THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc anh ta ném ra, Hoàng Mãnh vẫn cảm thấy rất tốt, biết chắc rằng lần này sẽ trúng, anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào quỹ đạo bay của phi tiêu, cầu nguyện nhất định phải vượt qua vòng thứ sáu của Tiêu Sách.

Bup!
Cuối cùng, phi tiêu cắm chặt ở vị trí vòng thứ bảy của bảng phóng phi tiêu!
Tại thời điểm này, Hoàng Mãnh đột nhiên giật mạnh nắm đấm của mình, gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, nhẫn nhịn lắm mới không biểu lộ ra bên ngoài, nhìn về phía Tiêu Sách bằng ánh mắt có chút khiêu khích.

Nhưng những gì anh ta nhìn thấy được là vẻ mặt khinh thường của Tiêu Sách.

Anh ta sững sờ ngay tức khắc, nhưng thấy Tiêu Sách thản nhiên nói: “Quả nhiên trình độ cũng chỉ ở mức này mà thôi, quả nhiên không có gì thú vị cả, vậy kết thúc thôi.”
Nói xong, Tiêu Sách lắc tay một cái, hai chiếc phi tiêu còn thừa lại trong tay cùng lúc bay ra.


Ngay lúc này, những chiếc phi tiêu mà anh ném ra bay nhanh như chớp, dường như còn nhanh hơn cả đạn súng, thậm chí không kịp chợp mắt, hai chiếc phi tiêu đã xuyên qua không khí, bụp một tiếng, phi tiêu đã ném trúng vào phân nửa bảng phóng phi tiêu.

Hồng tâm!
Với lại là cả hai phi tiêu cùng một lúc!
Ngay lúc này, vẻ mặt vui sướng mà Hoàng Mãnh vừa lộ ra lúc nãy, ngay lập tức trở nên đồng cứng.

Mặt anh ta cứng đờ không gì sánh được, đen như mực sơn mài, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn vào tấm bảng phóng phi tiêu cách đó hai mươi mét.

“Điều này là không thể nào!”
Trong lòng Hoàng Mãnh đang điên cuồng kêu gào, anh ta đã mua bộ phi tiêu này, chỉ nặng có vài gram mà thôi, phi tiêu nhẹ như thế, căn bản không hề có bất kỳ lực sát thương nào cả, ngay cả khi anh ta dùng toàn bộ sức mạnh để ném ra, cũng không thể ném trúng phân nửa bảng phóng phi tiêu, chưa kể Tiêu Sách còn đứng ở nơi cách bảng phóng phi tiêu hai mươi mét.

Việc này cần bao nhiêu lực cổ tay và lực ngón tay chứ?
Nếu sức mạnh này được sử dụng để ném phi tiêu bình thường, vậy không phải còn mạnh hơn đạn sao?
Hoàng Mãnh hoàn toàn không tin được rằng con người có thể làm được điều này, nhưng bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, Tiêu Sách không hề sử dụng bất kỳ công cụ nào, mà chỉ sử dụng duy nhất tay phải, ném phi tiêu ra ngay trước mặt anh ta.

Anh ta ngẩn ngơ nhìn bảng phóng phi tiêu, im lặng ngây ngẩn.

Và còn Thiên Diệp ở bên cạnh, sắc mặt cũng đờ ra vì sợ hãi, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt của Tiêu Sách, ánh mắt bỗng nhiên co rụt hai cái, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.


Tiêu Sách không quan tâm sự bất thường của hai người họ, dựa vào tường một cách thờ ơ, đợi Cao Cấn Băng đi ra ngoài.

Việc thách đấu của Hoàng Mãnh, không hề tạo nên bất cứ gợn sóng nào trong lòng Tiêu Sách, chẳng qua là anh cũng không muốn sau này cứ bị Hoàng Mãnh làm phiền mãi, nên mới cần phải ra tay.

Nếu không thì, ở trình độ của Hoàng Mãnh, Tiêu Sách thực sự lười so tài với anh ta.

Ở trên chiến trường, anh nhặt một thứ bất kỳ lên đều có thể đều có thể giết người đứng nơi
cách đó vài chục mét, ước chừng lúc đó Hoàng Mãnh vẫn còn đang tập luyện thể dục thể chất ở trại huấn luyện.

“Tổng tài ra rồi.”
Tiêu Sách lái chiếc Land Rover đi theo sau chiếc Bentley đang có ba người: Cao Cấn Bằng, Thiên Diệp và Hoàng Mãnh.

Cao Cấn Bằng ngồi ở ghế sau, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra một chút mệt mỏi, nhưng cô ấy không nghỉ ngơi mà nhanh chóng lật xem tài liệu.


Hoàng Mãnh lái xe cùng với Thiên Diệp, cả hai đều yên lặng, không nói gì.

“Sao thế? Hôm nay hai người cảm thấy không thoải mái à?” Cao Cấn Bằng không ngẩng đầu lên, hỏi.

Thiên Diệp nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Mãnh, định mở miệng nói, cuối cùng lại không nói gì, cô ta biết Hoàng Mãnh lại để thua Tiêu Sách nên chắc chắn bây giờ anh ta rất không dễ chịu.

Thấy câu hỏi của bản thân không được ai trả lời, Cao Cấn Băng ngây ra một lúc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi