THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sắc mặt của Trương Võ vô cùng khó coi, hơi rượu xông lên đầu, cộng thêm lời của Ôn Liễu, anh ta đột nhiên mất đi lý trí, vơ lấy một cái ghế, đập mạnh về phía đầu của Tiêu Sách.

Những thanh niên ở phía sau nhìn thấy Trương Võ ra tay, đột nhiên hưng phấn la hét, mượn hơi rượu mà cùng xông lên, khiến hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng lộn xộn.

Ôn Liễu thấy vậy, bị dọa đến mặt trắng bệch, không ngờ chuyện này lại mất khống chế đến mức này, chỉ kịp hét to một tiếng: “Anh Tiêu Sách cẩn thận!”
Tiêu Sách mỉm cười, lúc này khi Ôn Liễu nói chuyện, anh đã biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện rồi.

Đám thanh niên này đã say bí tỉ rồi, dưới tác dụng của rượu, gan của bọn họ to hơn bình thường gấp mười lần, bị Ôn Liễu kích thích một cái, làm gì không gây chuyện được.

Vì vậy Trương Võ vừa ra tay, Tiêu Sách đã chuẩn bị xong rồi.

Ghế của Trương Vô đập xuống, Tiêu Sách cũng không đón lấy mà lùi người ra sau một cái.

Trương Vô đập vào không khí, cả cơ thể đều không chế được mà nhào về phía trước theo quán tính.

Còn Tiêu Sách chỉ dùng chân nhẹ nhàng đá một cái, anh ta đã lập tức bay đi, đầu đập lên tường, trực tiếp ngất đi.

Còn những thanh niên khác thấy Trương Võ té ngã, lại càng tức giận hơn, la hét xông về phía Tiêu Sách, tay cầm bình rượu, mâm thức ăn, đủ loại đồ vật lung tung, lần lượt đập về phía Tiêu Sách.


Tiêu Sách hơi nhíu mày, sợ vô tình làm Ôn Liễu bị thương, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chủ động tấn công.

Với khả năng của Tiêu Sách, đừng nói chỉ là một đám sinh viên Đại học say rượu đứng không vững, cho dù là một đám bộ đội đặc chủng anh cũng không sợ.

Vì vậy, không đến một phút, tất cả những thanh niên đều bị Tiêu Sách đấm mỗi người một quyền nhẹ như trở bàn tay mà ngã hết xuống đất, người nào người nấy ngã trên đất, rên rỉ không bò dậy nổi.

Nếu không phải Tiêu Sách không ra tay nặng, có lẽ đến cơ hội để rên rỉ cũng không có.

“Một lát chắc phải đền tiền rồi.” Tiêu Sách nhìn bình rượu và dụng cụ ăn đã vỡ nát trên đất, và cả căn phòng vô cùng lộn xộn, bất lực nói.

Anh chỉ cung Ôn Liễu đi ăn bữa cơm thôi mà, tự nhiên lại xui xẻo gặp phải chuyện này.

Mà lúc này, Ôn Liễu đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Tiêu Sách ra tay, lại càng sùng bái anh hơn, lên đến mức cao nhất, chỉ thiếu điều mắt lấp lánh ánh sao thôi.

Sau khi cô hoàn hồn, mau chóng chạy đến bên cạnh Tiêu Sách.

“Anh Tiêu Sách, anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Cô nắm lấy tay Tiêu Sách, lo lắng nói.


Tiêu Sách chỉ cảm thấy có một đôi tay mềm mại níu lấy, vừa mát lạnh, lại mịn màng.

Nhìn thấy Ôn Liễu lo lắng, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy có một sự dịu dàng lướt qua tim, dịu dàng mở miệng nói: “Ôn Liễu, tôi không sao, yên tâm đi.”
Ôn Liễu nghe vậy, nhưng vẫn kéo lấy tay Tiêu Sách lật qua lật lại kiểm tra.

Sau khi chắc chắn anh không bị bình rượu và mâm đồ ăn quét trúng, cô mới thở phào một hơi.

Sau đó, cô phát hiện mình đang nắm lấy tay của Tiêu Sách, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, muốn rút tay lại, nhưng lại phát hiện Tiêu Sách nắm ngược lại tay cô.

Cô hơi ngây ra, sau đó mặt tỏ vẻ vui mừng.

Nhưng một giây sau, Tiêu Sách đã kéo cô nhanh chóng chạy ra ngoài, rất nhanh đã rời khỏi quán ăn, hoà vào dòng người đang đi trên đường.

Lúc này, Tiêu Sách mới buông tay Ôn Liễu ra.

Ôn Liễu bỗng cảm thấy như mất đi thứ gì đó, hơi mất mát và tiếc nuối, hơi cúi thấp đầu.

Tiêu Sách lại không hề phát hiện ra cô có gì không đúng, cười nói: “May mà chúng ta chạy nhanh, nếu không phải bồi thường rồi.

Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi xem phim.”
“Ừm.” Ôn Liễu cúi đầu đáp nhẹ một tiếng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi