THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ



Sắc mặt của Phương Bác khó chịu, quay sang nói nhỏ với Tiêu Sách: "Anh Sách, bọn họ là người đã đuổi theo em hồi sáng!"
"Người dẫn đầu kia gọi là anh Xà, là "mẹ" trong khu vực gần đây, nói trắng ra thì chính là má mì đó, tay sai của má mì đều là các cô gái, bọn họ đều bị anh ta nhốt ở một chỗ, không phải là thứ tốt lành gì!"
Tiêu Sách bình tĩnh hỏi: "Vậy tại sao lại tìm cậu gây chuyện?"
"Bởi vì em cứu một cô gái!"
Phương Bác nhanh nhảu nói: "Anh Xà sẽ dùng một ít thủ đoạn không trong sạch để đe dọa, lừa gạt mấy cô gái đi làm gái điếm, kiếm tiền cho anh ta, nhưng vì khống chế rất chặt chẽ, chỉ cần chống cự một chút là bị đánh, nên rất ít khi xảy ra sự cố."
"Nhưng hai ngày trước đã có người chạy trốn, cô gái đó nhờ em giúp cô ấy, thế là em mềm lòng giúp cô ấy trốn thoát, kết quả lại bị người ta thấy được, cho nên mấy ngày nay bọn họ cứ một mực tìm kiếm em để tính sổ..."
Sau khi Phương Bác nhanh chóng nói xong, vẻ mặt của Tiêu Sách trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Gã thanh niên tên là anh Xà này thực chất đã dùng những phương pháp bẩn thỉu để ép buộc, lừa gạt những cô gái không tự nguyện, tiếp rượu hát hò ở trong quán bar, thậm chí còn lên sàn diễn công khai, nếu không chịu hợp tác thì sẽ đánh...
Đúng là rác rưởi!
Tiêu Sách vỗ vai Phương Bác, tỏ vẻ tất cả hay giao cho anh.
Mà lúc này, tất cả các tay đua đã tháo mũ bảo hiểm, tổng cộng có mười mấy người, vây quanh anh Xà, cười lạnh bao vây hai người Tiêu Sách và Phương Bác.
Khóe miệng anh Xà nhếch lên, thản nhiên nói: "Tiểu Bác, sao thằng nhóc cậu không chạy nữa? Không phải cậu rất có năng lực à? Chuyện của tôi cậu cũng dám nhúng tay vào cơ mà?"
Phương Bác nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói.

Anh Xà nhìn mỉa mai rồi nói tiếp: "Cậu không chạy là đúng rồi, dù sao sớm muộn gì cũng bị tôi bắt được, chúng ta nên vui vẻ trò chuyện một chút, xem chuyện này nên giải quyết như thế nào!"
"Tôi là anh em của Phương Bác, anh muốn thế nào?" Tiêu Sách nhàn nhạt lên tiếng.
Anh Xà liếc mắt nhìn Tiêu Sách một cái, cũng không quan tâm, cười nói: "Tôi là một người biết phân rõ phải trái, đánh đánh giết giết nhiều cũng không có ý nghĩa.

Dù sao có ném thằng nhóc Phương Bác này xuống biển, cô gái của tôi cũng sẽ không quay về."
"Vì vậy, chúng ta sẽ nói về chuyện bồi thường."
"Cô gái kia là do tôi dùng rất nhiều sức lực mới mang được cô ta ra khỏi thôn, còn chưa kịp giúp tôi kiếm tiền thì đã bị Phương Bác cậu làm cho chạy mất.

Cậu phải bồi thường cho tôi ít nhất là năm vạn, không nhiều mà phải không?"
Phương Bác nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên, nhưng không nói gì.
Tiêu Sách cũng không lên tiếng, anh Xà tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu cô gái kia báo cảnh sát, vậy thì rắc rối của tôi cũng không nhỏ, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể dọn dẹp được."
"Cậu đã gây cho tôi phiền phức lớn như vậy, chỉ năm vạn thì không đủ để dọn dẹp đâu, ít nhất cũng phải đền bù cho tôi thêm hai mươi vạn..."
"Cho nên, hoặc là cậu đền bù cho tôi hai mươi lăm vạn, chuyện này coi như quên đi, hoặc là...!Tôi chỉ có thể chặt đi một bàn tay của cậu!"
Nói xong, khuôn mặt của anh Xà trở nên vô cùng lạnh lùng, anh ta đột nhiên rút dao găm ra, cắm mạnh xuống bàn trước mặt Phương Bác.
Tất cả đàn em của anh ta cũng tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Phương Bác đầy đe dọa.
Vẻ mặt Phương Bác càng trở nên khó chịu, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, kìm nén tức giận.
Tiêu Sách đột nhiên cười khẽ một tiếng, lãnh đạm nói: "Hai mươi lăm vạn...!Cũng có thể, không phải là số tiền lớn gì, chút tiền ấy tôi vẫn thay Tiểu Bác trả được!"
Anh Xà nghe vậy lập tức cười nói: "Ha ha, người anh em này rất hiểu chuyện, không tệ, rất có tương lai! Tiểu Bác à, cậu hẳn là nên học tập người anh em của mình nhiều một chút."
Sắc mặt Phương Bác thay đổi, bối rối nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười nhàn nhạt, nhìn anh Xà nói tiếp: "Đừng vội, tôi còn chưa nói xong đâu..."
Anh từ từ đứng dậy, cười nói: "Tiểu Bác đã thả một cô gái của các người ra, phải bồi thường các người hai mươi lăm vạn là chuyện hợp tình hợp lý, tiền này chúng tôi nên bồi thường..."
"Nhưng mà, buổi sáng hôm nay tôi nhìn thấy mấy người anh em của anh đã dùng gậy gỗ đánh vào lưng và đầu của Tiểu Bác năm lần...!Tiểu Bác là người anh em tốt nhất của tôi, ai dám đánh cậu ấy, chính là muốn đối đầu với tôi!"
"Có điều, tôi cũng là người biết phân rõ phải trái, vậy nên tôi sẽ không trả thù các người, cứ dựa theo một gậy mười vạn mà bồi thường là được, anh bồi thường cho Tiểu Bác năm mươi vạn, việc này cứ như vậy quên đi, nếu không...!Tôi cũng chỉ có thể chặt một bàn tay của anh!"

Tiêu Sách nói xong, vẻ mặt của anh Xà nhất thời trở nên vô cùng đáng sợ, biết mình đang bị Tiêu Sách đùa giỡn.
"Cậu muốn chết?" Anh Xà âm u nói.
"Anh đoán xem?" Tiêu Sách cũng cười lạnh nói.
"Mày dám!"
Anh Xà cũng là một người tàn nhẫn, sau một tiếng quát chói tai rất nhanh tóm lấy dao găm trên bàn.

Đàn em bên người anh ta nhận được mệnh lệnh, cũng vọt lại đây rất nhanh.
Khóe miệng Tiêu Sách nhếch lên, nhanh như chớp duỗi tay ra, đến sau mà được trước thu lấy dao găm trên bàn vào trong tay mình.
Anh cười nhìn anh Xà, thản nhiên nói: "Xem ra anh không muốn bồi thường? Nếu đã nói chuyện trong hòa bình không được nữa, tôi đây cũng chỉ có thể chặt một bàn tay của anh."
Nói xong, Tiêu Sách hành động, dao găm ở trong tay giống như sống dậy, hướng về phía tay phải vẫn chưa thu về của anh Xà, nhẹ nhàng quẹt một cái.
A a!
Tức khắc, chỉ nhìn thấy một ngón tay của anh Xà rơi xuống, anh ta hét lên đau đớn, nắm chặt lòng bàn tay đẫm máu của mình.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Phương Bác ở cách đó không xa cũng như những người anh em của anh Xà đều kinh ngạc há hốc miệng nhìn hai người.
Không một ai nghĩ rằng Tiêu Sách sẽ ra tay trước, vô cùng lưu loát chặt một ngón tay của anh Xà!
Mà Tiêu Sách lúc này lại giống như chưa từng làm gì.
Anh cười nhạt nói: "Đâu phải chặt cả bàn tay của anh đâu, bây giờ chỉ mới có một ngón mà thôi, còn tận bốn ngón, anh chuẩn bị xong chưa?"

"Bây giờ bồi thường tiền? Hay là tôi tiếp tục?"
"Khốn kiếp, mau giết nó cho tao!" Anh Xà đau đến nỗi trán ứa ra mồ hôi lạnh, nắm chặt cổ tay bỏ chạy trở về, đồng thời rống lên một tiếng.
Lúc này, anh ta hận Tiêu Sách đến chết đi sống lại, hận không thể băm Tiêu Sách ra thành hàng trăm hàng nghìn mảnh!
Mà Tiêu Sách sao có thể để anh ta dễ dàng rời đi như vậy?
Anh tiến lên đuổi theo anh Xà, một bàn tay siết chặt cổ anh ta, một tay kia thì dùng dao găm vụt qua một cái...
A a!
Bàn tay anh Xà lại bị đứt mất một ngón, anh ta hét lên thảm thiết nhưng cổ lại bị kẹp chặt, khiến tiếng kêu thảm thiết của anh ta giống như tiếng kêu của một con vịt đực.
Cơn đau dữ dội khi liên tục mất đi ngón tay khiến anh ta khóc rống lên, bên dưới cơ thể bốc ra một mùi hôi tanh, nếu không có Tiêu Sách siết chặt cổ, có lẽ anh ta đã ngã sóng soài ra mặt đất.
Mà mấy đàn em của anh ta lúc này hoàn toàn chết lặng.
Bọn họ nhìn thấy anh Xà, người đang bị Tiêu Sách khóa trụ cổ hét lên thảm thiết, gậy gỗ mang theo bên người tiến lên cũng không được, lùi về cũng không xong...
Tiêu Sách cũng không thèm nhìn đến bọn họ, vẫn nhìn anh Xà chế giễu, thản nhiên nói: "Sao anh lại tiểu ra quần thế này? Lúc này so với ban nãy sao mà khác biệt thế, tôi còn tưởng anh là một người mạnh mẽ cơ đấy..."
"Đừng vội, anh còn có thời gian ba ngón tay để cân nhắc, là bồi thường cho người anh em của tôi, hay là tôi tiếp tục?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi