THIẾT LẬP MÙA HÈ

Từ nhà thi đấu về nhà, tâm trạng của anh người yêu luôn rất tốt, anh ôm cô thật chặt, trong lòng chỉ có cô, khiến Chung Ức vô cùng hài lòng. 

Vì để chúc mừng thành tích xuất sắc của anh tại cuộc thi nên Chu Phàm Tần đã mời trà sữa, ngay trong đêm, Câu lạc bộ đã treo băng rôn ăn mừng. Còn về phần cô… Cô có rất nhiều cách và đã chọn cái mà anh thích nhất. 

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, Từ Án Viễn ôm cô, hơi thở hổn hển cắn vành tai cô: “Hôm nay em đến, làm mọi người đều rất ngưỡng mộ anh.” 

Chung Ức tựa lưng lên cửa, cơ thể dán chặt vào anh, vòng tay ôm cổ đang đẫm mồ hôi của anh, rồi hôn lên vành tai đỏ ửng, giọng nói run run: “Em cũng rất ngưỡng mộ bản thân em.”

“Anh rất giỏi phải không?”

“Ừm.” Cô nghiêng đầu bật cười: “Anh giỏi hơn “đồ chơi”.” 

Tiếng cười của cô khiến cả cơ thể Từ Án Viễn căng cứng, đêm nay chìm đắm trong ánh trăng, anh đã ngẫm ra một đạo lý, điều hạnh phúc nhất trong đời người, còn hơn cả những bông hoa dưới ánh trăng, đó là người bên cạnh chính là người trong tim mình. 

……

Đã hẹn trước là trong mấy ngày nghỉ phép, hai người sẽ cùng về nhà, nhưng Từ Án Viễn lại nhận được lời mời tham gia cuộc thi bơi lội dành cho lứa tuổi thanh niên tại thành phố kế bên. Đêm trước khi về, người nào đó vẫn lưu luyến ôm cô cả đêm, tuy nhiên là không chỉ có ôm, vì ôm thôi sẽ không thể dỗ dành được anh. 

“Mẹ phát hiện ra gần đây tâm trạng của con rất tốt.” Tần Phương khoắng muỗng trong nồi canh, canh cá màu trắng đục đang lục bục bốc khói. Bà ấy đưa bát cho Chung Ức, ý tứ sâu xa, hỏi: “Có phải đang yêu không?”

Chung Ức bưng bát ngồi bên bàn ăn, vừa thổi vừa nói: “Mẹ, mẹ thích mẫu con rể thế nào?” 

“Mẹ thích á? Đâu có phải là mẹ lấy người ta đâu.” Tần Phương mỉm cười: “Con thích là được rồi.”

“Mẹ không sợ con… Nhìn người không chuẩn à?”  

“Mẹ tin vào mắt nhìn của con.” Tần Phương đưa lưng về phía cô, với lấy tô canh trên tủ bát xuống: “Trước khi đưa về thì nói với mẹ, để mẹ còn chuẩn bị việc trong nhà.”

Động tác uống canh của Chung Ức khẽ dừng lại, cô lặng lẽ nhìn bóng lưng của mẹ mình. Đột nhiên Tần Phương ngoái đầu lại: “Hình như có người gọi cửa thì phải, con ra xem sao, nhìn mắt mèo trước đã rồi hãy mở cửa nhé. Con ở một mình thì phải chú ý một chút, mẹ thấy cánh cửa nhà con hình như còn không có cả mắt mèo, đúng là không ổn…”  

Đây là những gì Chung Ức luôn được nghe từ nhỏ cho tới lớn, mỗi lần gặp phải vấn đề này, thì mẹ nhất định phải cằn nhằn vài câu. Cô mỉm cười vâng lời, qua lỗ mắt mèo, Chung Ức nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang đứng bên ngoài. Sau khi mở cửa, hai người một trong một ngoài, cùng yên tình nhìn nhau vài giây.  

“Là Hi Hi phải không, mau vào đi, vừa hay sắp vào bữa cơm rồi.” Tần Phương nhiệt tình mời chào.

Triệu Hi Hoa nở nụ cười thẹn thùng với Chung Ức, tay xách theo sữa đi vào nhà.  

Tần Phương và Triệu Hi Hoa ngồi trên sofa phòng khách nói chuyện bình thường, Chung Ức bưng hai cốc nước ấm đến, Triệu Hi Hoa dịu dàng bắt chuyện cùng cô: “Tiểu Ức, lâu lắm không gặp em rồi.”

“Con bé làm việc ở Hải Thành, gần đây được nghỉ phép nên mới về.” Tần Phương nói: “Lần trước, đến Cung văn hóa múa, dì đã tình cờ gặp mẹ con, nghe  nói sang tháng nhà con làm cơm đầy tháng cho Hiên Hiên phải không?” 

Chung Ức lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn uống nốt nửa bát canh đã nguội, cuộc trò chuyện của họ bị tiếng nước chảy ào ào trong bồn rửa che lấp, cô thu dọn bát đũa gọn gàng, sau đó lại âm thầm về phòng. 

Triệu Hi Hoa chính là cô gái năm đó được ba cô nhảy xuống nước cứu sống, lớn hơn cô hai tuổi. Kể từ sau khi xảy ra chuyện, năm nào hễ đến dịp lễ tết là nhà họ sẽ đều đến đây hỏi thăm. Sau đó, khi Triệu Hi Hoa đi học cấp ba tại một trường công lập ở nơi khác, nên gia đình họ đã chuyển khỏi khu nhà và căn nhà ở đây cũng để không. Sau khi mẹ của Triệu Hi Hoa về hưu, bà ta đã quay lại đây dưỡng lão, thỉnh thoảng cũng sẽ sang nhà tìm Tần Phương để tán gẫu. 

Cách cánh cửa, giọng nói của Triệu Hi Hoa nhỏ nhẹ và mềm mại: “Mẹ chồng con đến chơi, mẹ con và bà ấy đưa Hiên Hiên ra ngoài chơi, nói muộn một chút mới về.” 

“Bây giờ con đang làm việc ở đâu? Nghe mẹ con nói gần đây con lại đổi việc rồi à?” 

“Con làm tài vụ tại một công ty vận chuyển, rất gần nhà, đi bộ mười phút là tới.” 

“Vậy thì tốt quá, công ty và nhà cũng không nên cách nhau quá xa, ngày nào cũng đi đi về về mệt lắm.” 

……

Chung Ức nằm trên giường nhìn lên trần nhà, ánh mắt xa xăm, cô trông thấy những bức tranh giấy thủ công trên giá sách, là năm đó cô và ba cùng làm, mặt giấy đã ngả vàng, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ bỏ nó đi. Đầu óc trống rỗng, nên rất nhanh đã đi vào giấc mộng ngắn ngủi, sau đó, tiếng băng ghế cọ xuống mặt đất đã làm cô tỉnh táo, Tần Phương đang ngồi trên ghế, vừa ăn trái cây vừa nhìn cô. 

“Bạn trai con là người ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì thế?” 

Chung Ức vươn vai, sau khi thở dài một hơi, nhưng giọng nói mang vẻ ngái ngủ: “Con còn tưởng mẹ sẽ hỏi rằng tại sao con lại ở trong phòng mà không ra ngoài nói chuyện với Triệu Hi Hoa cơ.” 

“Hai đứa từng nói với nhau được bao nhiêu câu rồi thế?” Tần Phương chậm rãi mỉm cười: “Mẹ nói chuyện với con bé là được rồi, tuy nhiên cô bé đó luôn rất dịu dàng và lịch sự, nếu ngày nào có tình cờ gặp nhau trên đường, thì hai con cứ gật đầu chào hỏi nhau là được.” 

Mí mắt cô hơi rũ xuống, khẽ đáp lại, Tần Phương ngồi bên mép giường, vuốt v3 những lọn tóc đang lòa xòa trên má cô, nói: “Mẹ thấy những bạn đồng trang lứa bên cạnh con ai ai cũng có chỗ để về, có chỗ dựa cho nửa đời còn lại rồi, nghĩ đến con…”    

“Chẳng phải mẹ đã đoán ra rồi còn gì, con đã có bạn trai.” Chung Ức nắm lấy bàn tay của Tần Phương, sờ sờ  những vết chai sần trên đầu ngón tay: “Mẹ yên tâm, là người vừa đẹp trai vừa đáng tin cậy, lần sau đến Hải Thành thăm con, con sẽ cùng đưa anh ấy ra ngoài ăn cơm.” 

“Trời ạ, lại còn đẹp trai nữa à, vậy thì mẹ phải ngắm cho thật kỹ mới được.”

“Trước đây, chẳng phải mẹ từng nói là cần nghiêng về đánh giá nhân phẩm của người ta hay sao?” 

“Con thông minh như vậy, mẹ tin tưởng vào mắt nhìn người của con.” Tần Phương nói: “Tuy nhiên người vừa đẹp trai lại vừa đáng tin thì không nhiều, khi còn trẻ ba con cũng đẹp trai, còn chú Dương là kiểu ưa nhìn, cũng chẳng kém cạnh. Haizz… Ai ai cũng có một đoạn quá khứ tươi đẹp của riêng mình.”   

Chỉ có điều, đều đã qua cả rồi.  

…..

Buổi đêm, sau khi trò chuyện với mẹ, Chung Ức về phòng khóa cửa lại, bật đèn bàn lên, rồi gọi video cho người trong ấm ức tủi hờn trong khung chat. Sau hai giây cuộc gọi được, cô thấy khung cảnh bên kia còn tối hơn phòng mình.

“Em/Anh đang ở đâu thế?” Cả hai cùng lúc lên tiếng.

“Sắp về đến khách sạn rồi.” Hình ảnh bên kia dốc đứng, cằm của Từ Án Viễn xuất hiện trên màn hình, tiếp đến là nửa thân trên của anh. 

Người này hoàn toàn không có góc chết, quả nhiên là đường nét trên khuôn mặt còn mềm mại và ăn ảnh hơn nhiều.

“Em thì sao?” Anh nhìn với ánh mắt thăm dò. 

“Đương nhiên là ở nhà rồi.” Chung Ức hếch cằm nhìn anh, chầm chậm nói: “Em đang ở trên giường trong phòng em.”

“Giường!” Anh cân nhắc rồi đưa ra yêu cầu: “Anh nhìn được không?” 

“Được chứ.” Cô ấn quay ngược ống kính lại, rồi đưa tay quay điện thoại xung quanh phòng, vừa đi vừa giới thiệu: “Vẫn như xưa, trước đây anh cũng từng đến nhà em mà, chỉ đổi mỗi chiếc giường thôi.”

Từ Án Viễn hỏi: “Em đang mặc gì thế?” 

Ống kính khẽ dừng lại, gương mặt Chung Ức xuất hiện trên màn hình, cô tự nhìn quần áo của mình qua máy quay: “Chỉ là váy ngủ bình thường thôi, sao thế?”

Khung cảnh phía bên anh đã đổi thành phòng trong khách sạn, đôi mắt anh dường như chẳng hề rời cô, anh ngồi  trên sofa bình tĩnh hít thở, một lúc lâu sau mới nói: “Buổi tối đi ngủ chỉ mặc cái này thôi à?” 

Chung Ức nghe ra ý khác của anh, bèn trầm ngâm  mỉm cười, nhìn anh: “Anh cũng đâu có phải chưa từng ngủ cùng em, đồ bên trong chật lắm, nên bình thường ở nhà đều sẽ không mặc.”

Nói đến đây, cô lại nhẹ nhàng ngắt từng chữ: “Cún con suy nghĩ bậy bạ.” 

Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, Chung Ức liếc nhìn thời gian, sau đó nhắc nhở: “Sắp mười một giờ rồi, anh mau đi tắm đi, em đọc sách một lúc rồi ngủ.”

Từ Án Viễn tiếp lời, hỏi: “Có muốn xem anh tắm không?”

Vành tai Chung Ức nóng bừng, ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài, rồi lại chầm chậm quay lại, khóe môi không khỏi cong lên: “Anh tắm mà cũng cần em canh chừng nữa hả?” 

“Ừm, anh nhớ em.” Trong mắt anh như có vòng xoáy, cô bị hấp dẫn không thể rời mắt: “Đừng cúp máy mà!” 

“Anh muốn em nhìn anh tắm hả?” 

“Muốn em ở cạnh anh, nhưng vừa hay là lúc anh cần đi tắm.”

“Vậy sao?” cô giả vờ thất vọng, khi thở dài lại rũ hàng mi xuống, giọng điệu có chút khiêu khích: “Em còn tưởng rằng anh muốn làm gì đó cơ.” 

Yết hầu Từ Án Viễn căng cứng, trong mắt tràn ngập mong chờ và khát vọng: “Được không? Là… Cái mà anh đang nghỉ sao?” 

Chung Ức nhìn chằm chằm vào mặt anh, sau đó chậm rãi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Nếu anh muốn, thì em sẽ cho anh nhìn.” 

Do nhiệt độ điều hòa không đủ thấp, hay là do anh đi bộ về nên hơi nóng vẫn chưa tiêu tan, Chung Ức cảm thấy mặt anh còn đỏ hơn cả khi vừa ngồi xuống nghỉ, ánh mắt cũng căng thẳng hơn, là kiểu tim tăng nhanh nhịp đập và hô hấp không đều nên mới xuất hiện hiện tượng như vậy. 

Đương nhiên, đây cũng là điều mà Chung Ức thích, dáng vẻ khi anh mê mẩn cúi người, từng giọt mồ hôi trượt xuống cổ rồi đến cơ bụng, sau đó ẩn vào bóng tối. 

Tuy nhiên, Từ Án Viễn đã đấu tranh một hồi, cuối cùng chỉ nói: “Em nhìn anh tắm, ở cùng anh là được rồi.”

“Ừm.” Cô khẽ nhướng mày, ánh mắt lặng lẽ dò hỏi anh: “Chắc chưa?

“Chắc.” Yết hầu của anh khẽ cuộn, rồi thở ra một hơi: “Đợi em chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi tính.” 

Chung Ức nghiêng người về phía trước, cô mỉm cười tiến sát lại màn hình thêm một chút: “Anh sợ em “chiếm hời” của anh à?”

Từ Án Viễn lắc đầu, trong đôi mắt nóng bỏng trìu mến của anh tràn đầy sự chân thành và dịu dàng. 

“Anh sợ em cảm thấy anh không nghiêm túc.” Anh nói: “Lại càng sợ đối xử không tốt với em.” 

Chung Ức lặng lẽ mỉm cười, nghiêng đầu dựa trên cánh tay, ngón tay khẽ chạm vào gương mặt anh trong màn hình. Điện thoại được Từ Án Viễn mang vào nhà vệ sinh, hình ảnh chỉ có nửa thân trên gợi cảm của anh, anh đang nhàn nhã kể lại những việc xảy ra trong mấy ngày nay. 

“À phải rồi, đợi khi nào về Hải Thành, anh sẽ cho em xem cái này.”

“Cái gì thế?”

Từ Án Viễn hơi do dự,  nhìn biểu hiện của anh có thể đoán có lẽ đó là món quà gì đó.

“Em biết rồi, em sẽ về sớm thôi.” Chung Ức mỉm cười, nói: “Để ống kính ra xa một chút, em muốn nhìn.”

“…”

……

Kỳ nghỉ trôi qua thật nhanh, trước ngày lên đường, Chung Ức ngồi trong phòng thu dọn những cuốn sách cũ, cô chọn ra những cuốn vở bài tập dày cộp, nhìn đến những hình vẽ người hình que bên cạnh bài tập mỗi khi cô phân tâm, luôn chỉ biết cười thầm. Sắp xếp cách loại sách và đọc sách luôn khiến tâm trạng thật bình yên và nhập tâm vào các câu chuyện. 

Chung ức nhớ thời gian mình và Từ  Án Viễn là bạn cùng bàn, hai người đã đưa qua đưa lại cho nhau không biết bao nhiêu mẩu giấy, và đều kẹp hết trong vở, nhưng bây giờ lại chẳng tìm ra. Những mẩu giấy đó, đã ghi lại đoạn quá khứ lúc thì ồn ào lúc thì vui vẻ của họ. 

Ấn tượng sâu đậm nhất trong cô đó là vào một lần thi Toán, trạng thái của cô không tốt nên được điểm thấp, khiến tâm trạng đi xuống trong suốt cả tiết tự học buổi tối. Khi Từ Án Viễn viết giấy đưa qua, cô đã chẳng có tâm trạng đọc, anh đã huých tay cô hai cái, cô không nhịn được nữa, bèn mở tờ giấy ra nhìn thấy dòng chữ như rồng bay phượng múa: “Cách viết chữ này thế nào?” 

Cô viết: “Chẳng thế nào cả, nếu làm bài sẽ bị trừ nửa điểm.”

Anh hỏi: “Có giống chữ viết của người lớn không?”

Cô: “?” 

Anh: “Tớ sẽ ký tên vào bài tập Toán cho cậu, tớ làm phụ huynh của cậu, dùng chữ viết kiểu này, thế nào?” 

Chung Ức tìm thấy vài lá thư viết cho anh nhưng chưa gửi đi trong chiếc hộp quà màu hồng, nội dung đại khái là kể qua loa về tình hình gần đây của bản thân, và hỏi thăm tình hình của anh. Tuy nhiên, sau đó hai gia đình cắt đứt liên lạc, học hành lại bận rộn, nên rất nhiều thứ đã được cho vào lãng quên, bao gồm cả một tấm nhựa to bằng tờ A4 rơi ra từ cuốn bài tập gần như mới tinh này.  

Tấm rèm cửa sổ màu be khép hờ, ánh mặt trời chiếu vào sàn nhà, hiện ra một vệt sáng, mà tấm nhựa vừa hay rơi đúng vào chỗ có ánh sáng đó. Ấn tượng của Chưng Ức về nó vốn đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng Từ Án Viễn từng có một cái đánh dấu trang rất kỳ lạ, tuy nhiên về những đồ vật của người khác, trước giờ cô luôn không hay tìm tòi gặng hỏi. 

Bên trên được vẽ gì đó, trông như dáng người, Chung Ức cúi xuống nhặt nó lên, khi dựng thẳng tấm nhựa trên mặt đất, dưới ánh mặt trời, xuất hiện khuôn mặt của một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đó là cô năm mười ba tuổi. 

Bóng hình in trên mặt đất, như đưa thời gian quay lại mười năm về trước, tại đoạn quá khứ xa xôi ấy, có một cô gái vẫn tồn tại một cách mạnh mẽ trong ký ức. 

Nếu như Chung Ức và Từ Án Viễn không gặp lại, thì vào một ngày nào đó trong tương lai, khi nhìn thấy bức vẽ này thì tâm trạng của cô sẽ ra sao? 

Thời gian trôi nhanh chẳng tài nào đuổi kịp, mà những người bạn cũ sẽ biến mất giữa biển người mênh mông. Tuy nhiên cô biết rằng, người mà mình thích vào thời niên thiếu đến khi gặp lại thì trái tim vẫn sẽ rung động, và cô không muốn lại phải rời xa anh nữa. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi