THIẾU CHỦ BÍ MẬT

“Nghĩ cách? Cháu có thể nghĩ ra cách gì! Bây giờ thời gian chính là tiền, thời gian chính là tính mạng! Đợi cháu nghĩ ra cách, sợ là doanh nghiệp của nhà chúng ta đều phá sản đóng cửa cả vạn lần rồi!”

Cố Thiệu Dũng vỗ bàn tức giận quát.

Cố Họa Y cúi gằm mặt xuống, lúc này quả thật không có cách hay, có lẽ… có lẽ thật sự phá sản đóng cửa cả vạn lần rồi, Cố Họa Y đều chưa nghĩ ra cách gì cả.

Đây chính là một cuộc chèn ép khi thực lực không cân xứng, nhà họ Cố trực tiếp bị Âu Dương Trung Thành giẫm đạp dưới chân, ngay cả một chút sức phản kháng đều không có, cái có thể làm chính là đợi chết.

“Còn nghĩ cách gì nữa, cách tốt nhất bây giờ chính là tìm Âu Dương tổng xin tha, cô bình thường nhìn trông là người thông minh có thể làm như vậy, sao lúc này lại hồ đồ như thế chứ, gỡ chuông phải tìm người buộc chuông.”

Cố Tuấn Hào có hơi nói kháy, khi nói đến từ ‘ có thể làm’, cố tình nhấn mạnh ngữ khí.

Cố Thiệu Phong lạnh giọng nói: “Họa Y, cháu gọi điện cho Âu Dương tổng, nhận lỗi cầu tình với Âu Dương tổng, hỏi xem chuyện này làm sao mới có thể xoay chuyển.”

“Cái này…”

Cố Họa Y có hơi do dự, gọi điện cho Âu Dương tổng phải nói gì, nếu Âu Dương tổng đưa ra yêu cầu không hợp lý đó, nên từ chối thế nào?

“Cô không có gan gọi sao? Thật buồn cười, cô nếu không dám gọi vậy chúng tôi làm thay, Tuấn Hào anh gọi điện cho Âu Dương tổng đi.”

Cố Bội Sam nói xong thì nháy mắt với Cố Tuấn Hào.

Cố Tuấn Hào rút điện thoại ra ấn gọi cho Âu Dương Trung Thành, rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Cố Tuấn Hào mở loa ngoài.

“Chào Âu Dương tổng, tôi là Tiểu Cố, Cố Tuấn Hào.”

“Ha ha, người của nhà họ Cố à, tôi tặng món quà cho các cậu thích chứ.”

Âu Dương Trung Thành cười sảng khoái nói.

Người của nhà họ Cố sáng sớm đã gọi điện tới, vậy chắc chắn là cúi đầu nhận sai, nghĩ đến diện mạo mỹ miều của Cố Họa Y, máu trong người Âu Dương Trung Thành đều nóng lên.

“Quà ông tặng đã dọa chết chúng tôi rồi, chúng tôi biết hôm qua Họa Y làm sai chuyện rồi, có điều em ấy cũng là dưới tình huống khẩn trương nên mới hơi phản ứng quá độ, vẫn mong Âu Dương tổng cho chúng tôi một cơ hội.”

Cố Tuấn Hào nhìn Cố Họa Y uất ức, khóe mắt vụt qua tia sắc bén, như là nói.

“Cơ hội ấy à, không phải là không thể cho, có điều Cố Họa Y phải chân thành xin lỗi lĩnh ngộ mới được, nếu làm không được, nhà họ Cố các cậu đợi phá sản đi.”

Âu Dương Trung Thành nói rất thản nhiên, giống như bóp chết nhà họ Cố như bóp chết con kiến mà thôi.

Cố Tuấn Hào liếc mắt nhìn Cố Họa Y, trong lòng thầm thở phào, thiết nghĩ chỉ cần Âu Dương Trung Thành có thể cho cơ hội này, đến lúc đó đưa Cố Họa Y tới nhận lỗi là được rồi, còn muốn nhận lỗi thế nào, vậy thì không do Cố Họa Y rồi.

“Không thành vấn đề, buổi tối chúng tôi ở Hải Yến Lâu đãi tiệc nhận lỗi với Âu Dương tổng, Họa Y nhất định sẽ sâu sắc phản tỉnh bản thân, ngộ ra phải chân thành xin lỗi Âu Dương tổng.”

Cố Tuấn Hào nói rất trơn tru, ngược lại không phải là mình xin lỗi, chỉ cần đem Cố Họa Y bán ra là được rồi.

Âu Dương Trung Thành cười đắc ý: “Được, cho các cậu mặt mũi, tối nay tử tế nhận lỗi với tôi, tôi muốn nhìn thấy thành ý của Cố Họa Y.”

“Tuyệt đối có thành ý, vô cùng có thành ý, ông yên tâm.”

Cố Tuấn Hào vừa nói xong, trong điện thoại phát ra tiếng tút tút cúp máy.

Cất điện thoại đi, Cố Tuấn Hào nhìn chằm chằm Cố Họa Y nói: “Nghe thấy rồi chứ, Âu Dương tổng là người rộng lượng, cho cô một cơ hội hối lỗi, cô bắt buộc phải nắm chặt.”

Cố Họa Y đâu thể không biết Âu Dương Trung Thành muốn làm cái gì chứ, chuyện tối qua ở trong phòng bao chặn cô còn lù lù trước mắt.

“Tôi không đi, tôi không có làm sai, dựa vào đâu phải đi xin lỗi nhận tội với ông ta!”

Cố Họa Y tức giận nói.

“Ha ha, đã vào lúc này rồi cháu còn làm mình làm mẩy cái gì, Âu Dương tổng tùy tiện mở miệng chúng ta liền xong đời, bây giờ cho cháu cơ hội nhận lỗi, đó đã là sự ban ơn của Âu Dương tổng rồi, cháu còn ở đây nói không phải là lỗi của cháu, đây là chuyện luận đúng sai sao!”

“Họa Y, bác cả biết cháu trong lòng uất ức, nhưng bây giờ không phải là chuyện của một người, mà là chuyện của cả nhà họ Cố chúng ta, nếu chuyện của cá nhân cháu, kệ cháu muốn làm thế nào cũng được, nhưng chuyện liên quan tới an nguy của nhà họ Cố thì không thể mặc cháu tùy hứng được.”

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều lên tiếng, đem sự việc đẩy lên độ cao liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà họ Cố, từ góc độ của gia tộc ép Cố Họa Y.

Cố Họa Y tức đến thở gấp, muốn phản bác lại, nhưng đối diện với quan điểm đạo đức về sự tồn vong của gia tộc cao hơn một chút, Cố Họa Y lại không biết nên phản bác như nào.

Cố Tuấn Hào hút thuốc, thái độ khinh thường nói: “Đây không phải là chuyện của bản thân cô, chúng tôi cũng không để tâm đúng sai của cô, bữa tiệc tạ lỗi hôm nay, cô phải đi, không đi cũng phải đi, không do cô được.”

“Cô nếu như cứng đầu không đi, chúng tôi chỉ có thể trói cô đưa đi, tóm lại không thể giương mắt cô đem gia tộc đều kéo vào hố lửa được, Cố Họa Y cô phải rõ ràng, nếu trói cô đi, nói không chừng sẽ cho cô uống thuốc ngủ gì đó, đến lúc đó nơi đưa cô đi thì không biết là đâu rồi.”

Giọng nói của Cố Bội Sam quỷ dị nói, mỗi một từ nói ra đều kích thích thần kinh của Cố Họa Y.

Nếu thật sự là bị ép uống thuốc ngủ, vậy chắc chắn nơi tới sẽ không phải là bữa tiệc tạ lỗi rồi, nhất định sẽ bị bọn họ đưa lên giường của Âu Dương Trung Thành!

Cảm giác không rét mà run lan tỏa khắp người Cố Họa Y, cơ thể quyến rũ của Cố Họa Y run lên, có hơi hoảng sợ nhìn bốn người Cố Thiệu Dũng, giống như bọn họ biến thành ác ma ăn thịt người, bất cứ lúc nào cũng sẽ ăn tươi nuốt sống mình.

“Các người… các người thật sự muốn ép tôi như vậy.”

Cố Họa Y giọng run run hỏi.

“Không phải là mọi người muốn ép cháu, mà là bản thân cháu gây ra họa, phải tự mình đi gánh lấy, lẽ nào cháu còn muốn thấy gia tộc vì cháu mà bị hủy hoại sao? Đó là sản nghiệp mà người nhà họ Cố chúng ta vất vả gây dựng lên!”

Cố Thiệu Dũng cao giọng nói.

Cố Họa Y trầm mặc rồi, nhắm chặt hai mắt, trong mắt từ khóe mắt chảy ra nước mắt.

Cố Thiệu Phong gõ mạnh vào bàn hai cái: “Họa Y, phải có tinh thần hy sinh vì gia tộc, thế hệ các chú năm đó vì sự phát triển của nhà họ Cố, đã hy sinh không ít, đến thế hệ của các cháu, cũng nên vì sự phát triển của gia tộc mà hy sinh một chút rồi.”

“Ha ha, là phải hy sinh, chúng tôi muốn hy sinh cũng không có cơ hội, chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Họa Y cô hy sinh rồi.”

Cố Bội Sam thích thú cười nói.

Cố Tuấn Hào thuận miệng nói: “Cô cũng không có gì hy sinh cả, không phải chỉ là nhận sai với Âu Dương tổng, nói vài câu mềm mỏng, cùng uống rượu hát hò gì đó thôi sao, khi cô bàn nghiệp vụ không phải cũng thường gặp phải những yêu cầu này của khách hàng, buông thả chút thì sao nào!”

Cố Họa Y cười thê lương, biết mình phản kháng như nào đi nữa cũng không có tác dụng.

Tiệc tạ lỗi là bắt buộc phải đi rồi, nếu không những người họ hàng này người đầu tiên sẽ không bỏ qua chính là bản thân.

“Các người không cần nói nữa…”

Cố Thiệu Dũng trừng mắt, mặc kệ Cố Họa Y chưa nói xong, vỗ bàn quát: “Cố Họa Y! Đây là cơ hội cuối cùng của nhà họ Cố, cháu phải nghĩ cho kỹ!”

“Cháu đi nhận lỗi.”

Cố Họa Y sau khi suy nghĩ, khó nhọc nói, toàn thân đều mềm nhũn rồi, có một loại cảm giác bán linh hồn của mình đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi