THIẾU CHỦ BÍ MẬT

“Mẹ, cần gì phải nhìn người ta, cho dù còn có đưa cho cô ta máy bay tư nhân du thuyền, mấy thứ đó cũng không làm con tức chết đâu.”

Cố Họa Y bất đắc dĩ nói.

Vương Cẩn Mai lập tức bị chọc tức tới nói không ra lời, đưa tay chỉ vào Lý Phàm và Cố Họa Y chỉ hai lần, oán hận nói: “Hai đứa tranh thủ thời gian chuẩn bị rồi đi ra! Ngồi cùng ngươi nhà dì hai đi tiệc mừng thọ, đến tiệc mừng Lý Phàm cậu tìm nơi ít người chú ý ngồi, tốt nhất đừng để bị người khác nhìn thấy, đừng có lại gần tôi!”

Cố Họa Y nhìn Vương Cẩn Mai đi ra ngoài, yếu ớt thở dài một hơi, nắm tay Lý Phàm cùng đi ra khỏi phòng.

Cố Thiệu Huy đen mặt đứng trong phòng khách, hung hăng trừng mắt liếc Lý Phàm, giọng trầm nói: “Đi ra ngoài đi, đừng trì hoãn thời gian.”

Vương Lam cười hì hì đi ở phía trước, dẫn theo một nhà Cố Họa Y ra cửa, đi đến ven đường chỉ hai chiếc xe BMW nhà mình nói: “Mọi người nhìn xem, xe BMW nhà chúng tôi đây đều là nhập khẩu nguyên chiếc, so với xe BMW hàng nội địa thật hơn hẳn.”

Hàn Chí Đức ngạo nghễ mà cười cười, ngẩng đầu nói: “Không chỉ là an toàn hay kỹ thuật hàng trong nước BMW đều không bằng so với hàng nhập khẩu nguyên chiếc, xe của tôi đây chính là BMW nhập khẩu nguyên chiếc, so BMW được xưởng nhập khẩu một phần còn tốt hơn. vì mua được hai chiếc xe BMW này, tôi không chỉ đặt trước ba tháng mỗi chiếc còn tăng giá thêm 600 triệu, chẳng qua tôi cũng không có tiếc số tiền đó, để mua được chiếc xe này là chính.

Nghe lời nói Hàn Chí Đức khoe khoang, Vương Lam đắc ý cái cằm đều muốn ngang đến bầu trời.

“Thế nào, gặp nhiều mới biết, Chí Đức cúa chúng tôi là quản lý chi nhánh của công ty top 500 thế giới, thành tích tốt tiền lương cao, nghe nói qua quý này sẽ ra nước ngoài học tập bồi dưỡng, trở về lại được đề bạt, về sau có khả năng lương một năm không chỉ vài tỷ đâu.”

Vương Cẩn Mai mặt trầm xuống cố gắng cười khan hai tiếng: “cậu Hàn của anh chị quả thật có bản lĩnh, nhà em thằng nhóc vô dụng này, thật sự là tức chết em rồi, em hận không thể một chân đá bay cậu ta ra ngoài”

“Ha ha, em gái đừng nóng giận, đây là chuyện tức giận cũng không xong.”

Vương Lam liếc mắt nhìn Lý Phàm, nhịn không được bật cười.

Cố Thiệu Huy đne mặt, bên tai Lý Phàm giọng căm hận nói: “Cậu nhìn người ta đi, rồi nhìn lại cậu, cậu ngoại trừ làm cho Họa Y mất mặt, còn làm cho chúng ta mất mặt, cậu còn biết gì nữa”

“Cậu không có khẩu khí, chỗ nào cũng không giống một người đàn ông, cậu cũng không thể…… cậu chết tiệp chả có gì, tôi nhìn bộ dạng xui xẻo của cậu liền muốn đạp chết cậu.”

Nhìn thấy Vương Lam mang con rể tới cửa khoe khoang, Cố Thiệu Huy cũng là bị chọc tức không nhẹ, quả thực trong lòng muốn giết người rồi.

Vương Lam đắc ý không ít liền lôi kéo tay Vương Cẩn Mai nói: “em gái, lên xe của con rể chị ngồi đi, để Họa Y cùng cậu Lý cái gì kia ngồi xe con gái chị.”

“Được, vậy em ngồi theo ý chị hai”

Vương Cẩn Mai cùng Cố Thiệu Huy lên xe Hàn Chí Đức, Lý Phàm cùng Cố Họa Y lên xe Chu Thúy Hoa, hai chiếc xe một trước một sau khởi động, rời đi nhà của Cố Họa Y.

Chu Thúy Hoa lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu mắt liền chú ý tới những người ngồi ở sau, trên mặt lộ ra mấy phần dáng vẻ trào phúng.

“Họa Y, năm đó chị thế nhưng là đại nữ thần, dung mạo xinh đẹp, học tập lại tốt, có không ít cậu chủ nhà giàu theo đuổi, ngẫm lại khung cảnh năm đó, chậc chậc, tôi thật sự là vô cùng ghen tị với chị.”

Cố Họa Y nhàn nhạt cười một tiếng: “Vậy có cái gì mà hâm mộ, tôi ngược lại thật cảm thấy khi đó có rất nhiều phiền não.”

Chu Thúy Hoa bĩu môi, nghĩ thầm cô đương nhiên đang giả vờ, trước kia cô là đại mỹ nữ thu hút bao nhiêu ánh nhìn người khác, đó cũng là chuyện của trước kia, cô bây giờ thế nhưng là con phượng hoàng rụng lông còn không bằng con gà, còn ở giả vờ cái gì.

“Ha ha, tôi nhìn chị là hiện tại phiền não mới nhiều, bày ra tư thế bất phàm ấy làm gì, tôi thấy thiệt thòi cho chị, chị tùy tiện ngoắc ngón tay, sẽ có không ít cậu chủ nhà giàu nguyện cưới chị, chị làm sao cuối cùng lại ưng cái tên rác rưởi này.’

Chu Thúy Hoa đã không che giấu được ngữ khí, đã từng đối với Cố Họa Y ghen tị ghen ghét, đều tại thời điểm này trút hết ra ngoài.

Cố Họa Y mặt biến sắc, đang muốn vì Lý Phàm giải thích, Lý Phàm liền kéo tay Cố Họa Y.

Cố Họa Y chịu đựng không nói gì, Chu Thúy Hoa mắt nhìn kính chiếu hậu, vui sướng nở nụ cười.

“Ai nha, không cẩn thận nói ra lời nói thật, chị cũng biết tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, cho nên chị chớ để ý, bất quá những lời này nói ra hay không cũng không quan trọng, trong nhà ai không biết chị gả cho một tên nghèo kiết xác.”

“Chị nói xem khi những kẻ giàu có kia, biết được chị kết hôn với một người đàn ông nghèo, họ sẽ có biểu hiện như thế nào? tôi đoán tất cả đều sẽ bị sốc, tôi đoán chừng bọn sẽ bị ngạc nhiên mà tròng mắt mở lớn mất”

Chu Thúy Hoa không ngừng nói, từng câu lời nói đều như là dao găm sắc bén, đâm vào trong lòng Cố Họa Y.

Một mình nói hồi lâu Chu Thúy Hoa nhìn thấy Cố Họa Y cùng Lý Phàm không có một chút phản ứng nào thậm chí một câu tức giận cũng không có, trong lòng đã cảm thấy có chút không thoải mái.

Thật giống như dồn sức đánh một đòn nhưng cuối cùng đều đánh vào trên đệm bông như thế không có điểm nào sung sướng, ngược lại khiến Chu Thúy Hoa cảm thấy có chút tức giận.

“Hai người làm sao đều không nói lời nào, có phải là do tôi nói chuyện không xuôi tai”

Chu Thúy Hoa biết mà còn hỏi.

“Không có, em họ nói rất có lý, nói tiếp đi, chúng tôi đều đang nghe đây.”

Cố Họa Y lẳng lặng nói.

Chu Thúy Hoa hơi có chút kinh ngạc, sửng sốt vừa cười vừa nói: “tôi đã chuẩn bị cho ông ngoại một món quà, đặt trong túi, hai người có thể nhìn xem, không biết hai người chuẩn bị lễ vật gì? Đi chúc thọ ông ngoại, tay không thế đến là không tốt lắm.”

Cố Họa Y nhận lấy cái túi Chu Thúy Hoa đưa tới, một bên mở ra túi một bên nhìn Lý Phàm liếc nhau một cái, quà tặng cho ông ngoại, thật đúng là không có chuẩn bị!

Lý Phàm đưa cho Cố Họa Y một ánh nhìn không cần lo lắng, sau đó ra hiệu Cố Họa Y nhìn món quà của Chu Thúy Hoa.

Cố Họa Y lấy ra trong túi một cái hộp tinh xảo, hộp quà tặng bên trong là Ngọc Quan Âm tinh tế, Ngọc Quan Âm tản ra vẻ ôn nhuận thanh nhã, nhìn là biết thập phần thượng đẳng.

“Mấy người cảm thấy tôi chuẩn bị lễ vật thế nào? tôi cũng không biết nên tặng cái gì tốt, nghe nói ngọc nuôi người, liền nhờ bạn từ Hòa Điền mua Ngọc Quan Âm tốt nhất, nói là cái gì mà dương chi ngọc, một khối này giá cả mấy trăm triệu bằng một chiếc xe tốt”

Chu Thúy Hoa khoe khoang nói, không ngừng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn sắc mặt Cố Họa Y cùng Lý Phàm.

Nhìn thấy hai người quan sát Ngọc Quan Âm trầm mặc không nói lời nào, Chu Thúy Hoa cười ra tiếng.

“Nhưng mà lễ vật thể hiện tâm ý, hai người cũng nên theo khả năng mà làm, chớ vì mặt mũi mà cố quá, đến cuối cùng khéo phải mang nợ, đây chính là việc dù mượn nợ cũng chưa chắc làm được.”

Cố Họa Y yên lặng đem Ngọc Quan Âm cất kỹ cho lại vào túi, Lý Phàm lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Tiền Phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi