THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Sách cảm thấy ngay cả nắm đấm của một võ sĩ chuyên nghiệp ở thời kỳ đỉnh cao cũng kém hơn so với nắm đấm của Đàm Long.

“Thú vị thật!”
Tiêu Sách không ngờ rằng ở bên trong câu lạc bộ Hoa Hồng này lại ngọa hổ tàng long, lại có một cao thủ như Đàm Long, lập tức này sinh dục vọng chiến đấu.

Anh lập tức vứt bỏ dùi cui, tay không đeo găng nghênh đón.

7
Đối mặt với nắm đấm của Đàm Long, Tiêu Sách lựa chọn đánh trực diện, dùng nắm đấm hướng về phía nắm đấm của Đàm Long, dùng cứng đối cứng.


Đàm Long thấy vậy, trong mắt hiện lên tia khinh thường, nhưng nắm đấm của ông ta đột nhiên chậm lại rất nhiều.

Lông mày Tiêu Sách nhíu lại, biết Đàm Long sợ anh không đỡ nổi một cú đấm này, chủ động giảm mấy phần sức lực, trong lòng lập tức có ấn tượng tốt với Đàm Long này.

Vì vậy Tiêu Sách cũng âm thầm giảm bớt sức lực.

Bốp!
Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm vào nhau giống như tiếng búa bổ vào nhau vậy, phát ra tiếng giòn vang.

Đàm Long khẽ lay động thân thể, hóa giải sức mạnh trong nắm đấm của Tiêu Sách, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiêu Sách lại phát hiện thân thể của anh giống như một ngọn núi lớn vậy, không hề sứt mẻ.

Đàm Long lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ông ta cảm thấy được xương ngón tay đau nhức, chăm chú nhìn Tiêu Sách.

“Rất giỏi, tao đã đánh giá thấp mày rồi! Mặc kệ như thế nào, mày rất giỏi, nếu mày không xâm nhập vào câu lạc bộ Hoa Hồng, không chừng chúng ta sẽ trở thành bạn bè đấy.” Đàm Long nghiêm túc nói.

Tiêu Sách thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nữa, còn có bản lĩnh gì thì lấy hết ra đi, nếu như bị các người đánh gục thì tôi nhận thua, tôi tiến vào đây cũng không phải là nhằm vào các người, các người cũng không mất mát cái gì.”
“Hừ! Muốn đi? Vậy thì đánh bại tao rồi nói tiếp.”

Đàm Long nói xong, lại lao về phía Tiêu Sách, nhưng thân thể của ông ta vừa đi được một nửa thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt thay đổi.

Giống như ông ta đang lắng nghe cái gì đó.

“Ông chủ, nguyên nhân cậu ta lẻn vào câu lạc bộ còn chưa tra được, nhưng đánh anh em của chúng ta bị thương, sao có thể thả cậu ta đi được, tôi có thể bắt được cậu ta.”
“Vâng! Vâng! Tôi biết rồi.”
Đàm Long nói với tai nghe vài câu, sau đó vẻ mặt khác thường nhìn Tiêu Sách, bình tĩnh nói: “Mày đi đi! Chuyện hôm nay dừng tại đây thôi, nhưng lần sau mày còn dám xâm nhập vào đây, tao mà đang chấp hành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ đánh bại mày”.

Tiêu Sách nhướng mày liếc nhìn Đàm Long, không biết tại sao ông ta đột nhiên lại cho mình rời đi, hình như nhận được mệnh lệnh của ông chủ câu lạc bộ Hoa Hồng thì phải.

Nhưng anh lại không quen biết ông chủ câu lạc bộ Hoa Hồng.


Mà lúc này không chỉ Tiêu Sách cảm thấy khó hiểu về quyết định của Đàm Long mà đám đàn em của Đàm Long cùng với Ngụy Nam Diễm chuẩn bị xem Tiêu Sách bị đánh bại, cùng hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đảm bảo vệ thì không sao, nghe mệnh lệnh làm việc là được rồi, hơn nữa Tiêu Sách mạnh như vậy bọn họ cũng không thể động vào.

Mà Ngụy Nam Diễm lại nhìn thấy Đàm Long muốn thả Tiêu Sách đi, lập tức chửi ầm lên: “Tại sao phải thả anh ta đi! Anh ta suýt chút nữa đã giết chết tôi, phải bắt anh ta lại, câu lạc bộ Hoa Hồng của các người làm việc như vậy à? Các người bảo vệ an toàn của khách hàng như vậy à? Tôi muốn khiếu nại các người! Đây là quyết định của ai? Gọi người đó đến đây.”
Ngụy Nam Diễm mắng chửi Đàm Long, vẻ mặt Đàm Long lại bình tĩnh thản nhiên nói: “Rất xin lỗi cậu Ngụy, khách ở phòng chữ Thiên số 1 yêu cầu chúng tôi thả anh ta, chúng tôi chỉ có thể nghe theo.

Nếu như cậu không hài lòng điều gì có thể đi tìm vị khách ở phòng chữ Thiên số 1 để tìm lời giải thích, tôi chỉ nghe mệnh lệnh mà làm việc thôi.”
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi