THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Editor: Diệp Hạ

Đương nhiên, hắn sẽ không bỏ lỡ cốt truyện mấu chốt.

Nhưng suốt đường đến nơi hẹn, Trình Mộc Quân vẫn không hiểu tại sao địa điểm xảy ra hỏa hoạn lại thay đổi.

Lúc trước, nơi xảy ra hỏa hoạn là nhà cũ Lâm gia.

Tối hôm đó Lâm Viễn Ngạn không vui lắm, đuổi tất cả mọi người ra khỏi nhà cũ Lâm gia, chú Hà cũng bị tống cổ ra ngoài.

Chỉ còn lại có bạn trai cũ Trình Mộc Quân và Nguyễn Miên đuổi thế nào cũng không đi.

Thế lửa bắt đầu từ hành lang tầng 3 rồi lan ra, Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn cùng bị mặc kẹt trong phòng trên tầng 4.

Đường chạy trốn không còn, cách duy nhất là trèo ra từ cửa sổ. Việc này đối với Trình Mộc Quân mà nói chẳng là gì, thậm chí hắn còn định cột Lâm Viễn Ngạn vào người mình rồi cõng y cùng ra ngoài.

Nhưng vẫn chưa kịp hành động thì Nguyễn Miên lại bất ngờ xông vào.

Cậu đẩy cửa ra, nhào đến kêu muốn cứu người, không ngờ lại đụng phải giá đồ cổ, cái giá đổ xuống, Lâm Viễn Ngạn chật vật đứng dậy che chở Trình Mộc Quân, bị đập trúng.

Trong hỗn loạn, Lâm Viễn Ngạn bị đập đến vỡ đầu, hôn mê bất tỉnh, Nguyễn Miên nhào lên, khóc sướt mướt ôm chặt không chịu buông tay.

Vất vả lắm Trình Mộc Quân mới bình tĩnh lại, nhưng hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để dẫn người đi. Hắn có thể đưa một mình Lâm Viễn Ngạn đi, nhưng không thể mang theo một chùm hai người như thế này.

Hắn nhanh chóng quyết định, bỏ hai người ở đó, trèo ra cửa sổ, đi xuống nhấn chuông báo cháy, sau đó đi vào phòng bếp dưới lầu tìm thiết bị chữa cháy, nối ống dẫn vào rồi bắt đầu dập lửa.

Cuối cùng, hắn dập tắt lửa trước khi hai người kia bị thiêu chết.

Sau đó, Lâm Viễn Ngạn được đưa đến bệnh viện, hôn mê một thời gian rất dài. Lúc y hôn mê, người có quyền to nhất Lâm gia chính là mẹ Lâm, thế nên tất nhiên là Trình Mộc Quân không thể nhìn thấy Lâm Viễn Ngạn.

Nghe nói, Nguyễn Miên ở bên cạnh chăm sóc Lâm Viễn Ngạn, bị thương cũng không nhẹ.

Cho đến khi Lâm Viễn Ngạn xuất viện, cả người đã trở nên kỳ lạ.

Đương nhiên, từ góc độ của kịch bản gốc mà nói, đây chính là chân ái cảm động hết thảy, Lâm Viễn Ngạn hoàn toàn buông bỏ bạn trai cũ, bắt đầu cưng chiều Nguyễn Miên.

Mà cũng từ lần đó, Trình Mộc Quân hoàn toàn từ bỏ ý định hợp tác với Lâm Viễn Ngạn, chuyển mắt nhìn về phía người bình thường Lâm Dật Hành.

Đương nhiên vụ hỏa hoạn đó không phải vô duyên vô cớ, nó có liên quan đến nội ứng Lâm gia, cũng có liên quan đến người của Trình gia.

Trình Mộc Quân càng cảm thấy kỳ lạ.

Vườn thượng uyển hoàn toàn là sản nghiệp của Lâm Viễn Ngạn, vẫn chưa bán ra ngoài, chủ yếu được sử dụng làm phúc lợi của nhân viên.

Tòa nhà A là nơi có vị trí tốt nhất trong Vườn thượng uyển, cả toà nhà bỏ trống quanh năm chỉ vì để Lâm Viễn Ngạn thỉnh thoảng qua ở.

Lâm Viễn Ngạn làm việc tàn nhẫn, đắc tội nhiều người, tất nhiên sẽ không ở nơi có nhiều tai mắt.

Dưới điều kiện như vậy, trận hỏa hoạn hôm nay được khơi lên bằng cách nào?

Trình Mộc Quân không hiểu.

***

Hắn mới đến cửa Vườn thượng uyển, đỗ xe xong xuôi rồi chuẩn bị đi bộ vào thì lại gặp phải người mình không muốn nhìn thấy.

Mẹ Lâm đang bước xuống xe.

Bà thấy Trình Mộc Quân, khẽ nhíu mày, "Hôm nay là tiệc gia đình nhà họ Lâm, cậu tới làm gì?"

Trình Mộc Quân mỉm cười nói: "Viễn Ngạn hẹn cháu đến."


Thấy biểu cảm khó coi của mẹ Lâm, hắn lại sung sướng bổ sung: "Đúng rồi, cậu ấy trả cho cháu năm triệu, kêu cháu ăn bữa cơm này."

Mặt mẹ Lâm xanh mét, nếu không phải Trình Mộc Quân biết bà có thể trụ đến cuối thì cũng không muốn diễn cảnh này.

Thật sự hắn không phải cố ý khiêu khích, chỉ là vì để cường hóa thiết lập mà thôi. Cốt truyện có sự thay đổi, dù là rất nhỏ cũng làm khơi dậy cảm giác nguy cơ trong lòng Trình Mộc Quân.

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ về hai thế giới trước, nguyên nhân làm mình suýt lật xe đều là do việc lệch khỏi thiết lập ban đầu.

Ở thế giới của Tần Lý, hắn vốn nên là một con chim hoàng yến ngoan ngoãn được nuôi trong nhà, kết quả lại thêm diễn rồi biến thành trợ lý của Tần Lý, còn phụ trách cuộc sống hàng ngày của đối phương.

Ở thế giới của Hách Viễn, hắn vốn nên là một sư tôn ốm yếu bị hiểu lầm nằm thoi thóp ở Thái Huyền Tông, kết quả lại thêm diễn thành nhân vật truyền kỳ, một người một kiếm đồ sát mười tôn ma đạo.

Vì vậy mới làm cho việc sửa chữa trở nên khó khăn.

Thế giới này, vất vả lắm mới được xuyên vào đúng lúc mọi chuyện chưa bắt đầu, hắn quyết định nắm chắc kịch bản, tuyệt đối không OOC. Mặc dù là trước mặt người nào khác cũng tuyệt đối không thể OOC.

Khiêu khích mẹ Lâm cũng là một phần của việc củng cố thiết lập.

Trình Mộc Quân cảm thấy hiệu quả không tệ lắm, ít nhất là sẽ làm mẹ Lâm nói xấu mình trước mặt Lâm Viễn Ngạn.

Còn về Lâm Viễn Ngạn, người nọ vốn đã có vấn đề về tâm lý, hành vi việc làm rất kỳ lạ.

Lần trước lúc hắn mới trở về từ nước ngoài, ban đầu Lâm Viễn Ngạn cũng có thái độ gần giống thế này.

Kì lạ quái gở, vui giận thất thường, nhưng hai người lại gặp mặt rất thường xuyên. Cho đến lúc bị đập đầu trong hoả hoạn rồi hôn mê một thời gian, sau tỉnh lại mới thay đổi thái độ.

Lúc này đây, Trình Mộc Quân quyết định đi theo thiết lập của kịch bản trước, an tĩnh xem tình hình.

Mẹ Lâm ấn ngực, hít sâu vài cái mới cắn răng nói: "Cậu đúng là không biết xấu hổ."

Trình Mộc Quân nhún vai, làm mặt vô tội: "Tại cháu ngại nhận tiền của dì, nhưng nhận tiền của Lâm Viễn Ngạn thì không sao, dù sao những chuyện cậu ấy đưa tiền kêu cháu làm toàn là những chuyện cháu thích."

Hắn nhướng mày, cười ngả ngớn: "Cháu rất có chức nghiệp đạo đức, chuyện không làm được thì sẽ không lấy tiền."

Mẹ Lâm bị độ mặt dày của người trước mặt làm giận đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, cả người lung lay sắp đổ.

Ngay lúc này, cứu tinh của bà tới.

Từ nơi xa, có một người xông tới, vừa đỡ mẹ Lâm vừa sốt ruột nói: "Dì Lâm, dì khoẻ không, có ổn không?"

Vừa hỏi vừa lắc, như là sợ mẹ Lâm ngất đi.

Mẹ Lâm bị hoảng đến tái mặt, muốn mở miệng lại suýt cắn phải lưỡi.

Trình Mộc Quân nhìn trò khôi hài trước mặt, lặng yên phỉ nhổ trong lòng: "Hệ thống, tôi thấy nếu cậu ta cứ lắc như thế nữa, Lâm phu nhân sẽ không ổn thật mất."

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng giải cứu, mẹ Lâm mà bị hoảng đến hôn mê thật thì cốt truyện tiệc gia đình sẽ không tiếp tục được.

"Cậu Nguyễn, hình như con chó hoang kia đang nghía mấy túi đồ cậu ném xuống kìa."

Đúng vậy, lúc xông tới, Nguyễn Miên đã thuận tay ném hai túi nilon lớn xuống bên đường.

Lúc này, một con chó hoang với bộ lông hỗn độn đang lật lật cái túi.

Nguyễn Miên quay đầu nhìn lại, kinh hô: "A! Đồ ăn của tôi!"

Cậu xoay người vọt trở về: "Cún hư, cái này không phải đồ ăn của em, đi mau đi mau."

Trình Mộc Quân nhìn con chó hoang kia gặm một túi xương sườn ra, lại bị Nguyễn Miên nhào qua giật lại, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

"Hệ thống, đừng nói buổi tiệc hôm nay là.... do Nguyễn Miên làm nha? Dùng những nguyên liệu trong túi đó để nấu ăn?"


Hệ thống: "Căn cứ vào những dữ liệu thu thập được và việc mẹ Lâm xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là vậy."

Trình Mộc Quân lại hỏi: "Cậu nói xem, khả năng cậu ta vứt cái túi đã bị chó gặm là bao nhiêu?"

Hệ thống: "Hả, ừm......"

Trình Mộc Quân lặng lẽ lui lại, xoay gót đi đến phố buôn bán cách đó không xa. Hắn quyết định đi đến quán ăn gia đình mình biết để mua vài món, thuận tiện biểu diễn một màn tuyệt kĩ bạch liên.

***

Nửa tiếng sau, Trình Mộc Quân ngồi trong tiệm chờ họ đóng gói đồ ăn.

Điện thoại rung lên.

Tin nhắn vẫn mang đậm phong cách Lâm Viễn Ngạn.

Một thông báo chuyển khoản hai triệu năm trăm tệ, đi theo đó là một tin nhắn.

Lâm Viễn Ngạn: 【Cậu đang sợ cái gì?】

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm những con số và câu chữ chứa đầy châm chọc này, lựa chọn trả về một câu:

【Tôi cũng muốn tự tay làm đồ ăn cho cậu, không muốn bại bởi cậu vợ nhỏ của cậu đâu ~】

Có lẽ là bị Trình Mộc Quân làm tởm phát sợ, sau đó Lâm Viễn Ngạn không có động tĩnh gì nữa.

Trình Mộc Quân rất đắc ý, nói với hệ thống: "Cậu xem, chỉ có ma pháp mới có thể đánh bại ma pháp, ở cái thế giới thần kỳ này, hòa vào bọn họ mới là cách làm chính xác."

Hệ thống: "..... Cậu hư rồi."

Trình Mộc Quân: "Không còn cách nào, sau khi tuyến thế giới bị hỏng, tôi thường xuyên cảm thấy lạc lõng vì bản thân quá bình thường. Hắc liên hoa với thiểu năng trí tuệ nhỏ, vừa đúng luôn."

Hệ thống: "À, cái gọi là tự tay làm đồ ăn cho Lâm Viễn Ngạn chính là đến tiệm ăn gia đình gói mang về? Cậu nghĩ y bị ngốc à?"

Trình Mộc Quân phản bác: "Tôi còn mua thêm hộp giữ ấm nữa, xây dựng cảm giác cơm nhà, dù sao cũng có thiểu năng trí tuệ nhỏ ở đó, một khi vầng sáng bắt đầu lan toả, chỉ số thông minh của mọi người đều sẽ giảm hết, không chừng có thể qua mắt rất dễ dàng."

Đương nhiên những lời này chỉ là trêu chọc.

Hệ thống: "À."

Trình Mộc Quân cười, "Suy nghĩ của cậu vẫn quá nông cạn rồi, bị vạch trần không phải càng có lợi cho thiết lập hắc liên hoa chê nghèo yêu giàu ham ăn biếng làm sao?"

Hệ thống: "......" Thì ra trận phong ba này chỉ mới bắt đầu.

Khoảng hai tiếng sau, đến khi mặt trời xuống núi, Trình Mộc Quân mới khoan thai tới muộn.

Sau khi vào cửa, hắn nhìn thấy tất cả những người tham gia buổi tiệc này.

Lúc trước, đây là một buổi tiệc vô cùng long trọng, phàm là người thuộc gia đình trực hệ họ Lâm thì đều tới tham gia. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, chỉ có mấy người ít ỏi.

Lâm Viễn Ngạn, mẹ Lâm, Nguyễn Miên, chú Hà.

Trình Mộc Quân nhìn lướt qua, vẫn không hiểu hỏa hoạn sẽ xảy ra như thế nào.

Lần trước, ở bên ngoài thì là sự cố ngoài ý muốn, nhưng trên thực tế, đây là một tai nạn có chủ đích.

Họ lợi dụng một đứa trẻ không hiểu chuyện đi cười nhạo chân Lâm Viễn Ngạn ngay giữa bữa tiệc. Gãy chân là vùng cấm của Lâm Viễn Ngạn, y không thể khống chế cảm xúc, giận dữ đuổi mọi người ra khỏi đại trạch.

Mọi chuyện liên kết với nhau, vậy nên mới làm Lâm Viễn Ngạn bị nhốt bên trong hoả hoạn. Hiện giờ, tuy người ở đây đều mang các suy nghĩ khác nhau, nhưng lại không ai có ác ý gì với Lâm Viễn Ngạn.


Trình Mộc Quân đứng ở cửa một hồi cũng không có ai mở miệng kêu hắn vào.

Nhưng ngay lúc này, có một giọng nói phát ra từ phía sau.

"Anh Mộc Quân! Anh cũng tới à, đã lâu không gặp."

Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy gương mặt vui sướng của Lâm Dật Hành.

Sao cậu ta cũng tới? Chẳng lẽ người phóng hỏa là Lâm Dật Hành?

Không đúng, lúc này Lâm Dật Hành chỉ là một đứa nhóc mới tốt nghiệp mà thôi, nếu như không phải bị Trình Mộc Quân dụ dỗ, cậu ta tuyệt đối sẽ không có tâm tư gì khác.

Tình huống khó hiểu thật.

Trình Mộc Quân mỉm cười nói: "Dật Hành, đã lâu không gặp."

Lâm Dật Hành đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy tiếng Lâm Viễn Ngạn truyền đến từ phòng khách.

"Có gì thì vào rồi nói, đứng ở cửa ra thể thống gì."

Hai người đổi giày, đi vào phòng khách.

Lâm Viễn Ngạn vẫn chưa mở miệng đã thấy mẹ Lâm cười tủm tỉm hỏi: "Mộc Quân à, tới làm khách sao lại còn mang đồ đến chứ?"

Trình Mộc Quân nâng tay, nói: "Không có gì, tự làm vài món đem đến cho Viễn Ngạn nếm thử thôi."

Mẹ Lâm vẫn nở nụ cười lịch sự: "A, Viễn Ngạn không nói với cháu sao? Hôm nay Tiểu Nguyễn đứng bếp đó, chú Hà, đem đồ ăn cậu Trình mang đến để vào tủ lạnh đi, đừng lãng phí."

"......" Trình Mộc Quân cảm thấy đầu đau ghê gớm, hắn đã quen với việc làm mọi thứ trong thầm lặng, giờ thấy kịch bản mẹ chồng ác độc làm khó con dâu, đúng thật là khá dữ dội.

Hắn không nói gì, im lặng điều tiết cảm xúc.

Mà Lâm Dật Hành ở cạnh như hiểu lầm gì đó, vội vàng mở miệng đánh tan không khí lúng túng: "Cháu ăn nhiều lắm, không sao đâu, để đó cháu ăn. Anh Mộc Quân, em lấy ra giúp anh nhé?"

Trình Mộc Quân đang định đưa túi cho cậu thì một bàn tay đã duỗi lại, cướp đi giữa đường.

"Đưa tôi là được, đồ ăn mang cho tôi, đương nhiên phải để tôi làm."

Lâm Viễn Ngạn liếc nhìn Trình Mộc Quân: "Đẩy xe lăn giúp tôi, cảm ơn."

Phàm là ai có mắt nhìn đều biết hành động này của Lâm Viễn Ngạn là có ý gì. Chính là che chở Trình Mộc Quân.

Bằng không rõ ràng là xe lăn chạy bằng điện, khoảng cách đến nhà ăn cũng không bao xa mà lại muốn để Trình Mộc Quân đẩy qua.

Trước giờ Lâm Viễn Ngạn không phải là người như vậy.

Mẹ Lâm hiểu được điều đó, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ. Lâm Dật Hành cũng hiểu ra, lui về phía sau một bước, nhìn có vẻ hơi cô đơn.

Trình Mộc Quân thuận theo bậc thang đi xuống, dù sao cũng chỉ cần biểu hiện đúng thiết lập là được, không cần phải dây dưa mãi.

Tới nhà ăn, Trình Mộc Quân lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, Lâm Viễn Ngạn thì tự nhiên mở hộp giữ ấm ra nhìn.

"Tự làm?"

Trình Mộc Quân bình tĩnh nói: "Đúng rồi."

Lâm Viễn Ngạn cười cười, chỉ là gương mặt y khá tối tăm, có cười như thế nào cũng luôn mang theo chút ít cảm giác mỉa mai, càng không cần phải nói đến việc lúc này y thật sự đang mỉa mai.

"Tôi nhớ, lần đầu tiên cậu chiên trứng gà, tôi vừa ăn vừa phun vỏ."

"......"

Đó là chuyện lúc hai người vẫn còn ngọt ngào mặn nồng, giờ nhớ lại thật sự rất kinh hãi.

Sinh nhật Lâm Viễn Ngạn, Trình Mộc Quân hỏi y muốn thứ gì, Lâm Viễn Ngạn nói muốn ăn đồ hắn làm. Thế là Trình Mộc Quân làm vội mấy món, kết quả không món nào ăn được.

Trình Mộc Quân chống cằm, dửng dưng đáp: "Con người luôn phải trưởng thành, lúc vừa xuất ngoại tôi cũng rất gian nan, dựa vào chính sức lực của mình, vất vả dốc sức làm mới có sự nghiệp bây giờ."

Lâm Viễn Ngạn nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấy gì đó ở sâu bên trong hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Chắc là rất vất vả."


Sau đó y lại chỉ chỉ cái túi, nói: "Ở trong túi có logo của Quán ăn nhà Ngải, là vân chìm*."

Trình Mộc Quân nhìn theo ngón tay y, vừa thấy lập tức đờ người.

Quả nhiên, sau khi mở túi vải ra, mấy chữ "Quán ăn nhà Ngải" lập tức xuất hiện dưới ánh đèn.

Xấu hổ ghê. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng bị vạch trần thẳng thắn vậy cũng là một chuyện rất xấu hổ.

Trình Mộc Quân nhíu mày, đang muốn nói vài câu để vớt lại ít mặt mũi, lại thấy Lâm Viễn Ngạn cầm túi vải tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh

"Đồ ăn giá hai triệu rưỡi, tôi rất mong được nếm thử đó."

***

Đã đến 9 giờ, Nguyễn Miên mải bận trong trong phòng bếp cuối cùng cũng xong, ngồi vào bàn ăn.

Không thể không nói, một bàn đồ ăn này, nếu bỏ qua lá rau hơi ố vàng, xương sườn hơi sậm màu và một ít chi tiết nhỏ thì nhìn thật không tồi.

Trình Mộc Quân ngồi ở một bên, nghĩ thầm, thượng đế vẫn không đóng tất cả các cánh cửa, ít nhất Nguyễn Miên cũng không làm nổ phòng bếp, cũng không làm ra một đống bùi nhùi tối tăm.

Đương nhiên, tiền đề là không nghĩ đến việc đĩa sườn kho tàu đó có dính nước miếng chó không.

Quá trình ăn cơm rất êm đềm.

Lúc này Nguyễn Miên tràn đầy ý chí chiến đấu, cảm thấy mình đã tìm được giá trị tồn tại rồi, muốn chia sẻ thành quả lao động của mình với mọi người trên bàn.

Cậu gắp đồ ăn cho từng người một, thậm chí Trình Mộc Quân cũng có phần.

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm miếng sườn trong chén, đương nhiên không định ăn, đánh chết cũng không ăn. Hắn làm mặt buồn rầu, nói: "Xin lỗi cậu, tôi dị ứng với xương sườn, nếu không hay là Viễn Ngạn ăn giúp tôi đi."

Nói xong hắn lập tức gắp miếng sườn vào chén Lâm Viễn Ngạn.

Động tác gắp đồ ăn cho Lâm Viễn Ngạn của Nguyễn Miên khựng lại giữa không trung, nhúm tóc ngốc ngốc trên đỉnh đầu cũng uể oải gục xuống.

Mẹ Lâm khó chịu nhưng lại không thể làm gì, đành phải cầm đũa ăn một miếng sườn, sau đó khen ngợi: "Tiểu Nguyễn, cháu làm món sườn này ngon thật đó, Viễn Ngạn, con cũng ăn thử đi."

Lâm Viễn Ngạn cầm chiếc đũa, vừa gắp lên lập tức cảm thấy là lạ.

Sườn mặt y đối diện với ánh mắt của Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân cười cười, nói: "Mau ăn thử đi."

Động tác của Lâm Viễn Ngạn khựng lại.

Y rất quen với nụ cười này, tên Trình Mộc Quân lừa đảo này, lần nào chơi xấu y cũng cười như vậy.

Y buông đũa, nói: "Tôi không thích ăn sườn."

Sau đó, Lâm Viễn Ngạn và Trình Mộc Quân đều chỉ ăn đồ ăn được đóng gói.

Nguyễn Miên bị đả kích không nhẹ, im lặng ăn liên tục ba chén cơm, còn tức giận ăn hết tất cả sườn kho của mình.

Mà mẹ Lâm lại giận nên không ăn được bao nhiêu, được một lát đã kêu choáng đầu, phất tay áo bỏ đi, tất nhiên chú Hà cũng theo sau, đưa bà về viện điều dưỡng.

Lâm Dật Hành ăn xong, nhìn về phía Trình Mộc Quân, hỏi: "Anh Mộc Quân, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi?"

Lâm Viễn Ngạn đang uống trà đảo mắt qua, nói: "Đêm nay Mộc Quân ngủ ở đây, cậu có thể đi rồi."

Trình Mộc Quân không nhúc nhích, tất nhiên không phải vì thuận theo, cũng không phải vì năm triệu.

Trong lòng hắn chỉ có thanh tiến độ, hết thảy tình huống trước mắt thế mà lại phù hợp với số người khi hỏa hoạn bắt đầu.

Lâm Viễn Ngạn, Nguyễn Miên và hắn, Trình Mộc Quân.

Vấn đề ở chỗ, đã không còn ai cấu kết với Trình gia, rốt cuộc trận hỏa hoạn này xảy ra như thế nào.

Lần đầu tiên Trình Mộc Quân cảm thấy vô cùng tò mò, thậm chí có chút chờ mong cốt truyện sắp tới.

_________

Mọi người cũng đoán thử xem tại sao lại có hoả hoạn đi ( ͡° ͜ʖ ͡°)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi