang, ta có thể bế họ không?

Trịnh Hoằng sáu tuổi, đã có vóc dáng nhưng suy cho cùng vẫn còn là trẻ con, lực tay khó mà chịu nổi.

Lục Thời Khanh cười ôn hòa với cậu:

– E điện hạ bế không nổi đâu ạ, đừng để mình bị thương.

Trịnh Hoằng vỗ ngực:

– Ta bế nổi! Ngày nào ta cũng theo lục ca luyện võ, trước đây ta cũng bế Nghiệp nhi rồi.

Hoàng hậu bảo cậu nói đúng nhưng đừng nghịch, lỡ làm rơi đứa bé thì không hay.

Cậu không nghe, nhìn mọi người với ánh mắt thiết tha.

Trong thâm cung này, Trịnh Hoằng nhỏ tuổi nhất, bình thường không có bạn chơi cùng, có lẽ rất chán nên thấy trẻ con còn nhỏ hơn cả mình thì hứng thú. Nguyên Tứ Nhàn mềm lòng nói:

– Không sao, để Thập Thúy và Giản Chi giúp là được.

Trịnh Hoằng đưa mắt ra hiệu cho nàng, làm khẩu hình: sư mẫu đẹp nhất thiên hạ.

Nàng bật cười, không ngờ cậu còn nhớ chuyện này, bèn bảo Thập Thúy bế Nguyên Trăn đến cho cậu “thử điều mới lạ”. Không ngờ Trịnh Hoằng lắc đầu bảo không bế mà chỉ vào Nguyên Thù trong lòng Giản Chi nói:

– Muốn bế muội ấy cơ!

Lục Thời Khanh nhướng mày: hửm?

Nguyên Tứ Nhàn cũng trở nên cảnh giác: phân biệt đối xử như vậy là sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi