THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phút chốc, Ôn Liễu buông tay Tiêu Sách ra như chạy trốn, còn có chút không tin mà nhìn anh.

“Tiêu Sách, tôi là Thiên Diệp, Tổng tài bảo anh trở về công ty trước mười giờ, chúng tôi đều đang ở công ty đợi anh.” Giọng của Thiên Diệp truyền ra từ ống nghe.

Tiêu Sách nghe thấy, đột nhiên thấy phiền muộn.

Anh hỏi: “Sao vậy? Tổng tài có chuyện gì sao?”
Thiên Diệp bình thản nói: “Bởi vì trước đó xảy ra chút việc, lực lượng bảo vệ bên cạnh Tổng tài không đủ, Tổng tài đã ở trong công ty một tháng rồi.

Bây giờ anh đến rồi, Tổng tài quyết định về nhà ở, vì vậy cần anh qua đây, chúng ta cùng bảo vệ Tổng tài về nhà, mười giờ xuất phát, anh mau về đi.”

Tiêu Sách trợn mắt một cái.

Cao Cẩn Băng đã ở trong công ty một tháng rồi, vậy thì cứ tiếp tục ở đi, sao lại đột nhiên muốn về nhà ở!
Ở đó nguy hiểm biết bao...!
Quan trọng là đây không phải đang làm phiền chuyện tốt của anh sao?
D
Tối nay, một cô gái dễ xấu hổ như Ôn Liễu đã chủ động kéo tay anh rồi, Tiêu Sách đã dự cảm được cảnh tượng tốt đẹp lát nữa rồi, kết quả lại bị Cao Cấn Băng gọi về?
Tiêu Sách thở dài một tiếng, chỉ có thể đáp: “Được rồi, tôi về ngay đây.”
Sau đó, Tiêu Sách hơi ngại nhìn Ôn Liễu, nói: “Ôn Liễu, thật ngại quá, công việc của tôi có chút việc cần xử lý, có lẽ không thể cùng cô đến bờ biển rồi.”
Ôn Liễu rõ ràng là vô cùng thất vọng, nhưng lại chỉ nhỏ giọng nói: “Không sao đầu anh Tiêu Sách, công việc của anh quan trọng, lần sau chúng ta đi cũng vậy thôi.”
“Ừm, được, tôi đưa cô về trường”
“Ừm.”
Tiêu Sách đi cùng Ôn Liễu dần trở nên im lặng kiệm lời về đến trường, tiễn cô đến dưới lầu ký túc xá nữ rồi mới gọi xe đến tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.

Lúc này, đa số các nhân viên trong toà nhà đều đã tan làm, chỉ còn lại một vài nhân viên nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm, và người đi tuần tra thuộc bộ phận bảo vệ.

Tiêu Sách đến văn phòng Tổng tài, Cao Cấn Băng đã thay đồ xong, đang đợi
anh.


Hoàng Mãnh nhìn thấy Tiêu Sách, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến lúc trưa thua Tiêu Sách, trên mặt anh ta vẫn tỏ vẻ không phục như cũ.

Thiên Diệp thì không có cảm tình cũng không có ác cảm gì với Tiêu Sách, thấy anh trở về, chủ động mở miệng nói: “Tiêu Sách, đây là tuyến đường về nhà Tổng tài, anh xem đi.”
Tiêu Sách tuỳ ý nhìn một cái, phát hiện nơi Cao Cấn Băng ở lại là ngoại ô thành phố, là một toà biệt thự độc lập.

Anh nhíu mày nói: “Thật sự phải về đây ở sao?”
Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chỉ có ba người chúng ta bảo vệ?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Sách cạn lời nhún vai, nói: “Nếu tôi đã nhận công việc này, vậy tôi có thể hỏi bà chủ cô rốt cuộc đã đắc tội với ai không? Là ai muốn gây bất lợi với bà chủ? Để tôi có sự dự đoán đại khái về nguy hiểm có thể xuất hiện trong tương lai, sẽ không đưa ra phán đoán sai lầm.”
Thiên Diệp nghe thấy thì im lặng, rồi nhìn về phía Cao Cẩn Băng.

Thấy Cao Cấn Băng gật gật đầu, cô ta mới mở miệng: “Tổng tài đã đắc tội với ai, đến bây giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng, điều duy nhất có thể chắc chắn là bởi vì lợi ích! Nói một cách đơn giản thì nghiên cứu gần đây của Tổng tài đã động đến miếng bánh của vài ông lớn nào đó trong ngành.


Những ông lớn này không muốn nhìn thấy nghiên cứu của bà chủ thành công nên muốn Tổng tài biến mất! Nhưng cụ thể là ông lớn nào thì trước mắt vẫn chưa có manh mối.”
Tiêu Sách nghe thấy thì trợn mắt một cái: “Cũng có nghĩa là, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, ngoại trừ bị động đề phòng, chúng ta không thể làm gì cả? Chỉ có thể tiếp nhận từng đợt tấn công?”
“Trước mắt mà nói thì đúng là vậy! Nhưng tình trạng như vậy sẽ không kéo dài mãi đâu.

Chỉ cần nghiên cứu của Tổng tài hoàn thành, đến lúc đó cho dù đối phương có khiến Tổng tài tổn thương cũng vô dụng.

Vì vậy, chỉ cần trước khi Tổng tài nghiên cứu xong, đảm bảo Tổng tài không xảy ra chuyện là được rồi.”
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi