Lại là một buổi sáng bình thường.
Trình Mộc Quân mở mắt, ngồi dậy ngẩn ngơ một chút rồi mới đi rửa mặt, mặc đồng phục, sửa sang lại cặp sách, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Cuộc sống của học sinh cấp ba là như thế, bình yên và nhàm chán.
Ăn sáng xong, Trình Mộc Quân mở cửa, sau đó nhìn thấy Lục Thượng đang đứng trong sân.
Gần hai năm trôi qua, Lục Thượng lại cao thêm một ít, đã gần 1m9. Y phất tay, nói: "Đi thôi."
Hai người lên xe nhà họ Trình đi đến trường học.
Hôm nay Lục Thượng hơi uể oải, nãy giờ vẫn không nói gì.
Trình Mộc Quân tò mò hỏi: "Cậu sao vậy? Không vui à?"
Lục Thượng là một người có năng lượng rất tích cực, số lần tâm trạng không tốt cực ít, tình huống hôm nay khá hiếm thấy.
Không ngờ Lục Thượng lại thở dài khổ sở: "Cứ nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng của cấp ba là tôi lại thấy trong lòng khó chịu, thanh xuân tươi đẹp đang vẫy tay tạm biệt tôi rồi."
Trình Mộc Quân: "......"
Hiện tại bọn họ đã bước vào giai đoạn cuối của lớp 12, sắp phải nghênh đón kỳ thi đại học.
1
Dựa theo lệ thường, trước khi thi đại học một tuần, toàn bộ học sinh khối 12 sẽ được nghỉ ngơi ở nhà để có thể dùng trạng thái tốt nhất tham gia kỳ thi.
Sau khi trở lại nhà họ Tô, Lục Thượng không vội đổi tên, thủ tục khi trẻ vị thành niên muốn sửa họ khá rắc rối, với lại còn cần Lục Kính Tùng trình diện. Vì tránh phiền phức, họ định sau khi Lục Thượng trưởng thành rồi mới để y quyết định.
Hơn một năm nay, Lục Thượng ở nhà họ Tô rất tốt, trừ việc không cần làm thêm trong kỳ nghỉ ra thì cuộc sống không có thay đổi gì quá lớn.
Quan hệ của y và Tô Kiểu cũng bình bình, không nóng không lạnh.
Hết thảy nhìn như đang đi đúng hướng của nguyên tác. Đương nhiên, trừ chuyện hôn ước ra.
Trình Mộc Quân thấy Lục Thượng vẫn rũ vai uể oải, nói: "Cậu không muốn kết thúc cuộc sống cấp ba thì có thể chọn học lại."
Lục Thượng: "Vậy còn cậu?"
"Tôi không lưu luyến cuộc sống cấp ba."
Lục Thượng tủi thân: "Tôi chỉ muốn tiếp tục đến trường với cậu mỗi ngày thôi, nếu cậu tới đại học A mà tôi vẫn còn học lại thì sao mà được."
"A đúng rồi, nếu tôi vào đại học A, cả hai cùng xin ngoại trú thì vẫn có thể đi học cùng nhau đó." Nghĩ đến đây, Lục Thượng lại phấn chấn lên.
"......" Trình Mộc Quân liếc y một cái: "Cậu chắc chắn muốn thi vào đại học A?"
Đại học A là một trong những trường đại học hàng đầu ở thành phố này, nhưng không phải là tốt nhất. Trình Mộc Quân không cần tham gia kỳ thi đại học, khi hắn giành được giải tại cuộc thi vật lý đã có không ít ngôi trường danh giáo ngỏ lời mời.
Thật ra việc Trình Mộc Quân chọn đại học A nằm ngoài dự kiến của các giáo viên, tuy nhiên chuyên ngành của đại học A lại đứng đầu về trình độ, vì vậy họ cũng không phản đối gì.
So với hắn, nền tảng của Lục Thượng kém hơn một chút, trước đây đi thi cũng là tham gia cho có thôi.
Nhưng một năm gần đây, sau khi Lục Thượng chuyên tâm học tập, thành tích của y tiến bộ rất nhanh, có thể vững vàng duy trì điểm số trong top 5. Nếu y muốn vào một trường đại học hàng đầu ở thủ đô thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng khi thảo luận chuyện điền nguyện vọng, Lục Thượng kiên quyết nói muốn học cùng trường với Trình Mộc Quân.
Trước nay y luôn là người có chủ kiến, ba Tô mẹ Tô cũng không can thiệp vào quyết định của y. Cuối cùng, thầy Lâm tìm đến Trình Mộc Quân, hy vọng hắn khuyên Lục Thượng đi đến thủ đô.
Trước giờ Lục Thượng luôn nghe theo mọi lời đề nghị của Trình Mộc Quân, nhưng đến chuyện này thì y lại từ chối thẳng thừng.
Lần này Trình Mộc Quân cũng chỉ thuận miệng nói ra, dưới góc nhìn của y, suy nghĩ của thiếu niên rất hay thay đổi, tương lai luôn có vô vàn khả năng.
Nguyên nhân Trình Mộc Quân chọn đại học A rất đơn giản, ở đó sinh viên có thể học ngoại trú.
Ở các thành phố khác, sinh viên năm nhất bắt buộc phải ở ký túc xá, Trình Mộc Quân biết rõ tật xấu của mình, hắn không thể tưởng tượng ra cảnh mình ở cùng phòng với những người xa lạ.
Lục Thượng nói: "Thật ra tôi chọn đại học A không phải là do bốc đồng đâu."
Trình Mộc Quân thấy y trở nên nghiêm túc, hỏi: "Hửm?"
"Tôi không có quá nhiều hứng thú với việc học, học đại học cũng chỉ là vì muốn mở rộng tầm mắt thôi, thật ra tôi cảm thấy hứng thú với kinh doanh hơn. Nếu chọn đại học A, tôi có thể đến công ty làm quen với công việc trong lúc học đại học."
Trình Mộc Quân nói: "Cậu đã nói với chú Tô như vậy?"
Lục Thượng gật đầu: "Ừm, ông ấy tôn trọng quyết định của tôi."
Bảo sao nhà họ Tô lại không có ý kiến gì với nguyện vọng của Lục Thượng, ra là vì nguyên nhân này.
Tình huống của nhà họ Tô tương đối đặc biệt, anh hai nhà họ Tô không có hứng thú gì với việc kinh doanh và tiếp quản cơ nghiệp của gia đình, vì vậy đã đến trường quân đội tòng quân từ sớm. Lúc đó, Tô Học Cần rầu bạc cả tóc vì chuyện này, con trai lớn không có hứng thú với kinh doanh, con trai nhỏ Tô Kiểu lại là đứa có tính tình không ai chịu nổi.
Đã vậy rồi, Trình Mộc Quân cũng từ bỏ chuyện khuyên bảo. Dù sao trong kịch bản Lục Thượng cũng chọn đại học A, sau đó tiếp nhận cơ nghiệp của đình, đi lên con đường kinh doanh.
Hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hỏi trong đầu: "Hệ thống, cậu chắc chắn kịch bản này là đúng? Sao tôi cứ cảm thấy đây là kịch bản trước khi Tô Kiểu xuyên thư á?"
Không trách Trình Mộc Quân lại có suy nghĩ như vậy, thật sự là hướng phát triển của mọi chuyện bây giờ gần như trùng khớp với quyển tiểu thuyết đó.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Lục Thượng trở về nhà họ Tô sớm hơn hai năm, nhưng đây là do Trình Mộc Quân ra tay can thiệp nên mới vậy.
Còn những phần khác, từ Lục Kính Tùng rời đi đến Lục Thượng chọn đại học A, và cả quyết định tiếp nhận công ty nhà họ Tô đều giống tiểu thuyết y như đúc.
Hệ thống đã chết lặng: "Cậu đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết. Đúng rồi, lúc nãy thanh tiến độ lại tăng lên, sau khi Lục Thượng xác định sẽ ghi danh vào đại học A thì lại tăng rồi, hì hì hì."
Trình Mộc Quân: "... Cậu hơi lạ lạ."
"Đúng vậy, tôi bị cậu chơi hỏng rồi, thanks." Giọng điệu cứ quái quái.
11
Thật ra Trình Mộc Quân không trách nó, dù sao chuyện này thật sự là đả kích quá lớn đối với hệ thống.
Ban đầu, hắn nghiêm túc đi theo cốt truyện, cuối cùng cốt truyện lại hỏng.
Sau này Trình Mộc Quân tự tiện làm theo ý mình, thoải mái OOC thì tiến độ lại tăng mạnh, tính tới thời điểm hiện tại đã tăng tới 80%, sắp sửa xong tới nơi.
Hệ thống bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, quanh năm chìm trong trạng thái tự bế. Nói thật, Trình Mộc Quân rất thương nó.
Đúng rồi, còn một điểm khác biệt nữa, lúc này giữa Mộc Quân và Lục Thượng không có hôn ước nào cả.
Trong tiểu thuyết, bởi vì hôn ước vui đùa này mà hai người mới bắt đầu tiếp xúc, hiện giờ lại không giống.
Đương nhiên, Lục Thượng chưa từng bỏ cuộc, y vẫn luôn cố gắng để Trình Mộc Quân thu lại phần thưởng, nhưng sau mấy lần thất bại thì gần đây y đã không còn nhắc tới nữa.
***
Ngày cuối cùng học sinh lớp 12 đến trường, trường học không buộc lên lớp nữa, mà là tổ chức một buổi lễ trưởng thành long trọng cho họ.
Tuyên thệ, phát biểu, động viên. Đại biểu học sinh khối 12 tất nhiên là Trình Mộc Quân với thành tích đứng đầu bảng ba năm liền.
Dù là trong trường hợp này, nhưng hắn cũng không chuẩn bị âu phục, vẫn mặc bộ đồng phục của trường - quần tây và sơ mi trắng đơn giản đi lên sân khấu.
Đối mặt với hơn một ngàn người của cả khối, Trình Mộc Quân vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như một thiếu niên mới ra đời.
Hắn mở lời, chất giọng tuyệt đẹp như nhạc cụ, tốc độ nói chậm rãi vừa phải.
Hội trường vô cùng an tĩnh, mọi người đều đang chăm chú nhìn thiếu niên lóa mắt trên sân khấu, tất nhiên có cả Lục Thượng. Tim y đập dồn dập, cảm giác hệt như buổi học đầu tiên nhìn thấy Trình Mộc Quân bên ngoài trường học vậy.
Chỉ là, lần đó y cảm thấy Trình Mộc Quân như vầng trăng cao vời vợi, mà bản thân sẽ mãi mãi không thể chạm vào vầng trăng sáng ấy. Hiện tại, trong trí nhớ của y lại cất chứa rất nhiều Trình Mộc Quân khác nhau. Khoảng cách giữa bọn họ bây giờ đã là giơ tay sẽ có thể với tới.
Lòng tham của con người là không đáy. Khi chưa gần gũi, Lục Thượng chỉ nghĩ có thể được nhìn thấy Trình Mộc Quân mỗi ngày là thỏa mãn rồi.
Nhưng giờ đã đến được gần, y lại nổi lòng tham mà nghĩ, phải giữ thật chặt ánh trăng này mới có thể lấp đầy hố lớn trong lòng.
Tiếp nhận công ty, muốn học cách quản lý trong khi học đại học, không hứng thú với học tập,.... tất cả đều chỉ là lý do.
Lục Thượng rất rõ ràng, từ đầu đến cuối, thứ y muốn chỉ có một Trình Mộc Quân. Đã xác định rõ mục tiêu, tất nhiên y sẽ không chọn học đại học ở thủ đô. Bốn năm vắng mặt, Lục Thượng sẽ không đánh cược.
Dù cho tính cách Trình Mộc Quân có lạnh lùng thật, nhưng Lục Thượng cũng sẽ không đặt cược về việc liệu có người nào đó giống y xuất hiện và được chấp nhận hay không.
Suy nghĩ trong trong lòng y vô cùng hỗn loạn, tay nâng điện thoại lên, bình tĩnh ghi âm lại toàn bộ bài phát biểu của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân kết thúc bài phát biểu, Lục Thượng nhìn hắn đi xuống sân khấu, nhìn hắn đón lấy ánh mắt của mọi người, nhìn hắn đi về hướng này.
Sau đó, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh y.
Lục Thượng nở nụ cười, đưa nước qua.
Trình Mộc Quân thản nhiên nhận nước uống một ngụm, thậm chí không hỏi đây có phải chai mới hay không.
Thấm nhuần từng chút một rồi trở thành thói quen. Lục Thượng không phải người mưu kế đa đoan, nhưng tất cả những mưu tính nhỏ của y đều dùng vào việc có liên quan đến Trình Mộc Quân.
Sau khi kết thúc buổi lễ, vừa lúc là giờ ăn trưa. Hôm nay trường học cho họ nghỉ, còn làm một buổi tiệc đứng trong nhà ăn để bọn học sinh lớp 12 ăn bữa cơm cuối cùng ở trường một cách thật náo nhiệt.
Tất nhiên là Trình Mộc Quân không tham gia, y trực tiếp nói muốn về nhà.
Lục Thượng vốn định theo hắn về, lại bị mấy người bạn thân ngăn cản, quàng tay bá vai, ôm eo y lôi đi.
Cuối cùng y chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Trình Mộc Quân dần dần đi xa, thậm chí còn giơ tay phải ra níu kéo làm như rất thê lương.
Khâu Phi Vũ nhìn không được nữa, ghì vai y lại: "Được rồi đó, không phải các cậu là hàng xóm sao? Lát nữa về là gặp mà, làm như lưu luyến lắm vậy."
"Đúng đó đúng đó, đi đi đi, đi ăn cơm!"
Không ít người đã biết chuyện hai đứa nhỏ bị ôm nhầm nhà họ Tô, mặc dù có cảm thán tình tình tiết quá ly kỳ nhưng cũng đã chấp nhận hết.
Hiện giờ Tô Kiểu cũng khá thân với họ, trong mắt những người thân với Lục Thượng như Khâu Phi Vũ, nếu không phải vì Tô Kiểu chuyển trường đến thì Lục Thượng cũng sẽ không thoát khỏi con nghiện kia và được nhà họ Tô nhận về.
Mà giờ Tô Kiểu cũng coi như là em trai của Lục Thượng, được tiếp nhận là điều đương nhiên.
Vì dụ như lúc này, cả đám cùng ngồi chung một bàn, ồn ào nhốn nháo.
Lục Thượng ngồi trong góc, một bên ngẩn ngơ ăn cơm, một bên gửi tin nhắn.
Sau khi xác nhận Trình Mộc Quân đã vô tình vứt bỏ mình, lên xe về nhà, lúc này y mới hoàn toàn từ bỏ, nhét điện thoại lại vào túi.
1
"Anh Thượng hay nhỉ, ngày nào cũng dính chặt như vậy, không sợ học thần chê phiền à?" Khâu Phi Vũ nhìn thấy, vỗ vai Lục Thượng nhắc nhở.
Lục Thượng khó hiểu: "Sao cậu ấy lại phiền?"
"Gì, cậu không hiểu à, chuyện yêu đương ấy, cái cần chú ý chính là co giãn vừa phải."
Khâu Phi Vũ từng quen bạn gái, tuy chỉ dây dưa không đến nửa năm đã chia tay, nhưng so với Lục Thượng thì có thể xem như là dày dặn kinh nghiệm rồi.
Lúc trước, khi Lục Thượng thấy hắn theo đuổi được hoa khôi còn tới học hỏi kinh nghiệm. Khi biết người Lục Thượng yêu thầm là Trình Mộc Quân, tròng mắt Khâu Phi Vũ suýt nữa rơi cả ra ngoài.
Nhưng thời gian trôi qua, mấy đưa bạn thân đã tiếp nhận được sự thật này, hơn nữa cũng biết mấy hành động hồi trước của Lục Thượng hoàn toàn là vì muốn được Trình Mộc Quân chú ý mà thôi.
1
Ngu ngốc.
Khâu Phi Vũ thở dài, nhỏ giọng hỏi: "Ê, sắp tốt nghiệp rồi, cậu vẫn định yêu thầm vậy nữa à?"
Thật ra đám anh em đã khuyến khích Lục Thượng tỏ tình không ít lần, nhưng lần nào y cũng nói vẫn chưa phải lúc. Trong suy nghĩ của họ, Lục Thượng ở trước mặt Trình Mộc Quân hoàn toàn biến thành một kẻ hèn nhát.
Không ngờ đáp án lần này của Lục Thượng đã khác.
"Tôi định tỏ tình sau khi thi đại học." Y gãi đầu, "Nhưng tôi không biết nên nói như thế nào, sợ chọc cậu ấy giận."
Khâu Phi Vũ nghe xong lập tức vỗ ngực mình, nói: "Khỏi lo, anh em làm quân sư cho cậu, đợi thi đại học xong chúng ta sẽ kên kế hoạch chi tiết hơn."
Vì chuyện này Lục Thượng đã buồn rầu cả một thời gian, giờ tới đường cùng rồi mới nói cho Khâu Phi Vũ biết.
Mà nghe Khâu Phi Vũ nói xong, y cảm thấy mình có thể tham khảo ý kiến của người khác.
Y gật đầu: "Được, đợi thi đại học xong đi."
Lúc ấy, Lục Thượng đã chính thức bước sang tuổi 18, trở thành người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho tất cả hành vi của mình.
Khi nói những lời này, Lục Thượng không né tránh ai, bao gồm cả Tô Kiểu ngồi chéo đối diện. Mấy năm nay, y đã bắt đầu đối xử với Tô Kiểu như em trai.
Tô Kiểu nghe xong cũng chỉ ngẩng đầu cười, nói: "Anh Thượng cố lên nha."