THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Cậu Lý là ai?

Cậu Lý còn không phải là Lý Phàm so, không lẽ Lý Phàm còn có thân phận bối cảnh gì khác ssao?

Thân phận bối cảnh có thể dọa Anh Đao sợ đến thế này thì chắc chắn không phải là thân phận bối cảnh tầm thường.

Hoa Nhật Tâm suy nghĩ một lúc, lúc đang định gửi tin nhắn hỏi Anh Đao thì Vương Cẩn Mai, Cố Họa Y và Lý Phàm đã đi đến.

Thấy nhóm Lý Phàm đã đi ra, Hoa Nhật Tâm chỉ đành tạm bỏ qua thắc mắc trong lòng, cất điện thoại vào.

“Họa Y, con ngồi ghế phụ đi.”

Vương Cẩn Mai nháy mắt ra hiệu với Cố Họa Y.

Cố Họa Y vờ như không thấy, mở cửa hàng ghế sau.

Vương Cẩn Mai không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi xuống ghế phụ.

Hoa Nhật Tâm thông qua kính chiếu hậu nhìn Cố Họa Y và Lý Phàm ngồi ở hàng ghế sau, cong môi nở nụ cười khẩy.

“Dì, Họa Y, bạn của cháu là HR cao cấp ở tập đoàn Giang Sơn, cũng chính là giám đốc nhân sự, nhờ anh ta sắp xếp cho Lý Phàm đi làm bảo vệ chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ, phải biết là có rất nhiều người ở Hán Thành đều muốn tranh công việc bảo vệ ở tập đoàn Giang Sơn, tiền lương chắc chắn sẽ cao hơn khi anh đi làm ở thẩm mỹ viện nhiều.”

Hoa Nhật Tâm đang khoe khoang tài năng và mối quan hệ của anh, có thể sắp xếp người khác vào làm việc ở tập đoàn Giang Sơn cũng đã đủ để chứng minh mối quan hệ giao tiếp khó lường của anh.”

Vương Cẩn Mai vui vẻ cười không khép được miệng: “Xem Nhật Tâm giỏi cỡ nào này, rất khó xin việc ở tập đoàn Giang Sơn, nghe nói muốn đi làm bảo vệ thì cũng phải có tài mới được.”

“Lý Phàm, cái tên vô dụng này, cậu còn không biết cảm ơn Nhật Tâm, nếu Nhật Tâm không giúp đỡ thì cậu vẫn còn là vũng bùn lầy chỉ biết ăn no chờ chết!”

“Mẹ, mẹ đừng nói anh ấy như thế.”

Cố Họa Y nghe không nổi nữa, bênh vực Lý Phàm.

“Con còn che chở nó như thế, rốt cuộc nó cho con uống bùa mê thuốc lú gì!”

Vương Cẩn Mai quát lên.

“Anh ấy không cho con uống bùa mê thuốc lú gì cả, mẹ cũng đừng mắng anh ấy nữa, anh ấy… cũng không dễ dàng gì.”

Cố Họa Y nói càng lúc càng nhỏ.

“Hừ!”

Vương Cẩn Mai tức giận hừ lạnh, giận dữ tựa lưng vâò ghế không nói tiếng nào.

Hoa Nhật Tâm thông qua kính chiếu hậu nhìn Lý Phàm đang im lặng không nói gì, không khỏi cười thầm trong lòng.

Hoa Nhật Tâm lái xe với tốc độ cao, không bao lâu đã đến trụ sở chính của tập đoàn Giang Sơn.

Đậu xe xong, Hoa Nhật Tâm dẫn theo ba người Lý Phàm đi thẳng đến tòa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Giang Sơn, đi thẳng đến quầy tiếp tân đăng ký khách đến thăm.

Cô gái ngồi quầy tiếp tân đưa bảng đăng ký đến, Hoa Nhật Tâm nhanh chóng điền đăng ký xong, nhưng cô gái tiếp tân lại liên tục đưa mắt nhìn Lý Phàm.

Càng nhìn thì nữ tiếp tân càng cảm thấy Lý Phàm trông rất quen, chờ đến khi Hoa Nhật Tâm trả tờ đăng ký lại, dẫn theo đám người Lý Phàm đi rồi, nữ tiếp tân lập tức mở hồ sơ đăng ký ra xem thử.

Sau khi xem xong, nữ tiếp tân cầm điện thoại lên, căng thẳng gọi đến một dãy số nội bộ.

Nữ tiếp tân đảo mắt liên tục, sau đó che microphone lại, nói khẽ: “Chủ tịch, tôi gặp được cậu Thiếu chủ mà ông dặn phải để ý.”

Loảng xoảng.

Trong phòng chủ tịch, ly nước trong tay Giang Thành rớt xuống bàn, nước trà đổ đầy bàn.

Nhưng Giang Thành cũng không rảnh để ý đến đống bừa bộn trên bàn, đột nhiên đứng dậy hỏi: “Thiếu chủ đến? Cô chắc chắn không nhìn lầm chứ?”

“Tôi chắc chắn không nhìn lầm, bọn họ có bốn người, hai nam hai nữ, người đăng ký là Hoa Nhật Tâm của Đầu tư Đỉnh Hâm, Thiếu chủ không nói gì cả, bọn họ muốn đi gặp giám đốc nhân sự Bạch Tử Hào.”

Giang Thành hít sâu, suy nghĩ xem Lý Phàm đến đây để làm gì.

Hai nam hai nữ đi gặp giám đốc nhân sự, chuyện này làm Giang Thành nghĩ mãi vẫn không ra, không lẽ Thiếu chủ muốn tìm việc cho bạn của anh sao?

Nhưng như vậy cũng không đúng, nếu Thiếu chủ muốn tìm việc cho ai thì cứ gọi thẳng cho ông là được rồi.

Hay là Thiếu chủ cải trang vi hành?

Nhưng nếu cải trang vi hành thì tại sao lại đến bộ phận nhân sự chứ?

Giang Thành nảy ra vô số suy nghĩ trong đầu, nhưng Giang Thành không thể đoán ra được mục đích của Lý Phàm.

“Tôi biết rồi, lần này cô làm rất tốt, chờ tôi xác minh việc này sẽ điều cô đến văn phòng chính thăng chức tăng lương.”

Giang Thành nói.

“Cảm ơn chủ tịch!”

Nữ tiếp tân đặt điện thoại xuống, kích động nhảy lên, rất muốn đuổi theo Lý Phàm cưỡng hôn anh, bởi vì lời hứa của Giang Thành làm nữ tiếp tân rất hưng phấn.

Giang Thành cầm ống nghe do dự một lúc, từ từ gác ống nghe xuống điện thoại bàn, sau đó chỉnh sửa quần áo.

“Vẫn phải đến gặp Thiếu chủ, nhưng mà Thiếu chủ như thế này chắc là cũng không muốn để lộ thân phận.”

Giang Thành chuẩn bị tâm lý, thậm chí sửa sang lại tư duy, để tránh đến lúc đó lại nói sai, không chỉ không nịnh bợ được mà còn bị ghét.

Hoa Nhật Tâm dẫn theo ba người Lý Phàm vào văn phòng của Bạch Tử Hào, khi hai người chạm phải tầm mắt của nhau, đều nở nụ cười.

Bạch Tử Hào là bạn thân của Hoa Nhật Tâm, hai người chỉ cần liếc nhìn nhau là có thể dùng ánh mắt để truyền tải rất nhiều tin tức.

“Nhật Tâm đến à, mau ngồi đi, đến chỗ của tôi cũng đừng khách sáo, anh muốn sắp xếp công việc cho ai.”

Bạch Tử Hào mặc vest mang giày da, đeo mắt kính gọng vàng, rất giống mấy tên tiểu bạch kiểm.

Anh vào thẳng chủ đề, đảo mắt lướt nhìn Cố Họa Y, sau đó nhìn về phía Lý Phàm.

Hoa Nhật Tâm chỉ Lý Phàm cười nói: “Là tên này, không có bằng cấp gì, cũng chưa đi nghĩa vụ quân sự, làm công ở một viện thẩm mỹ, tôi thấy anh ta ở nhà mãi trông tội nghiệp quá nên mới nhờ anh giúp đỡ.”

“Úi, nếu dựa theo lời anh nói thì đây chính là một tên vô dụng, tập đoàn Giang Sơn của chúng tôi không nhận người vô dụng, sắp xếp như vậy sẽ làm tôi rất khó xử, dù sao muốn làm bảo vệ ở tập đoàn Giang Sơn cũng phải có tư chất nổi bật.”

Bạch Tử Hào nói, nói rất thẳng thừng, thái độ khinh thường ngạo nghễ.

Cố Họa Y hơi căng thẳng, cảm giác được Hoa Nhật Tâm cũng không phải có ý tốt.

“Giám đốc Bạch nói đúng lắm, tên Lý Phàm này là kẻ vô dụng trong nhà tôi, làm gì cũng không xong, chỉ được cái ăn là giỏi, đều là dựa vào Họa Y nhà chúng tôi nuôi cậu ta, đúng là chúa bám váy vợ, tôi đang muốn để cậu ta đi làm kiếm tiền.”

Vương Cẩn Mai cũng chỉ trích Lý Phàm theo, trong giọng nói đầy vẻ tức ginạ, giống như là cực kỳ hận Lý Phàm.

Lý Phàm im lặng nhìn ba người, từ từ tươi cười.

Thấy Lý Phàm cười, Bạch Tử Hào hơi kinh ngạc, sau đó lại ngẩng đầu phổng mũi nói chuyện với Lý Phàm.

“Tên vô dụng này còn cười được, anh nói xem anh chạy 100 mét trong vòng bao nhiêu giây, có thể một chọi mấy, bảo vệ của tập đoàn Giang Sơn chúng tôi đều yêu cầu tố chất cơ thể cực kỳ tốt, tôi thấy cái body như con gà luộc của anh chỉ sợ là không đủ tư cách làm bảo vệ.”

Bạch Tử Hào nói không chút khách sáo, trong giọng nói đầy châm biếm và châm chọc.

“Tử Hào, anh nể mặt tôi, tìm đại vị trí nào đó cho anh ta là được, cho dù trực đêm cũng không sao, dù sao cũng có thể tìm được một vị trí chứ.”

Hoa Nhật Tâm nở nụ cười âm hiểm nói.

“Đúng đúng, để cậu ta trực đêm mỗi ngày cũng được, cho dù thời gian làm việc dài, mỗi ngày làm mười hai tiếng, thậm chí trực cả ngày cũng được.”

Vương Cẩn Mai tích cực phụ họa, nghĩ chỉ cần Lý Phàm thường xuyên đi làm thời gian dài ở bên ngoài thì sẽ có cơ hội làm mai Hoa Nhật Tâm và Cố Họa Y.

“Vừa lúc có một vị trí trông cửa, ở kho hàng ngoài thành phố, cũng rất thích hợp cho tên vô dụng này đi dưỡng lão.”

Bạch Tử Hào cười lạnh nói, khóe miệng đầy ý châm chọc nói: “Nhưng không biết là anh có chịu đi làm công việc chó trông cửa này không.”

“Anh đi làm chó trông cửa thì tốt hơn đó.”

Lý Phàm lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi