THIẾU CHỦ BÍ MẬT

“Bây giờ anh muốn chạy trốn, biết sợ rồi sao? Nhưng quá muộn rồi!”

Thấy đám người Lý Phàm kéo hành lý, Hoa Nhật Tâm bèn đoán rằng Lý Phàm muốn chạy về Hán Thành.

Hoa Nhật Tâm không muốn để Lý Phàm chạy mất, anh ta còn muốn nhìn thấy đám người Phùng Tử Tài trả thù Lý Phàm.

Rất nhiều thế hệ giàu có thứ hai của Kim Hải đã bị trừng phạt, bị đánh bầm dập, Hoa Nhật Tâm không cần nghĩ cũng biết gia đình của những cậu ấm cô chiêu kia sẽ tức giận như thế nào.

Lý Phàm liếc nhìn Hoa Nhật Tâm, không có hứng thú tiếp lời anh ta.

Vương Cẩn Mai muốn nói vài câu với Hoa Nhật Tâm, nhưng Cố Thiệu Huy lại nóng lòng muốn về nhà ngắm nhìn viên nguyên thạch phỉ thúy kia nên đã kéo Vương Cẩn Mai ra khỏi khách sạn.

Lý Phàm và Cố Họa Y đi lướt qua người Hoa Nhật Tâm, hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Hoa Nhật Tâm thẹn quá, bèn kéo cánh tay Lý Phàm, cao giọng quát: “Anh không được đi! Anh bắt buộc phải ở lại Kim Thành chịu trừng phạt!”

“Anh bị điên à?”

Lý Phàm hất tay Hoa Nhật Tâm rồi đẩy anh ta ra.

“Mẹ kiếp, còn dám động tay động chân với tôi! Anh con mẹ nó lộng hành quá rồi!”

Hoa Nhật Tâm gào lên với Lý Phàm, muốn lao vào đánh nhau với anh.

Lục Kiến Bân vẫy tay, bảo vệ lập tức xông lên đánh Hoa Nhật Tâm, khiến anh ta đau đớn, kêu la oai oái.

“Ngài Lý, thành thật xin lỗi ngài, do tôi sắp xếp chưa được chu đáo!”

Lục Kiến Bân cúi người xin lỗi.

“Không liên quan gì đến anh, do bản thân anh ta bị điên mà thôi.”

Lục Kiến Bân đi cùng Lý Phàm và Cố Họa Y ra khỏi khách sạn, vừa khéo nhìn thấy Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đứng trước cửa khách sạn đang ngây ngốc nhìn chiếc xe Lincoln trước mặt.

Lục Kiến Bân tiến lên trước, mở cửa xe giúp Lý Phàm, rồi quay sang cung kính nói: “Ngài Lý, mời lên xe.”

“Đây, đây là xe đưa chúng tôi về sao? Cái này cũng xa hoa quá rồi!”

Cố Thiệu Huy thấp giọng, nói.

“Không có gì là xa hoa cả, chỉ là một chiếc xe hơi bình thường mà thôi.”

Cố Họa Y nhìn Lý Phàm, sau đó quay sang nói với ba mẹ mình: “Ba mẹ, hai người mau lên xe đi, về nhà trước rồi nói.”

Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai hoàn hồn, lập tức lên xe.

Mọi người lần lượt lên xe, người cuối cùng là Lý Phàm, sau đó Lục Kiến Bân đóng cửa xe lại, vẫy tay chào tạm biệt Lý Phàm.

Vương Cẩn Mai nhìn chằm chằm Lý Phàm, hỏi: “Chuyện gì thế? Người đó rốt cuộc là ai?”

“Con cũng không rõ lắm, hình như là ông chủ bán đấu giá gì đó, dù sao thì cũng được coi là có địa vị ở Kim Thành, có thể là do con may mắn nên anh ta có hơi ngạc nhiên.”

“Hừ! Cậu thì may mắn cái quái gì, sau này cậu mà dám gây thêm rắc rối, tôi nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà. Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện cho bọn họ không đến tìm chúng ta, nếu họ tìm đến tận nhà trả thù, tôi sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà.”

Lý Phàm nghe vậy chỉ cười không nói, Cố Họa Y khuyên nhủ Vương Cẩn Mai vài câu, nhờ vậy bà ta mới nguôi giận.



Bệnh viện số một Kim Thành.

Trương Trung Dương và Phùng Tử Tài đang tụ hội với nhau trong khu bệnh, bởi vì đều bị đánh trọng thương nên bọn họ đều ở khu bệnh của khoa ngoại tổng hợp.

Trương Trung Dương kinh ngạc nhìn Phùng Tử Tài bị đưa vào phòng bệnh, thấy vết thương to tướng, sưng vù trên người Phùng Tử Tài, anh ta bỗng cảm thấy rất quen thuộc.

“Chuyện gì xảy ra với cậu thế? Sao lại bị thương?”

Phùng Tử Tài rũ rượu, bày ra vẻ mặt như đưa đám, rưng rưng nước mắt nhìn Trương Trung Dương, cảm thấy trong lòng vô cùng ngột ngạt.

“Cá cược thua rồi! Tên họ Lục và tên họ Sở thông đồng với nhau, cùng giúp đỡ cái tên vô dụng kia, bọn em bị ép đến mức không còn đường lui, bị đánh cho tơi tải.”

Trương Trung Dương lập tức sa sẩm mặt mày, buồn bực nói: “Sao các cậu lại thua được? Chẳng lẽ không đấu giá thành công viên nguyên thạch tốt nhất sao?”

“Bọn em đã đấu giá thành công viên nguyên thạch tốt nhất rồi, còn tên vô dụng đó thì đấu giá được viên nguyên thạch kém nhất, nhưng mà viên đá kia, sau khi mở ra thì lại là màu xanh ngọc bích!”

Phùng Tử Tài cắn chặt răng nói, sắc mặt của Trương Trung Dương lúc này cũng thay đổi rất sống động, từ kinh ngạc, hoảng hốt, nghi ngờ, đến chấn động, tất cả đều đan xen trên mặt anh ta.

“Sao có thể chứ!”

Suy nghĩ đầu tiên của Trương Trung Dương sau khi hồi phục tâm trạng chính là bên trong chắc chắn có gì đó mờ ám.

Phùng Tử Tài lau nước mắt, căm hận nói: “Không nhắc đến nữa, anh Dương, em phải trả thù, em nhất định phải trả thù cái tên vô dụng đó!”

Trương Trung Dương do dự một lát, từ lúc vào bệnh viện, Trương Trung Dương đã bắt đầu suy nghĩ đến việc trả thù, bây giờ trong lòng cũng đã có kế hoạch rõ ràng.

“Đám người Hà Lợi Quần cũng bị đánh tơi tả ư?”

“Đúng vậy, họ đi cùng em, bọn em đều không nỡ xuống tay với người của mình, vậy mà cái tên họ Lục đó lại sai bảo vệ động tay động chân với bọn em.”

“Hừ, hừ.”

Trương Trung Dương hừ lạnh hai tiếng: “Tên họ Lục đó sau này nhất định sẽ phải khuất phục tôi, về sau Kim Hải chắc chắn sẽ không còn sự xuất hiện của anh ta nữa. Trước tiên phải xử lý chuyện cấp bách hiện giờ, cậu bảo đám người Hà Lợi Quần liên lạc với gia đình, bảo gia đình họ kết hợp với nhau, đối phó với nhà họ Cố ở Hán Thành.”

“Đối phó với nhà họ Cố ở Hán Thành? Đó không phải là nhà vợ của tên vô dụng kia sao?”

Phùng Tử Tài nheo mắt, hỏi.

“Đúng vậy, với năng lực của mấy gia đình đó, nghiền nát nhà họ Cố trên thương trường là chuyện vô cùng dễ dàng. Phía bên này, tôi sẽ liên hệ với đại ca của Tỉnh Thành, mượn người mượn thế của anh ta để tiêu diệt Sở Trung Thiên, đến lúc đó nhà họ Cố và thế lực ngầm ở Hán Thành sẽ nằm trong tay chúng ta, chúng ta muốn làm nhục tên vô dụng kia như thế nào, đó là chuyện dễ như trở bàn tay!”

Hai mắt Phùng Tử Tài lập tức phát sáng, anh ta vui sướng nói: “Ý kiến hay! Biện pháp tiến hành đồng bộ như thế này chắc chắn sẽ khiến tên vô dụng kia phải hạ mình, khuất phục trước chúng ta. Nhưng mà anh Dương, anh thật sự muốn nhờ vả đại ca của Tỉnh Thành sao?”

“Nhờ vả? Không phải, chỉ là mượn thế mà thôi, sau này nói không chừng tôi còn phải giành lấy vị trí đứng đầu đó, tới lúc đó, cũng coi như là có địa bàn ở Tỉnh Thành.”

Trong lòng Trương Trung Dương hừng hực ý chí chiến đấu, anh ta đã ảo tưởng đến việc tiêu diệt Sở Trung Thiên, chiếm đoạt địa bàn ở Hán Thành, sau đó nắm giữ toàn bộ sức mạnh trong tay, chiếm nốt Tỉnh Thành.

Phùng Tử Tài nghe xong cũng nhiệt huyết sôi trào, chuyện này không còn đơn giản chỉ là trả thù nữa, nếu làm tốt có thể sẽ kiếm được một món tiền lớn, tuyệt đối là một mối làm ăn tốt.

“Có diệu kế của anh Dương, em hoàn toàn yên tâm, bây giờ em sẽ đi nói với họ, bảo đám người Hà Lợi Quần cật lực kêu gào thảm thiết, than khổ với gia đình họ, sau đó em sẽ ở giữa hòa giải, chắc chắn có thể tập hợp toàn bộ sức lực của tất cả các thành vên trong gia đình họ.”

Phùng Tử Tài vừa nói vừa nhanh chóng động não, suy nghĩ nên bắt tay hành động từ đâu để chèn ép nhà họ Cố.

“Tôi đã điều tra thông tin về nhà họ Cố, nhà họ làm nghề thuốc, vả lại khách hàng chính cũng đều ở Hán Thành, muốn ra tay từ việc làm ăn buôn bán e là không dễ dàng lắm, nhưng mà gần đây nhà họ Cố có vẻ muốn mở rộng chuyện làm ăn, tôi thấy tỷ lệ mắc nợ nhà họ khá cao.”

Trương Trung Dương nói xong thì lấy một phần tài liệu ở đầu giường ra, đặt vào tay Phùng Tử Tài.

Phùng Tử Tài lật tài liệu ra xem, sau đó cười nói: “Tỷ lệ mắc nợ đâu chỉ là cao, rõ ràng là rất cao mới đúng! Tỷ lệ mắc nợ sắp lên đến chín mươi phần trăm rồi, chỉ cần ngừng cho vay, nhà họ Cố chắc chắn sẽ phá sản!”

“Gia đình của đám người Hà Lợi Quần đều làm về bất động sản, thường xuyên tiếp xúc với ngân hàng, tìm người trong ngân hàng đối phó với nhà họ Cố, quả thật quá dễ dàng. Bây giờ em sẽ đi tìm họ để thương lượng, nói không chừng chưa đến một tuần, chúng ta đã có thể hạ gục được nhà họ Cố!”

“Đợi em làm chủ nhà họ Cố, không biết tên vô dụng kia gặp được em, hắn sẽ có biểu cảm như thế nào?”

Phùng Tử Tài càng nói càng đắc ý, giống như mưu kế đã thành công rực rỡ vậy.

“Mau hành động đi, tốt nhất là ngày mai phải dừng lại mọi khoản vay của nhà họ Cố!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi