THIẾT THA



Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Năm giờ chiều, trời không còn nắng gắt, sau một ngày tình nguyện mọi người lên xe về nhà.
Theo dự kiến ban đầu là Hạ Vân Kiều và Tống Tông Ngôn ngồi cùng nhau, nhưng Văn Khâu đã ngồi xuống ghế phía trước và vẫy tay với Tống Tông Ngôn, bước chân hắn chợt ngừng lại, Hạ Vân Kiều đang đi về phía sau cũng nhíu mày.
Văn Khâu không đợi Tống Tông Ngôn lựa chọn, kéo áo khoác của người kia, Tống Tông Ngôn liền đi theo ngồi xuống ghế bên cạnh cậu.

Hạ Vân Kiều giả bộ tức giận trừng mắt, Văn Khâu cười đến mức khoe cả hàm răng trắng.
Không ai để ý đến ba người họ, những người còn lại đang bàn tán về ngày mai mấy giờ điểm số sẽ được công bố, có người ảo não nói mất giấy báo dự thi.

Bầu không khí lúc rời đi không thoải mái và dễ chịu như khi đến.
Tống Tông Ngôn bình tĩnh, Văn Khâu có chút tò mò: “Cậu đã ước lượng điểm của mình chưa?”
Hắn gật đầu, nói với cậu mức điểm thấp nhất và cao nhất.
Văn Khâu âm thầm tặc lưỡi: “Cậu còn ước lượng chính xác như vậy.”
Tống Tông Ngôn vô cùng quy củ: “Ừm.”
Một lúc sau, thấy Văn Khâu không nhắc tới chính mình, hắn bèn hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Không tính, mới xem đáp án Ngữ văn đầu tiên, thấy câu trắc nghiệm sai bét thì không so nữa.” Văn Khâu lấy chiếc tai nghe rối tung ra.
Tống Tông Ngôn cau mày khi nghe thấy câu này: “Tất cả câu trắc nghiệm đều sai?”
“Ngày mai là biết mà.” Văn Khâu ngừng nói về điều này, tháo dây tai nghe và đeo vào tai, tháo một chiếc khác trước khi bật video: “Cậu có muốn nghe không?”
Bàn tay duỗi ra có các khớp ngón tay và ngón tay mảnh mai khác biệt, tương phản rõ rệt với dây tai nghe màu đen.

Tống Tông Ngôn chớp mắt, nhớ lại ngôn ngữ ký hiệu thoáng qua kia.
—- Anh hãy yêu em nhanh hơn một chút đi.
Hắn nhìn vẻ mặt Văn Khâu, người kia hiển nhiên không hiểu sao lại nhìn mình, lộ ra vẻ khó hiểu.

Con ngươi cậu sáng trong và đôi mắt dịu dàng, nhưng Tống Tông Ngôn như nhìn thấy một dòng sông mãnh liệt chảy bên trong.
Rõ ràng cậu không bình tĩnh như vậy.
Cậu ấy sẽ trông như thế nào nếu mình từ chối không đeo tai nghe? Sẽ có một chút buồn? Hay tiếp tục giả vờ như không có gì?

Tống Tông Ngôn sững sờ một lúc, lòng cũng bị thứ cảm xúc “xấu xa” kia làm cho choáng váng.
Văn Khâu quả thực có chút không vui, rụt tay về: “Nếu cậu không nghe…”
“Cảm ơn.” Tống Tông Ngôn giật lấy tai nghe trên tay cậu.
Văn Khâu dừng lại, sau đó nhướng mày.
Nghe nhạc là phụ thôi, tận hưởng cảm giác được chia sẻ mới là chính.
Văn Khâu nghịch dây đeo tai nghe, thản nhiên hỏi: “Buổi trưa ngày mai có muốn cùng nhau ăn cơm không? Tớ muốn ăn lẩu.”
Lúc cậu nói thì hơi nghiêng người, lộ ra chiếc hộp tròn.

Đó là đôi bông tai mà Tôn Thế Lâu đã tặng cho cậu.
Tống Tông Ngôn liếc qua chiếc hộp lộ ra một nửa và nói “Ừm” ở khoảng trống giữa hai bài hát.
Sáng hôm sau, thời gian báo điểm đã bị trễ hai tiếng, đã gần giờ ăn trưa, Văn Khâu và Tống Tông Ngôn vừa đi ra ngoài, nghe nói có thể xem điểm, phải tìm một quán Internet.

Trong hai người, chỉ có Tống Tông Ngôn có thẻ căn cước nên chỉ dùng một máy.

Cũng có những bạn khác đang xem điểm, tất cả họ đều đang chăm chú nhìn vào màn hình lúc này.
Tống Tông Ngôn đã kiểm tra điểm trước, số điểm cao ngất ngưởng.

Có người nhìn thấy thì lập tức thốt lên: “Địu, cao quá!”
Vì vậy, một nhóm người tò mò nhìn cậu bạn giỏi giang này, Tống Tông Ngôn bỗng bị vây quanh.

Văn Khâu thoát khỏi trang web của hắn và bắt đầu kiểm tra điểm số của mình, cậu không cảm thấy lo lắng, nhưng lòng bàn tay đang cầm chuột của không ngừng đổ mồ hôi.

Trang load nhanh đến mức cậu nhìn thấy những con số trước khi chuẩn bị tinh thần.

Trong giây lát thậm chí còn không hiểu điểm đó là cao hay thấp, giọng nói của Tống Tông Ngôn vang lên bên tai của cậu: “Cậu cũng làm rất tốt.”
Điểm số của Văn Khâu tốt hơn nhiều so với cậu nghĩ, có thể nói rằng đã thể hiện đặc biệt xuất sắc.

Họ thông báo cho cha mẹ của họ trước, sau đó là giáo viên.


Đinh Huy lại vỗ bàn rầm rầm: “Nhanh chân đến nhà tôi ăn cơm ngay.”
Trong nhà chỉ có mình Đinh Huy, còn vợ con anh vẫn đang ở trung tâm chăm sóc người ở cữ.

Lúc Tống Tông Ngôn và Văn Khâu đến, anh rất vui vẻ, đầu tiên vỗ vỗ vai Tống Tông Ngôn, nhưng anh không biết nói gì nữa, chỉ nói một câu: “Làm bài rất tốt!”
Nhìn sang Văn Khâu, anh cũng rất hài lòng: “Em đã không làm tôi thất vọng.”
Ba người gọi đồ ăn mang về và bày ra cả bàn.

Đinh Huy không muốn để họ uống, nhưng cả ba không thể kìm lòng nổi nên mỗi người uống hai lon bia.
Mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh dẫu tốt như thế nào thì cũng có khoảng cách, giờ tốt nghiệp rồi thì thoải mái hơn, trò chuyện không chút giữ kẽ.

Ba người cùng ăn, uống, nói chuyện và cười đùa cho đến ba bốn giờ chiều, điện thoại di động của Đinh Huy liên tục đổ chuông, tất cả đều là học sinh đến báo tin vui.
Mặt trời vẫn thiêu đốt mặt đất, Văn Khâu không quen uống bia, Tống Tông Ngôn tửu lượng kém, hai người chợp mắt một giấc trên ghế sô pha ở nhà Đinh Huệ mãi tới chạng vạng mới tỉnh dậy.

Đinh Huy rót cốc nước cho hai người, nói rằng sắp phải đến trung tâm chăm sóc để thăm vợ con nên không thể giữ họ ăn tối.
Hai đứa nhỏ thấy ngại nên cũng không dám ở lại ăn bữa nữa, đứng dậy rửa mặt rồi mới ra về.

Lúc này mới tỉnh táo lại, cảm giác vui sướng ban đầu cũng đi qua, trước khi đi, Đinh Huy nói: “Sắp phải đăng kí nguyện vọng rồi.

Nếu có bất kỳ vấn đề gì có thể gọi cho tôi.” Anh dừng lại, “Nhưng bình thường hai đứa đã khá quyết đoán và cũng có sẵn mục tiêu của riêng mình rồi, tôi nghĩ không thành vấn đề, chắc không cần phải tham khảo ý kiến của ai.”
Thành phố vào buổi chạng vạng phủ một lớp ánh sáng màu cam, mái tóc của Văn Khâu tung bay cùng một vài đốm sáng.

Sau khi ra khỏi nhà Đinh Huy, cậu im lặng đến không ngờ, đi bộ đến lối vào tàu điện ngầm và không nói thêm bất cứ điều gì ngoại trừ việc mua một chai đồ uống.
Mãi cho đến khi hai người chuẩn bị lên tàu điện ngầm ngược chiều, Văn Khâu mới nói: “Ngày mai chúng ta không thể ra ngoài sao? Có một bộ phim mới được phát hành gần đây, nổi tiếng lắm.”
Ngày nào gặp nhau có ý nghĩa thế nào? Đang yêu nhau ư?
Tống Tông Ngôn nói: “Tôi sẽ đến nhà dì tôi trong vài ngày tới, cách khá xa.”
“Ồ.” Văn Khâu gật đầu, “Vậy chờ cậu về lại bàn vậy.”

“Có lẽ phải chờ tới lúc điền nguyện vọng tôi mới về.”
Văn Khâu nghi ngờ nhìn hắn: “Thật ư?”
Khi tàu điện ngầm đến ga, một cơn gió ầm ầm vụt qua.
Văn Khâu cau mày vẫy vẫy tay trước mặt hắn: “Này, này, nói chuyện.”
“Thật sự không có thời gian đi chơi với cậu.” Tống Tông Ngôn nói.
Văn Khâu vẫy tay, xoay người định lên tàu điện ngầm: “Bỏ đi.”
Cậu ấy không vui.

Tống Tông Ngôn biết rõ ràng, cổ họng hơi thắt lại, tay nhanh hơn não, vừa kịp hoàn hồn đã kéo tay Văn Khâu.
Văn Khâu quay lại nhìn hắn, Tống Tông Ngôn mím môi trong ánh mắt nghi hoặc của cậu, buông tay ra: “Những trường học ở Bắc Kinh mà tôi đã đề cập trước đây, điểm của cậu chắc là đủ rồi.”
Văn Khâu trợn tròn mắt.
Tống Tông Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm khi thực sự nói ra điều đó, như thể thừa nhận một số điều không khó như hắn nghĩ.
Khi còn là bạn tốt của nhau, họ đã nói với nhau về ngôi trường lý tưởng, Tống Tông Ngôn muốn đến Bắc Kinh, Văn Khâu tất nhiên muốn hai người học gần nhau.

Chỉ là lúc đó Tống Tông Ngôn không nghe hiểu được cậu có ý gì, nhưng hiện giờ hẳn đã hiểu.
Lúc này Tống Tông Ngôn đã chủ động nói ra, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn, lẽ ra Văn Khâu phải bật cười, cậu nên vui mừng vì cuối cùng đã tiến được hơn một nửa trong hành trình dài đằng đẵng, nhưng cậu không cười nổi.
Tống Tông Ngôn bận việc nhà dì nên đến trễ vào hôm điền nguyện vọng, Văn Khâu đã hoàn thành vào buổi sáng, buổi chiều hắn mới đến trường, hai người lỡ mất nhau.
Bể bơi mới mở gần trường ít người vì vị trí xa.

Sau khi Tống Tông Ngôn điền nguyện vọng xong thì gửi tin nhắn cho Văn Khâu, người kia nói đang ở bể bơi cách cổng phía bắc của trường học khoảng hai cây số.
Khi Tống Tông Ngôn đến, Văn Khâu vừa trồi lên khỏi mặt nước.

Bể bơi mới mở cửa được hai ngày, hầu như không có ai.

Vừa rồi, có một cậu bé nghịch tung tóe ở bể bơi bên cạnh, nhưng giờ đã rời đi.

Văn Khâu là người duy nhất còn ở đây.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân, ngay lập tức bơi đến mép bờ để lên khỏi mặt nước.

Tống Tông Ngôn vừa mới đứng vững đã bị cậu chạm lên quần, in thêm một dấu tay.
“…”
Văn Khâu vui mừng vì đùa thành công: “Điền xong chưa?”
“Ừm.” Tống Tông Ngôn không hỏi về việc đăng ký nguyện vọng, như thể chắc chắn cậu sẽ đăng kí trường nào vậy, “Cậu đến từ khi nào?”

“Mới đây.” Văn Khâu né tránh ánh mắt hắn.
Thật ra cậu ở đây đã lâu, buổi sáng sau khi điền nguyện vọng với Trữ Văn Hinh, cậu không về nhà mà tới bể bơi.
“Đói bụng không? Có muốn đi ăn tối không?” Tống Tông Ngôn hỏi.

Lần này, rõ ràng hắn đã chủ động hơn rất nhiều.
“Có chứ.

Chờ tớ thay đồ.” Văn Khâu không nhìn hắn, nói xong, cậu chạm vào mép bể, thân thể lao trong làn nước xanh tựa như một chú cá voi trắng, bóng dáng của cậu thấp thoáng, nhưng sau khi bơi tới bơi lui một hồi thì bị mất sức.
“Cậu bơi bao lâu rồi?” Tống Tông Ngôn cau mày, làn da trên người Văn Khâu nhăn lại.
Chân Văn Khâu co quắp đến phát đau, cậu nghiến răng thật lâu, thở ra một hơi dài, lại nở nụ cười: “Không lâu.

Có muốn xuống bơi một lúc không? Thi xem.”
“Không thi với cậu.” Tống Tông Ngôn đứng bên hồ bơi, “Lên đi ăn cơm nào.”
Chùm sáng xuyên qua trần kính khổng lồ chiếu rọi trên người Văn Khâu, đến cả sợi tóc của cậu cũng lấp lánh.

Cậu dừng lại giữa làn nước thở phì phò, lúc thở còn cong môi cười, đôi mắt gợn sóng nước.
Trái tim của Tống Tông Ngôn lệch nhịp.
“Được rồi, lên đây.” Văn Khâu đi tới cạnh bể bơi, chân có hơi run, nhưng rất nhanh đã đứng vững lại.

Tống Tông Ngôn mang khăn tắm cho cậu, đang lau nước bên tai, đột nhiên cậu tùy hứng đề nghị, “Có muốn cùng tớ đi xỏ lỗ tai trước khi ăn không?”
Tống Tông Ngôn giật mình.
Xương tai của Văn Khâu rất mỏng, dưới ánh nước như bọc một lớp pha lê trong suốt.

Tống Tông Ngôn nhìn cậu đi lên từ trong bể bơi, thân trên trần trụi nhẵn nhụi, xương cánh bướm sau lưng hằn lên da như sắp đâm thủng nó.

Hình xăm đen kia lại trở nên rất bắt mắt.
Sắp tới còn có thêm một chiếc hoa tai màu đen.
Văn Khâu đi tới phòng thay quần áo nói: “Chờ tớ một lát.”
Tống Tông Ngôn đột nhiên cảm thấy nước hồ bơi lấp lánh trước mặt trở nên thật đáng ghét.
_________
Lời editor: Có một cậu bé vẫn ghen mà không nhận ra tên mình có bao nhiêu chữ S..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi