*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Về đến nhà, Vương Cẩn Mai vừa ngồi xuống sofa, đã trừng mắt nhìn Lý Phàm.
“Lý Phàm, rốt cuộc bộ đồ đó của cậu là sao, người nhu nhược như cậu có thể mặc bộ đồ ba tỷ à?”
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều nghỉ ngờ nhìn Lý Phàm, trong lòng mọi người đều không thể giải thích được vấn đề này.
Lý Phàm bình tĩnh đáp: “Bộ đồ này là do người khác tặng cho con”
“Người khác tặng cho cậu? Cậu bịa lý do cũng vận dụng chút đầu óc được không? Ai sẽ tặng cho tên vô tích sự như cậu một bộ đồ đắt đến thế?”
Vương Cẩn Mai cảm thấy IQ của mình bị xúc phạm, nên tức giận quát vào mặt Lý Phàm.
Cố Thiệu Huy nhìn điệu bộ Vương Cẩn Mai, sợ bà xã của mình tăng huyết áp, dân đến nhồi máu cơ.
tim vỡ mạch máu não sẽ lớn chuyện, nên kéo bà an ủi mấy câu.
An ủi xong, Cố Thiệu Huy trừng mắt nhìn anh: “Lý Phàm, nếu cậu không đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì đừng trách tôi đuổi cậu ra khỏi nhà”
Ba..
Cố Họa Y định nói đỡ cho anh, nhưng cô chưa kịp nói hết đã bị Cố Thiệu Huy lườm nguýt.
“Con đừng nói gì cả, cứ để thằng nhãi này nói, ba muốn xem thử nó có thể bịa ra lý do gì”
“Quả thật có người tặng cho con mà, mấy ngày trước con giúp một bạn nhỏ bị lạc đường tìm được ông nội, ông ta nói muốn tặng cho con một khoản tiền lớn để cảm ơn con”
“Nhưng con nói không cần tặng tiền, nên người ta tặng cho con một bộ đồ, con tưởng bộ đồ này chỉ hơi tốt một tý, ai ngờ lại quý giá đến thế, nếu biết con đã bảo ông ta tặng bộ rẻ hơn rồi”
Lý Phàm giả vờ hối hận, như thể thật sự sầu não thì chuyện không tặng bộ rẻ hơn.
Cố Họa Y bĩu môi, cạn lời với anh, tình tiết cũ rích thế này mà anh cũng có thể nói ra được, anh không biết thêm mắm thêm muối vào à?
Vương Cẩn Mai võ đùi nói: “Ông nghe cậu ta nói gì không, đúng là ăn nói vớ vẩn, đến đứa nhỏ ba tuổi cũng chẳng thèm tin câu chuyện này”
“Lý Phàm, cậu có biết kết cục của việc bịa chuyện không, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu cậu không thành thật nói ra ngưồn gốc bộ đồ này, thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu.”
Cố Thiệu Huy gây áp lực cho Lý Phàm, ông cảm thấy việc làm rõ nguồn gốc bộ đồ đắt đỏ như này rất quan trọng.
Một thằng nghèo bỗng mặc bộ đồ xa xỉ đắt tiền, thì chắc chăn phía sau có một bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết.
“Con nói thật mà, nhưng thân phận ông nội đứa bé đó khá đặc biệt” Lý Phàm lạnh nhạt nói, trong lòng thầm nghĩ, hay là để chủ tịch Hoàng gánh chuyện này.
“Thân phận đặc biệt? Người đó đặc biệt đến cỡ nào, cậu suy nghĩ kỹ rồi hãng nói, đừng để chúng tôi vạch trần cậu”
Vương Cẩn Mai bất mãn nói.
“Ông nội đứa bé đó họ Hoàng, trước khi dùng bữa chúng ta cũng gặp mặt ông ta rồi, ông ta nói nợ ân tình với con, nên con đã dùng ân tình đó vào phòng bao rồi, mọi người nói thử xem có phải chúng ta hơi thiệt thòi không?”
Lý Phàm nói xong thì xoay người đi vào phòng, để cả nhà Cố Thiệu Huy ngồi đó trong mớ hỗn độn.
“Họ Hoàng, trước khi dùng bữa chúng ta cũng gặp mặt rồi? Vậy chẳng phải là chủ tịch Hoàng Phúc Khánh à?”
Cố Thiệu Huy chợt vỡ lẽ, rất nhiều chuyện nghĩ không thông lúc trước, bỗng trở nên sáng tỏ.
Thảo nào sau khi chủ tịch Hoàng nhìn thấy Lý Phàm, lại thay đổi thái độ nhanh đến thế, những vấn đề vốn không logic nhất thời được thông suốt.
Nhưng sau khi nghĩ thông suốt, Cố Thiệu Huy lại hối hận vỗ mạnh vào đùi, đó là ân tình của chủ tịch Hoàng đấy!
Nếu nó được dùng vào thời điểm mấu chốt, thì chắc chắn sẽ mang lại giá trị không hề nhỏ.
Nhưng tên khốn Lý Phàm này lại dùng vào chuyện vô bổ.
“Đó là ân tình của chủ tịch Hoàng đấy! Sao tên khốn Lý Phàm này có thể dùng vào việc trả phòng bao chứ, vô dụng! Cậu ta thật sự quá vô dụng! Nếu để chủ tịch Hoàng giúp đỡ chuyện làm ăn, thì cuộc sống sau này sẽ.
Vương Cẩn Mai nhíu mày, cả người run lên vì tức.
“Họa Y, con thấy chưa, con đã thấy Lý Phàm vô dụng đến cỡ nào chưa? Đúng là tên phá của, đó là ân tình của chủ tịch Hoàng đấy, vậy mà cậu ta không nói cho chúng ta biết, đã sử dụng bữa bãi rồi”
Cố Họa Y khẽ thở dài, trong lòng cũng hơi oán trách sự ngốc nghếch của Lý Phàm, đã lãng phí một ân tình lớn như thế, nếu anh sử dụng tốt phần ân tình này, thì sau này anh không cần phải chịu đựng một cách hèn nhát nữa.
Đáng tiếc phần ân tình này đã bị Lý Phàm tiêu xài hoang phí, giờ cô có muốn cứu vãn cũng chẳng được.
“Đó là ân tình do Lý Phàm tự kiếm được, nên anh ấy muốn dùng thế nào là quyền lựa chọn của anh ấy, có lẽ là vì bị gia đình chèn ép lâu rồi, nên anh ấy muốn kiếm chút thể diện”
Cố Họa Y nói.
Vương Cẩn Mai nhất thời trầm mặc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà van cảm thấy không cam lòng, ngược lại trong lòng càng oán niệm hơn.
“Đến nước này rồi mà con vần bao che cho cậu 1a, mẹ nói rôi, con cứ dứt khoát ly hôn với cậu ta đi, đừng do dự nữa, một cơ hội tốt như thế mà tên nhu nhược Lý Phàm đó không năm bắt được, thì sau này cậu ta hoàn toàn không có cơ hội thành công, cả đời này cậu ta chí có thể làm một thăng vô tích sự”
Nghe Vương Cẩn Mai lại bảo Cố Họa Y ly hôn, Lý Phàm không nhịn được ra khỏi phòng nói.
“Mẹ, hình như chỉ cần bộ đồ này của con là thật, thì mẹ sẽ đồng ý một điều kiện với con đúng không ạ?”
Lý Phàm cúi đầu nói, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
chẳng qua chỉ bị chế giêu cùng Lý Phàm thôi “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái không có hy vọng như con chứ, nếu mẹ có một người chồng nhu nhược vô dụng thế này, mẹ đã sớm tát chết cậu ta rồi!”
Vương Cẩn Mai chỉ tiếc rèn săt không thành thép nói.
Cố Họa Y im lặng một lúc, rồi kiên định nói: “Mẹ, mẹ đừng khuyên nữa, con sẽ không ly hồn với Lý Phàm đâu.”
“Haizz!”
Vương Cẩn Mai thờ dài, rồi trút giận lên người Cố Thiệu Huy: “Ông làm ba kiểu gì đấy, ông không làm công tác tư tưởng cho Họa Y, mà cứ để mặc con bé như thế à, mặt mũi nhà chúng ta sắp bị con rể vô dụng kia làm cho mất sạch rồi”
“Chuyện ly hôn của Họa Y đế sau hằng nói, giờ tiên bà cho công ty đầu tư vay sắp đến hạn rồi, bà nhớ tới đó xem thử”
Cố Thiệu Huy thuận miệng nói