Editor: Diệp Hạ
1
Dưới sự bảo vệ chặt chẽ của vệ sĩ, Trình Mộc Quân đi đến công ty.
May là Hàn Sơ Húc biết tính tình hắn, vẫn để lại chút mặt mũi cho hắn, không kêu vệ sĩ đi vào công ty theo mà chờ ở bãi đỗ xe.
Nhưng dù vậy, Trình Mộc Quân cũng không có ý định chạy trốn, dù sao cũng chẳng chạy đến đâu được, hà tất phải lãng phí tình cảm.
Đối phó với Hàn Sơ Húc như thế nào, hắn đã có kế hoạch rất rõ ràng, tuyệt đối không thể đối nghịch.
Hắn ngoan ngoãn ở công ty làm việc.
Khi đi nghe lồ ng tiếng, hắn tình cờ gặp Vệ Dịch Thần.
Suất diễn của Vệ Dịch Thần không nhiều nên lồ ng tiếng rất nhanh.
Khi làm việc, Trình Mộc Quân không hề để ai nhìn ra một chút tình cảm nào giữa hắn và Vệ Dịch Thần, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Vệ Dịch Thần vốn là người mới, khi lồ ng tiếng rất khó vào trạng thái, lúc này lại hơi mất tập trung, hoàn toàn không có cảm xúc.
Trình Mộc Quân không thích dùng diễn viên lồ ng tiếng, trong mắt hắn, đọc thoại là kỹ năng cơ bản của một diễn viên. Ngay cả thoại cũng đọc không tốt thì còn đóng phim cái gì?
Mày hắn nhăn càng lúc càng chặt, cuối cùng vẫn nhịn không được gọi người vào phòng nghỉ.
Trình Mộc Quân nhíu mày nhìn Vệ Dịch Thần: "Sao cậu lại thế này? Chậm chạp không thể nhập diễn, tôi không muốn vì cậu mà phá lệ đi tìm diễn viên lồ ng tiếng chuyên nghiệp đâu."
Vệ Dịch Thần cúi đầu: "Xin lỗi."
Trình Mộc Quân càng nhăn mày chặt hơn, trong công việc hắn hoàn toàn biến thành đại ma vương, lục thân không nhận. Hắn lạnh giọng nói: "Không cần xin lỗi, nói nguyên nhân, vì sao chậm chạp không vào trạng thái."
Vệ Dịch Thần cắn môi, lại bắt đầu không nói lời nào.
Trình Mộc Quân đang muốn nói tiếp, bỗng nghe thấy hệ thống nhắc nhở: "Kiềm chế kiềm chế, nhớ thanh tiến độ, cậu đừng dọa người ta bỏ chạy."
Trình Mộc Quân cố nuốt lời đã đến bên miệng xuống, nhéo sống mũi ngồi xuống sô pha.
Thật ra việc này cũng không thể trách hắn, trong công việc, Trình Mộc Quân chịu ảnh hưởng rất lớn từ Hàn Sơ Húc, nhưng nhờ đó mà hiệu suất làm việc cũng rất cao.
Hơn nữa, hắn không có tình cảm gì với Vệ Dịch Thần, lúc này lại đang có lửa giận, suýt nữa quên mất thanh tiến độ.
Trình Mộc Quân im lặng một lát, cố nén lửa giận xuống, nghiền ngẫm trạng thái tâm lý của Vệ Dịch Thần.
Cậu ta là một người nhạy cảm, giờ lại chậm chạp không thể tiến vào trạng thái, có lẽ là bởi vì những chuyện phát sinh gần đây.
Trình Mộc Quân thở dài, hỏi: "Trong lòng em có chuyện?"
Lúc này Vệ Dịch Thần mới ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu.
"Lại đây ngồi."
Có lẽ là thấy Trình Mộc Quân đã dịu lại, Vệ Dịch Thần do dự ngồi xuống, thấp giọng nói: "Là tâm trạng không tốt lắm."
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Hửm? Như thế nào?"
Cậu giương mắt: "Lý Văn Thanh... Cậu ta nói gần đây anh đều ở bên cậu ta."
Trình Mộc Quân: "Cho nên? Vì chuyện này nên em không vui?"
Vệ Dịch Thần: "Em... chỉ là đã lâu rồi anh không đến chỗ em."
"Được rồi." Trình Mộc Quân giữ vững thiết lập công tử đào hoa, nâng tay xoa mặt Vệ Dịch Thần, lại ôm vai cậu, hôn lên sườn mặt cậu một cái.
"Tôi biết gần đây tôi đã lạnh nhạt em, như vầy đi, gần đây có một chương trình thực tế khá nổi tiếng đang tìm khách mời, tôi chào hỏi một chỗ cho em nhé?"
Vệ Dịch Thần đang định từ chối: "Em không..."
Sau đó, cậu lại nghe thấy Trình Mộc Quân nói: "Là chương trình Anh em ta cùng xông pha*."
5
(*) Tui đặt tào lao đó, k biết đặt sao cho hoa mỹ, nghe nó cứ bị buồn cười =))
Cậu lập tức nuốt lời từ chối xuống.
Vệ Dịch Thần nhớ tới mấy ngày trước Lý Văn Thanh hống hách nói với mình, cậu ta có thể vào chương trình thực tế nổi tiếng này là do Trình Mộc Quân cho.
"Được." Vệ Dịch Thần đồng ý.
Trình Mộc Quân hơi kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: "Ừm, vậy không còn việc gì nữa chứ? Vui rồi thì có thể nhập diễn lồ ng tiếng được chưa?"
Vệ Dịch Thần gật đầu, đứng dậy, lại cảm thấy như vậy có vẻ không tốt lắm. Rõ ràng cậu rối rắm bởi vì Trình Mộc Quân có người khác, cuối cùng sao lại thỏa hiệp vì tài nguyên?
Cậu do dự một chút, hỏi: "Mấy ngày nữa, anh định chuẩn bị sinh nhật... như thế nào?"
Sinh nhật năm ngoái Trình Mộc Quân không ra ngoài chơi, mà ở chung cư của Vệ Dịch Thần.
Hai người ăn một bữa cơm ấm êm, hơn nữa Trình Mộc Quân còn hứa sinh nhật năm nay cũng sẽ như thế. Cũng từ lần đó, Vệ Dịch Thần bắt đầu rung động, dần dần phát triển thành tình yêu.
Trình Mộc Quân đang định từ chối, muốn tiến hành thiết lập tra công lật lọng, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở.
"Chú ý, đây là phần rất quan trọng, sinh nhật năm nào Trình Mộc Quân cũng ở cạnh Vệ Dịch Thần, sau này vì một lần lỡ hẹn đã trở thành một trong những nguyên nhân Vệ Dịch Thần hoàn toàn hết hy vọng."
Lời đến bên miệng tức khắc biến thành: "Vẫn đến chỗ em."
Hai mắt Vệ Dịch Thần sáng rực, gật đầu: "Được, vậy anh muốn ăn cái gì?"
"Để nói sau đi, em quyết định là được." Trình Mộc Quân đứng dậy: "Tiếp tục làm việc, hôm nay tôi còn có chuyện, tranh thủ làm xong sớm nhé."
Trình Mộc Quân đương nhiên không có việc gì, hắn chỉ không muốn làm muộn quá rồi bị vệ sĩ lôi về nhà thì quá khó coi.
Những chuyện kế tiếp hết thảy đều thuận lợi.
Trình Mộc Quân tan làm đúng giờ, nhưng lên xe xong lại không muốn về, mà định giải quyết chuyện sinh nhật trước.
Tuy rằng hắn đã đồng ý với Vệ Dịch Thần, nhưng nếu Hàn Sơ Húc không chịu thì đừng nói là ăn sinh nhật, ngay cả cửa lớn nhà họ Hàn Trình Mộc Quân cũng đừng mong bước ra.
Hắn nói: "Đi đến chỗ chú Hàn."
Trình Mộc Quân vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu tài xế không đồng ý, hắn sẽ gọi điện thoại cho Hàn Sơ Húc, hôm nay bắt buộc phải gặp được. Một khi đã đụng tới thanh tiến độ, hắn tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Không ngờ tài xế lại không nói tiếng nào, gật đầu rồi lập tức lái đến công ty Hàn Sơ Húc.
Tới dưới lầu công ty, nữ tiếp tân tất nhiên không quen biết người lạ chưa bao giờ xuất hiện này, cô lịch sự nói mình phải gọi điện thoại thông báo.
Sau một lúc lâu, nữ tiếp tân xin lỗi nói, Hàn tổng đang tiếp đãi khách hàng quan trọng, tạm thời không rảnh.
Trình Mộc Quân xoay người, nhưng không định rời đi, trong lòng biết chắc y lại đang lý do, hắn dứt khoát móc điện thoại ra gọi cho Hàn Sơ Húc.
"Chú Hàn ơi ~" Trình Mộc Quân nũng nịu.
3
Tiếng động ồn ào bên kia tức khắc im bặt, ngay sau đó giọng Hàn Sơ Húc vang lên.
Xem đi, lúc nãy còn nói là đang làm việc, giờ đã đổi sang nơi an tĩnh rồi.
"Làm sao vậy?"
Trình Mộc Quân tiếp tục bóp giọng nói: "Cháu ở dưới lầu, chú gọi điện thoại nói với tiếp tân cho cháu đi lên với."
Hàn Sơ Húc im lặng một lát rồi đáp: "Cậu chờ một lát."
"Được ạ, nhanh lên nha."
Sau khi ngắt điện thoại, hệ thống nhịn không được phỉ nhổ: "Trình Mộc Quân, giọng cậu thấy ghê thật."
Trình Mộc Quân: "Hữu dụng là được, chú Hàn chỉ chịu như vậy thôi."
Ba phút trôi qua, trợ lý xuất hiện đưa Trình Mộc Quân đến tầng cao nhất.
Khi hắn đi từ thang máy ra, vừa lúc thấy Hàn Sơ Húc và mấy người trung niên mặc tây trang cùng bước ra khỏi phòng họp.
Thì ra lúc nãy đang gặp khách hàng thật, bảo sao tiếng động hơi kỳ.
Trình Mộc Quân bước sang bên cạnh một chút, nhường đường cho họ đi về hướng thang máy. Kỳ quái chính là khi họ đi ngang người Trình Mộc Quân, tầm mắt cứ như lơ đãng bay sang bên hắn.
Quái lạ.
Trình Mộc Quân chớp mắt, bỗng nhiên phản ứng lại.
Chẳng lẽ lúc Hàn Sơ Húc nhận điện thoại đã bị họ nghe thấy? Không đúng chứ, giọng của hắn không lớn, sao mà nghe được.
Hắn thấp giọng hỏi: "Lúc nãy có chuyện gì vậy? Bọn họ nhìn tôi như vậy là có ý gì."
Trợ lý: "Là... khi Hàn tổng nhận điện thoại, không cẩn thận ấn bật loa ngoài."
Trình Mộc Quân: "......" Hắn biết ngay mà, cứ hễ gặp Hàn Sơ Húc là hắn sẽ bị mất mặt, hai người căn bản là bát tự không hợp.
Bên kia Hàn Sơ Húc tiễn khách xong, xoay người lại thấy Trình Mộc Quân đang bực bội trừng mình, biểu cảm y hệt như nhiều năm về trước.
Y vô thức nâng tay nhéo má Trình Mộc Quân, "Hửm, sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "... Chú Hàn, cháu 25 tuổi rồi."
Hàn Sơ Húc ngừng động tác lại: "Xin lỗi, vào đi."
Cảm giác như... tâm trạng y không tệ?
Trình Mộc Quân thấy hiếm khi bạo quân dễ nói chuyện như vậy, càng thêm tin tưởng vào kế hoạch tiếp theo của mình.
Hắn đi theo Hàn Sơ Húc vào văn phòng, vừa vào cửa lập tức nói: "Chú Hàn, chú còn nhớ mấy ngày nữa là ngày gì không?"
Hàn Sơ Húc ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu: "Sinh nhật cậu."
Tuy rằng mấy năm nay quan hệ của hai người khá xa cách, vì thế nên sinh nhật cũng không ở cùng nhau, nhưng Hàn Sơ Húc chưa từng quên quà sinh nhật của hắn.
Trình Mộc Quân đi qua, tựa người lên bàn làm việc, cách hắn không xa là bàn tay đang lật tài liệu của Hàn Sơ Húc.
"Chú đúng là quá đáng, cháu cũng đã tìm tới cửa rồi, thu xếp công việc bớt chút thì giờ, cho cháu một chút ánh mắt tôn quý của ngài được không?"
Hàn Sơ Húc khép tài liệu lại, cuối cùng cũng giương mắt nhìn qua: "Dù là sinh nhật cậu cũng không thể ra ngoài mở party."
Không phải y không biết sinh nhật mấy năm nay của Trình Mộc Quân như thế nào, mở party, cuồng hoan suốt đêm với một đám người. Mỗi một lần, Trình Mộc Quân đều sẽ phát hiện được mục tiêu mới.
Trình Mộc Quân bĩu môi: "Gì chứ, sinh nhật cũng nhốt cháu ở trong nhà sao? Chú lại không ở với cháu."
Biểu cảm của Hàn Sơ Húc hơi cứng lại, nhượng bộ: "Cậu muốn cái gì?"
Trình Mộc Quân hăng hái nói: "Chú Hàn, như vậy đi, cháu lui một bước, chú cũng lui một bước."
"Nói nghe thử."
Trình Mộc Quân thấy hấp dẫn, mặt càng hớn hở hơn: "Thế này, cháu cam kết không mở party, cũng không kêu một đống người tới chơi, chỉ trải qua ngày sinh nhật thật yên bình, bảo đảm sang hôm sau sẽ về liền."
Hàn Sơ Húc giương mắt nhìn qua: "Nếu như vậy, tại sao cậu lại kiên trì muốn ăn sinh nhật ở bên ngoài?"
"Lúc trước cháu đã đồng ý với Vệ Dịch Thần là năm nay cũng ăn sinh nhật chung với cậu ấy..."
"Không được."
Trình Mộc Quân còn chưa dứt lời đã bị ngắt ngang.
Hắn trợn mắt há mồm, hỏi: "Sao lại không được? Cái này cũng không được cái kia cũng không được, chú đừng quá đáng như thế!"
"Chuyện Vệ Dịch Thần chuốc thuốc cậu vẫn chưa xong đâu, tôi chỉ tạm thời buông tha cậu ta thôi, trong khoảng thời gian này cậu không được gặp cậu ta."
Sắc mặt Hàn Sơ Húc rất khó coi, khóe miệng kéo căng sắp thành một đường thẳng, đôi lông mày sắc bén làm y càng giống một gia trưởng cổ hủ thời phong kiến.
Trình Mộc Quân chán nản: "Cháu đã nói rồi, cậu ấy không có chuốc thuốc, là ngoài ý muốn!"
Hàn Sơ Húc chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.
Nhìn có vẻ không vui không buồn, nhưng Trình Mộc Quân biết, đây là biểu hiện Hàn Sơ Húc đang vô cùng tức giận. Không được, không thể cứng nữa.
Nếu k1ch thích Hàn Sơ Húc nữa, không chừng hắn sẽ bị xách về nhà ngay lập tức, mà Vệ Dịch Thần cũng lặng lẽ biến mất luôn.
Hắn điều chỉnh cảm xúc xong, đột nhiên lao tới.
Hàn Sơ Húc không kịp đề phòng, sau đó nhìn thấy Trình Mộc Quân lần nào cũng nhấn mạnh mình đã 25 tuổi ngồi trên đùi mình, ôm lấy cổ mình bắt đầu làm nũng.
5
"Chú Hàn, một năm chỉ có một lần sinh nhật, chú nhẫn tâm để cháu ở nhà một mình cô đơn như vậy sao? Chú không xót cháu tí nào à ~ con cái lớn rồi là chú vô tình như thế sao?"
Mặt Hàn Sơ Húc cứng đờ, tay cũng không biết nên đặt ở đâu: "Cậu đi xuống trước."
"Không, chú không đồng ý cháu sẽ không xuống."
Chiêu này hễ dùng là trăm trận trăm thắng. Mặc dù nhiều năm rồi chưa đụng vào, nhưng Trình Mộc Quân vẫn tìm được cảm giác lúc trước, càng không kiêng nể gì.
Nét mặt Hàn Sơ Húc càng khó coi hơn, rồi bỗng nhiên bóp eo Trình Mộc Quân đứng lên, đặt người trên ghế.
Y trừng Trình Mộc Quân, có vẻ rất tức giận.
Trình Mộc Quân không sợ chút nào, tiếp tục chơi xấu: "Nếu chú không đồng ý, ngày nào cháu cũng đi theo chú tới công ty, xem ai mất mặt biết liền."
1
Hắn tạm dừng một chút rồi bổ sung: "Dù sao thanh danh của cháu cũng không tốt, không sao cả."
Hàn Sơ Húc mạnh mẽ nhắm mắt lại, sau đó xoay người đi về hướng phòng nghỉ, khi tay đặt lên then cửa, y ngừng lại.
"Tôi đồng ý cho cậu mời người đến nhà, những chuyện khác thì không cần suy nghĩ."
Nói xong, y đi thẳng vào phòng nghỉ, khoá trái cửa.
3
Trình Mộc Quân cười tủm tỉm ngồi trên ghế xoay một vòng, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ mà cảm thán.
"Quả nhiên chú Hàn này ăn mềm không ăn cứng."
Hệ thống: "Ồ, tôi lại cảm thấy cậu mặt dày ghê gớm."
Trình Mộc Quân trả lời lại một cách mỉa mai: "Cậu đã từng thấy tra công nào không mặt dày chưa? Tôi đây là hoàn toàn hòa nhập vào thiết lập."
Hệ thống: ...Được rồi. Cậu biết làm nũng, cậu thắng.