THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thiên Diệp nói xong, Tiêu Sách không nhịn được liếc nhìn cô ta một cái.

Lời giải thích của cô ta đã khiến Tiêu Sách yên tâm hơn một chút, ít nhất nó có thể chứng minh bọn họ không nghiệp dư đến vậy.

Tuy nhiên cũng chỉ có thể yên tâm một chút thôi, thủ đoạn nhỏ này chỉ có thể gây phiền toái một chút cho đám người thực sự muốn giết Cao Cấn Bằng mà
thôi.

Vẫn còn chưa đủ!
Theo Tiêu Sách, biện pháp an toàn nhất đó chính là để Cao Cấn Băng ở lại công ty, xây dựng hệ thống an ninh kiên cố cho công ty, cho tận đến khi nghiên cứu hoàn thành mới thôi.

Chỉ cần chịu đựng nửa năm đến một năm mà thôi, sẽ nhanh chóng trôi qua, tại sao phải mạo hiểm trở về.

Tuy nhiên đây là quyết định của Cao Cấn Bằng, dù sao anh cũng chỉ là một tên vệ sĩ mà thôi, hơn nữa lại còn là một tên vệ sĩ mới, một tên vệ sĩ không quá được tin tưởng.

Mà ngay cả tuyến đường đi về cũng là do Thiên Diệp và Hoàng Mãnh quyết định, nó không liên quan gì đến anh cả.


Cho nên anh chỉ có thể gật đầu: “Bốn người chúng ta đi chung một xe sao? Tôi đề nghị cho tôi đi riêng một xe, đi sau xe của mấy người tiện quan sát xem có người theo dõi hay không.

Nếu gặp tình huống đặc biệt cũng có thể hành động tùy theo hoàn cảnh, có thể mở đường cho các người hoặc có thể dẫn dắt kẻ địch rời đi, linh hoạt hơn.”
Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp không trả lời mà nhìn về phía Cao Cấn Bằng.

Cao Cấn Băng gật đầu.

Thiên Diệp nói: “Được, tôi, Hoàng Mãnh và tổng tài đi một xe, anh đi một xe đi ở phía sau, hành động tùy theo hoàn cảnh.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy lập tức gật đầu cười.

Bây giờ Cao Cấn Băng quả thực là một tấm bia ngắm, Tiêu Sách cũng không muốn ngồi cùng một chiếc xe với cô ta, không biết lúc nào đột nhiên có một viên đạn bay đến, cho dù Tiêu Sách có bản lĩnh lớn đến đâu mà bị nhốt ở trong xe cũng khó có thể trở mình.

Mặt khác, tuy Cao Cẩn Băng xinh đẹp nhưng cả người lạnh như băng, bởi vì chuyện đàm phán mà cô ta có ấn tượng không tốt với Tiêu Sách, nên Tiêu Sách cũng không muốn ở bên cạnh xem sắc mặt của cô ta.


Mà chính mình lái một chiếc xe sẽ tốt hơn nhiều, nói là có thể trợ giúp bất cứ lúc nào, hành động tùy theo hoàn cảnh, nhưng trên thực tế cũng tiện cho Tiêu Sách quan sát tình hình, nếu như thấy không ổn sẽ lập tức xoay người rời đi.

Tất nhiên ở nước Hoa, tình huống có thể làm cho Tiêu Sách cảm thấy không ổn mà xoay người rời đi cũng rất khó xảy ra.

Ngay sau đó, Tiêu Sách đã chọn được một chiếc xe việt dã Land Rover, xe này động cơ mạnh, tốc độ nhanh, vật liệu chắc chắn, tính năng mạnh mẽ, tầm nhìn tốt, không gian cũng lớn, hơn nữa ở thành phố Giang Lăng này cũng không quá nổi bật, rất thích hợp cho hành động của anh.

Mà ba người Cao Cấn Bằng bên kia đã nhanh chóng lên một chiếc xe Maybach màu đen bạc.

“Này, ê, có thể nghe được không? Tiêu Sách.” Trong xe việt dã Land Rover, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Thiên Diệp.

“Có thể nghe được, rất rõ ràng.”
“Được, bây giờ chuẩn bị xuất phát, anh đi sau chúng tôi khoảng năm mươi
mét, đừng cách xa quá, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.” Thiên Diệp nói xong, thì chiếc Maybach chậm rãi rời khỏi gara.

Tiêu Sách vội vàng khởi động xe để đuổi theo, ở sau chiếc Maybach khoảng năm mươi mét, trong lòng thầm nghĩ.

Từ tòa nhà dược phẩm Tinh Quang về chỗ ở của Cao Cẩn Băng, nói là chỉ có ba tuyến đường, nhưng phải sau khi ra khỏi thành phố mới có ba tuyến đường để lựa chọn, nhưng ở trong thành phố phức tạp, đường đi cũng phức tạp, vì vậy có thể tùy tiện chọn một con đường để ra khỏi thành phố, nếu muốn mai phục ở đây thì hầu như không có khả năng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi