THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Cháu chào bác gái, cháu là bạn của Tiểu Y, cũng là đồng nghiệp của Tiểu Y ạ.

Cháu đi cùng Tiểu Y đến đây thăm hỏi xem bác và bác trai thế nào ạ.

Cháu đến gấp quá nên chẳng mang quà cáp gì, mong bác gái thứ lỗi cho cháu ạ" Tiêu Sách nói.

Mẹ Trầm, nghe thấy vậy lập tức mỉm cười nói: "Quà cáp làm gì chứ, như này là tốt lắm rồi, mau, mau vào trong ngồi đi!"
Mẹ của Trầm Y đón Tiêu Sách đi vào, vừa rớt nước cho Tiêu Sách vừa than thở rằng: "Tiểu Tiêu à, thời gian này Tiểu Y đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực nên tính khí của nó không bình thường, cháu là bạn của Tiểu Y, lại là đồng nghiệp của con bé, nếu như con bé có chỗ nào không phải với cháu thì cháu lượng thứ nhé."
Sau khi bác gái nói xong, Trầm Y lập tức thẹn thùng, xấu hổ: "Mẹ..."
Tiêu Sách cười và nói: "Bác gái, bác cứ yên tâm ạ, Tiểu Y, cô ấy...!rất hiểu chuyện, cũng rất dịu dàng ạ, mọi thứ đều rất tốt ạ."
Tiêu Sách nói xong Trầm Y lại lập tức ngại ngùng, cô cúi đầu không dám nói gì.


Mẹ của Trầm, nở một nụ cười hiền hòa nói: "Tiểu Tiêu à, cháu không cần bênh vực Tiểu Y đâu, bác nuôi lớn Tiêu Y nên tính cách con bé như nào bác biết rõ.

Cứ khi nào phải chịu nhiều áp lực là con bé lại cáu gắt, nóng nảy, nhìn ai cũng thấy khó chịu.

Bác có nói mà con bé không nghe, thôi đành coi như đó là khuyết điểm của con bé, cháu bao dung với con bé như vậy là tốt rồi."
Trầm Y nghe đến đây đột nhiên cảm thấy không vừa ý.

Cô vội vàng nói: "Mẹ! Con và Tiêu Sách chỉ là bạn bè, mẹ nói những điều đó làm gì chứ, đâu phải là con chuẩn bị sống cùng anh ấy đâu!"
Mẹ của Trầm Y nghe thấy vậy đột nhiên thở dài: "Con cũng không còn trẻ nữa, lại chỉ có một thân một mình, mẹ thực sự rất sợ ngày nào đó con sẽ không thể chịu đựng nổi áp lực, nếu như có ai đó giúp đỡ con..."
"Me!"
"Được rồi được rồi, không nói nữa, Tiểu Tiêu, cháu có muốn ăn táo không? Bác gái gọt cho cháu nhé." Mẹ của Trầm Y nói, dường như bà có một ấn tượng rất tốt đối với Tiêu Sách.

Tiêu Sách vội vàng nói: "Bác gái, không cần đâu ạ, cháu đến là để xem bác trai thế nào...!cháu có từng học một chút y học cổ truyền, cháu có thể bắt mạch cho bác trai được không ạ?"

Mẹ của Trầm Y nghe thấy vậy ngạc nhiên, bà quay sang nhìn Trầm Y.

Trầm Y gật đầu, mẹ của Trầm Y nói ngay: "Tiểu Tiêu, cháu thật có lòng, nhưng bệnh tình bố của Trầm Y rất nan giải, bệnh viện cũng không có cách nào..."
Tiêu Sách bình tĩnh nở nụ cười, anh không nói gì mà đặt tay lên trên cổ tay của bố TrầmY đang nằm trên giường bệnh.

Trầm Y hồi hộp nhìn Tiêu Sách, hai tay cô nắm chặt lấy nhau, cô chỉ sợ Tiêu Sách bất chợt nói không thể chữa được.

Lúc này cô còn quên mất rằng Tiêu Sách căn bản không hiểu về y thuật...!
Sau nửa phút, Tiêu Sách bất ngờ buông ra, anh đứng dậy nói với Trầm Y: "Tiểu Y, cô đi ra đây với tôi một lát."
Trầm Y căng thẳng, vội vàng đi cùng Tiêu Sách ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn mặt Tiêu Sách, cô muốn thấy được thứ gì đó trên khuôn mặt của Tiêu Sách nhưng chẳng cảm nhận được điều gì.

Tiêu Sách nhìn thấy cô căng thẳng lập tức cười và nói: "Đừng sốt ruột, tôi vừa kiểm tra qua bệnh tình của bố cô rồi, tôi chắc chắn ít nhất là tám mươi phần trăm có thể giúp bổ cô tỉnh lại! Nhưng, trong quá trình tôi chữa trị không ai được làm phiền, không ai được nhìn, vậy nên cô và bác gái cần phải đợi..."
Trầm Y nghe Tiêu Sách nói anh chắc chắn đến tám mươi phần trăm, tim cô lập tức đập mạnh như muốn bắn ra ngoài.

Cô nói với giọng run rẩy: "Thật...!thật không? Anh không lừa tôi chứ? Tiêu Sách, anh không lừa tôi đúng không? Bố tôi thực sự sẽ được cứu đúng không?"
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi