THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Hoa Nhật Tâm kinh ngạc há to miệng, thế mà Sở Trung Thiên lại bảo vệ Lý Phàm như vậy, muốn mọi người xin lỗi Lý Phàm, tình hình này hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của Hoa Nhật Tâm.

Đám người Hà Lợi Quần đều nhìn về phía Phùng Tử Tài, Phùng Tử Tài là người bọn họ phải nịnh bợ, nên làm như thế nào thì phải xem thái độ của Phùng Tử Tài.

Sắc mặt Phùng Tử Tài có phần hoảng hốt, nhìn Sở Trung Thiên, lại nhìn Lý Phàm, nghĩ thế nào cũng không ra quan hệ giữa Lý Phàm và Sở Trung Thiên.

Theo lý mà nói nếu, người có thể được Sở Trung Thiên kính trọng thì tuyệt đối phải tung hoành một phương, hoặc là thế hệ thứ hai của một gia đình giàu có.

Tuy nhiên Lý Phàm không phải thế hệ thứ hai của gia đình giàu có, càng không có khí độ của người tung hoành một phương, không chỉ có quần áo bình thường, lại thêm ra vào không có vệ sĩ đàn em, điều này có thể chứng minh Lý Phàm chỉ là người bình thường, còn là người nghèo trong số những người bình thường nữa!

“Anh Dương, anh nói làm sao bây giờ?”

Phùng Tử Tài thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Trương Trung Dương vô cùng âm u, muốn Trương Trung Dương xin lỗi Lý Phàm là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Đây chính là Kim Hải, là địa bàn của mình, xin lỗi một người bình thường ở ngay địa bàn của mình là chuyện Trương Trung Dương không thể làm được.

Mặc dù là Sở Trung Thiên yêu cầu nhưng Trương Trung Dương đã không phải cấp dưới của Sở Trung Thiên, mà là đại ca một phương ngang hàng với Sở Trung Thiên.

“Ngài Thiên, tôi kính trọng ông là đại ca cũ của tôi, nhưng muốn tôi xin lỗi cậu ta, cái này hơi quá đáng rồi.”

Trương Trung Dương nhìn chằm chằm Sở Trung Thiên, cảm thấy chuyện này chắc chắn là âm mưu của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên cúi mặt: “Trung Dương, để cậu xin lỗi là giúp cậu, chỉ cần bây giờ cậu xin lỗi thì chuyện lúc trước coi như bỏ qua, nếu không cậu đắc tội anh Lý, sợ là ngày sau phải nếm mùi đau khổ.”

Lục Kiến Bân nghe được thì âm thầm líu lưỡi, khác với dáng vẻ huyết khí phương cương để tâm mặt mũi của Trương Trung Dương, Lục Kiến Bân ngược xuôi ngang dọc ở xã hội đã lâu lại nghe được rất nhiều ý vị không tầm thường trong lời nói của Sở Trung Thiên.

“Chịu khổ? Chỉ bằng cậu ta? Loại đau khổ nào mà Trương Trung Dương tôi chưa từng nếm qua, sao có thể sợ một kẻ vô dụng như cậu ta, ngài Thiên, dù ông muốn tôi xin lỗi thì cũng phải cho tôi biết rốt cuộc người này là ai.”

Trương Trung Dương đối chọi gay gắt, căn bản không biết Lý Phàm có thân phận bối cảnh gì.

Phùng Tử Tài thấy dáng vẻ tự tin của Trương Trung Dương thì trong lòng anh ta cũng không còn lo lắng, nói theo: “Ngài Thiên, tôi kính ông là tiền bối, nhưng cho dù chết thì ông cũng nên cho chúng tôi một lý do phải chết, dù sao cũng phải cho chúng tôi biết anh ta là người thế nào mới có thể cam tâm tình nguyện xin lỗi anh ta được.”

Mấy người Hà Lợi Quần cũng đứng thành hàng, tỏ thái độ theo Phùng Tử Tài.

“Ngài Thiên, đây chính là Kim Hải, là địa bàn của anh Dương, ông cũng đừng đi quá giới hạn, chúng tôi kính trọng ông, nhưng ông đừng cậy già lên mặt.”

“Đây không phải là người mà ngài Thiên ông gọi đến diễn trò đấy chứ, tôi cảm thấy nhóm diễn viên ông mời đến rất tệ, căn bản không thể làm cho chúng tôi sinh ra dục vọng muốn xin lỗi.”

“Xin lỗi ngài Thiên thì chúng tôi còn hiểu được, chỉ là phải xin lỗi một thằng gà mờ như vậy, chúng tôi không nhẫn được.”

Hoa Nhật Tâm cong môi cười, nghĩ thầm đám người Kim Hải này cũng thật kiên cường, dám đối đầu với ngài Thiên, tuy nhiên cứ như vậy thì Lý Phàm còn kiêu ngạo thế nào, để anh ta diễn trò nữa ngày, đợi lát nữa nhất định sẽ bị dạy dỗ ngoan ngoãn.

Lục Kiến Bân híp mắt nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y, thấy sắc mặt Lý Phàm vẫn bình tĩnh, Cố Họa Y cũng không kích động thì không khỏi khẽ gật đầu.

Trường hợp như vậy cũng không kích động chút nào, nếu không phải là kẻ ngốc không biết sợ thì chính là có con bài chưa lật, căn bản không cần sợ.

Hơn nữa nhìn thái độ của Sở Trung Thiên đối với Lý Phàm, Lục Kiến Bân kết luận Lý Phàm chắc chắn không phải người bình thường.

“Trung Dương, cậu cần phải suy nghĩ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cậu, nếu anh Lý tức giận thì cũng không phải chỉ cần cậu xin lỗi đơn giản là xong.”

Sở Trung Thiên lạnh lùng nói.

Người phía sau Trương Trung Dương đều căm tức Sở Trung Thiên, bày ra dáng vẻ chỉ cần Trương Trung Dương ra lệnh thì họ sẽ lập tức đi xử lý Sở Trung Thiên.

Lục Kiến Bân cười nói: “Trương Trung Dương, Phùng Tử Tài, các cậu đều xem như lớp đi sau, thật sự không nghe lời người đi trước à? Nếu các cậu không xin lối anh Lý, tôi cũng không thể không đứng về phía ngài Thiên.”

Nghe được lời của Lục Kiến Bân, sắc mặt Trương Trung Dương và Phùng Tử Tài đều thay đổi.

Nếu chỉ là Sở Trung Thiên áp bách thì Trương Trung Dương còn có thể chống lại Sở Trung Thiên, nhưng nếu Lục Kiến Bân thật sự đứng về phía Sở Trung Thiên, tình huống sẽ không giống trước nữa.

Lục Kiến Bân chính là người giàu có nhất Kim Hải, càng quan trọng là Lục Kiến Bân làm đồ cổ, có quan hệ với các nhân vật tỉnh ủy có uy tín danh dự, mạng lưới quan hệ vô cùng rộng lớn.

Tuy rằng bình thường Lục Kiến Bân cực kỳ khiêm tốn, nhưng ở Kim Hải, Lục Kiến Bân thuộc loại vương giả ẩn hình, chỉ cần dậm chân một cái thì cả Kim Hải đều chao đảo.

“Chú Lục, chú nói thật?”

Trương Trung Dương cắn răng hỏi.

Lục Kiến Bân hơi vuốt cằm: “Lục mỗ nói một không nói hai.”

“Vì sao chú cũng giúp thằng vô dụng này, cậu ta chính là một kẻ vô dụng, là đứa ở rể trong gia tộc hạng ba ở Hàn Thành, ăn mặc bình thường nhưng lại ăn bám vợ, giúp một kẻ vô dụng như vậy, chú Lục không cảm thấy dọa người à?”

Trương Trung Dương nói một hồi như nổ pháo, không nghĩ ra Lục Kiến Bân muốn làm cái gì.

Lục Kiến Bân thản nhiên nói: “Đó là các cậu không có đầu óc, ngài Thiên đã nói dễ hiểu như vậy thế mà các cậu vẫn không hiểu, xem ra lớp trẻ của Kim Hải bây giờ đều không có đầu óc.”

Bị Lục Kiến Bân hạ thấp như vậy, sắc mặt đám người Trương Trung Dương và Phùng Tử Tài đều khó coi vô cùng.

Tròng lòng Phùng Tử Tài lại băn khoăn vô cùng, cân nhắc không biết có nên nhận thua trước hay không, đợi cho đến khi bán đấu giá đá gốc lại vả mặt Lý Phàm, khi đó cắt đá phân thắng bại, Sở Trung Thiên và Lục Kiến Bân cũng không nói được gì.

Nếu lúc này tiếp tục làm căng, hai vị đại ca ở Kim Hải và Hàn Thành cùng nhau bắt tay, Trương Trung Dương cũng ăn không tiêu.

Phùng Tử Tài dùng tay huých nhẹ tay Trương Trung Dương một cái, nháy mắt với Trương Trung Dương.

Trương Trung Dương cắn chặt răng, lửa giận trong lòng bị đè nặng xuống dưới.

“Ngài Thiên, nếu ông muốn tôi xin lỗi, tôi xem ở tình cảm cũ của chúng ta nên sẽ xin lỗi cậu ta, nhưng tôi cũng nói rõ, hôm nay sau khi xin lỗi, tình cảm ngày xưa của hai cũng chấm dứt, về sau nước sông không phạm nước giếng.”

Lục Kiến Bân cười nhạo một tiếng, lắc đầu, trong mắt mắt hiện rõ vẻ khinh thường đối với Trương Trung Dương, cảm thấy lời này của Trương Trung Dương quả thật ngu ngốc, chuyện đã rõ ràng như vậy mà vẫn không hiểu rõ tình thế.

“Được, về sau tôi và các người không quen biết, bây giờ xin lỗi anh Lý đi, phải quỳ xuống xin lỗi!”

Sở Trung Thiên sẵng giọng nói.

“Qùy xuống? Ông có nhầm lẫn gì không, dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi quỳ xuống! Anh Dương, anh Tài, chúng ta không thể quỳ!”

Hà Lợi Quần nhấc chân hô to.

Sắc mặt Trương Trung Dương và Phùng Tử Tài đều vô cùng khó coi, khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi