*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài cửa nhà hàng Bờ Biển Sao Trời, Cố Tuấn Hào và Hà Bân khó khăn mà đứng dậy, cùng dìu lấy cậu chủ Tô đang đau đến đứng không nổi dậy.
Bởi vì đau đớn, toàn thân cậu Tô chả có chút sức lực nào, cả người như trở thành một vũng bùn nhão.
Cố Tuấn Hào và Hà Bân cùng dùng sức, mới dìu được cậu chủ Tô vào trong xe.
Cậu Tô ngả nghiêng ở hàng ghế sau, thở hồng hộc, cả người nhìn trông không được ổn lắm.
“Cậu chủ Tô cậu thế nào rồi? Hay là trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, cú đá hồi nãy của Lý Phàm coi bộ khá thốn đó”
Cố Tuấn Hào quan tâm mà hỏi.
Lúc này trong lòng Cố Tuấn Hào đối đãi với cậu chủ Tô như cha ruột vậy, nếu như có thể ôm được cái đùi vàng của cậu chủ Tô thì Cố Tuấn Hào thật sự đồng ý gọi ba luôn đó.
“Đi bệnh viện cái quần què, cục tức này ông đây không nhịn được, tìm một chỗ cho tôi nghỉ ngơi, đợi lát nữa ông đây gọi điện thoại kêu người tới giết chết thằng oắt con đói”
Ánh mắt Cố Tuấn Hào nhìn sang Hà Bân, cậu chủ Tô không chịu đi bệnh viện, Cố Tuấn Hào ít nhiều có chút lo lắng.
Hà Bân khế gật đầu: “Nghe cậu chủ Tô đi, tìm một chỗ ít người, tình hình cậu chủ Tô như vậy, để người ta thấy cũng không tốt lắm”
Cố Tuấn Hào lập tức hiểu ra, hiểu được tại sao cậu chủ Tô không chịu đi bệnh viện rồi, cái này nếu như đến bệnh viện lỡ như gặp phải người quen, thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu chủ Tô một cách nghiêm trọng rồi.
“Được, ở cách chỗ này không xa có một câu lạc bộ nhỏ, giờ này chắc không có ai đâu, chúng ta qua đó đi”
Cố Tuấn Hào lái xe đi đến câu lạc bộ nhỏ, sau khi đặt phòng bao xong, cùng Hà Bân dìu lấy cậu chủ Tô đi vào phòng bao.
Cậu chủ Tô đi vào phòng bao liền nằm xuống ghế sofa, đau đến khiến toàn thân co lại thành một cục, miệng không ngừng mắng Lý Phàm.
“Thằng khốn đó, tao nhất định sẽ lấy mạng của hẳn! Hắn phải chết, phải chết!”
“Cậu chủ Tô nghỉ ngơi chút đi, hay là ăn chút gì đó”
Cố Tuấn Hào nịnh hót mà nói. Bên trang nguồn như trên hình sẽ rất hứng khởi nếu được các bạn ghé đọc!”
“Ăn cái rằm, Hà Bân móc điện thoại ra giúp tôi đi, tôi phải tìm người đến xử chết Lý Phàm! Còn có Cố Hoạ Y đó nữa, sau này tôi phải khiến cô ta trở thành nữ nô lệ của tôi!”
Hà Bân móc điện thoại ra từ túi của cậu chủ Tô, lẳng lặng đặt trong tay cậu Tô.
Cậu Tô mở điện thoại ra, mở nhật ký điện thoại tìm một số rồi gọi đi.
“Cậu chủ Tô thật là ngầu, lần này thì tên ngu sỉ Lý Phàm đó phải há hốc mồm rồi, đừng thấy hản ta hồi nãy uy phong cho lắm, chứ chỉ cần cậu chủ Tô ra tay thì sẽ lập tức tính sổ được hắn thôi”
Cố Tuấn Hào nịnh hót mà nói.
“Con tiện nhân Cố Hoa Y đó, tôi cũng sẽ khiến ả không được sống yên đâu, trước đây nghe cậu nói hình như cô ta có hợp tác với tập đoàn Vinh Khang đúng không?”
Cậu chủ Tô quay đầu qua hỏi.
“Đúng, ả tiện nhân ngủ với người ta để lấy được.
hợp đồng với tập đoàn Vinh Khang, cô ta đã không còn sạch sẽ nữa, còn giả vờ giả vịt ở trước mặt cậu chủ Tô, thật là không biết xấu hổ”
Cậu chủ Tô khẽ gật đầu, cười lạnh mà nói: “Ngủ với người ta để đánh đổi, tôi sẽ khiến bọn họ kết thúc hợp đồng, sau này con ả tiện nhân Cố Hoạ Y đó mà muốn lấy hợp đồng, thì phải ngủ với tôi mới được, ha ha ha”
“Cậu Tô thật là ngầu, lần này nắm được điểm yếu của ả tiện nhân đó rồi, sau này ả tiện nhân đó chỉ có thể cầu xin cậu Tô tha cho thôi”
“Đi lấy chút đồ ăn đồ uống đi, chú út tôi chả bao lâu nữa sẽ tới đây, nói không chừng tối nay sẽ uống bia chúc mừng đó” Cậu Tô cười nói.
“Vâng vâng, tôi đi chuẩn bị ngay”
Cố Tuấn Hào hưng phấn mà ra ngoài đặt rượu thịt, trong lòng đã xuất hiện thảm cảnh khi Lý Phàm và Cố Hoa Y bị cậu chủ Tô xử lý rồi.
Bên trong phòng bao nhà hàng Bờ Biển Sao Trời, buổi tiệc dưới ánh nến của Lý Phàm và Cố Hoạ Y đã đến hồi kết.
Lý Phàm bưng ly rượu vang lên, thâm tình mà nói: “Hoạ Y, cảm ơn vì đã có em, nếu như không có em thì anh không biết cuộc sống của mình sẽ trở thành thế nào nữa”
Nếu như không có sự ủng hộ của Cố Hoạ Y, Lý Phàm cũng không dám tưởng tượng về cuộc sống của mình.
“Hôm nay anh sao thế?”
Cố Hoa Y hờn dỗi một câu, bưng ly rượu lên nhẹ nhàng cụng với ly rượu của Lý Phàm.
“Gần đây anh thay đổi rất nhiều, nhưng em cảm thấy vui vì sự thay đổi của anh, không còn yếu đuối vô năng như trước đây nữa, em hy vọng anh có thể càng ngày càng trở nên tốt hơn, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn”
Trong đầu hiện lên những chuyện gần đây, tuy chỉ là một chút thay đổi của Lý Phàm thôi, cũng đã đủ khiến Cố Hoạ Y vui mừng rồi.
Nhưng ngoài vui mừng, Cố Hoạ Y còn có chút nghỉ hoặc, chỉ là lời giải thích của Lý Phàm trước đây.
đều vô cùng hợp lý, cho nên Cố Hoạ Y cũng không tiện truy hỏi nhiều.
“Anh sẽ trở nên càng lúc càng tốt hơn, sau này.
anh nhất định sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, sẽ khiến Xuyến Xuyến trở thành tiểu công chúa mà tất cả các bé gái đều hâm mộ”
Cố Hoạ Y mỉm cười xinh đẹp, bờ má vì men rượu đã hiện lên ánh đỏ, nhìn vô cùng mỹ diễm động lòng người.
“Anh càng lúc càng biết nói chuyện, tuy anh có thể sẽ không làm được, nhưng em nghe vẫn rất vui, thật sự rất vui”
Cố Hoạ Y mỉm cười ngọt ngào một cái, giống như nữ thần nhà hàng xóm vậy.
Lý Phàm mỉm cười uống cạn ly rượu vang, trong lòng nghĩ ngày này chắc chắn sẽ không xa, nhất định phải khiến Cố Hoạ Y và Xuyến Xuyên trở thành người phụ nữ mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ, cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.
“Được rồi, cảm ơn bữa ăn hôm nay của anh, đúng rồi, tiền trả của anh có đủ không? Hay là quẹt thẻ của em”
“Lúc đặt bàn đã trả tiền rồi, ăn xong thì chúng ta về nhà” Lý Phàm mỉm cười nói.
Cố Hoạ Y ngạc nhiên mà nhìn Lý Phàm, mỉm cười gật đầu đứng dậy.