THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Hà Thục Phương và Tây Môn Chí Bằng đóng chặt cửa lại, thở hổn hển, gương mặt xuất hiện vẻ sợ hãi, hoảng loạn. Nhìn dáng vẻ này của Hà Thục Phương và Tây Môn Chí Bằng, Lý Phàm khẽ nhíu mày, cảm giác như đã xảy ra chuyện rồi, nếu không hai người sẽ không nhếch nhác đến mức độ này.

Vương Cẩn Mại và Cố Thiệu Huy cũng nhìn ra có điều không ổn, Vương Cẩn Mai tiến đến dìu Hà Thục Phương, khẽ xoa lưng Hà Thục Phương: “Chị Thục Phương, mau ngồi xuống thả lỏng, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có chuyện rồi, bên ngoài có rất nhiều người, đều cầm đao xông vào đây, bọn tôi không dám ra ngoài, đành phải trở về đây, không biết là ai đã gây chuyện, hi vọng không liên lụy đến chúng ta.”

Hà Thục Phương vừa giải thích, vừa kéo ghế ngồi xuống.

Sắc mặt Tây Môn vô cùng u ám, nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, toàn thân lại run rẩy kịch liệt.

“Cháu thấy mấy người vệ sĩ cũng bị chém rồi, không phải là nhằm vào cháu đấy chứ, nhưng trong nước cháu không có kẻ thù nào cả, chẳng lẽ là sát thủ do đối thủ cạnh tranh quốc tế thuê để để giết cháu?”

Trong đầu Tây Môn Chí Bằng hiện lên cảnh tượng đối thủ cạnh tranh thuê sát thủ giết người, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.

Nghe thấy lời lẩm bẩm của Tây Môn Chí Bằng, da đầu của Hà Thục Phương căng ra.

“Sao lại như vậy, vậy chúng ta phải làm sao, Chí Bằng, con mau gọi điện, tìm cơ quan có chức năng đến bảo vệ chúng ta mau lên”

Hà Thục Phương mất hết bình tĩnh nói. Sắc mặt Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Phong cũng vô cùng khó coi, hối hận vì hôm nay đã đi theo mẹ con Hà Thục Phương ra ngoài, không ngờ lại gặp phải sự cố như này.

Cổ Họa Y nhìn Lý Phàm, Lý Phàm chớp chớp mắt với Cố Họa Y, ra hiệu bảo Cổ Họa Y không cần căng thẳng, mọi chuyện đã có anh ở đây. Rất nhanh bên ngoài phòng bao truyền đến những tiếng chân gấp gáp, ngay sau đó là một giọng nói thô lỗ vang lên: “Đạp cửa ra!”

Bich bich.

Sau vài tiếng kêu vang lên, cửa lớn lắc lư mạnh mẽ, cuối cùng bị đạp ra từ bên ngoài.

Một đám người cầm đao xông vào phòng bao, ánh mắt lướt qua đám người Lý Phàm.

“Không sai, chính là đây, mẹ nó mấy người ngoan ngoãn một chút, nếu dám động đậy bừa bãi, ông đây sẽ chặt chân của mấy người”

Một tên cầm đao chỉ một vòng, sau đó đi ra ngoài tìm Trương Trung Dương. Mười phút trước, sau khi Trường Trung Dương đưa người đến, đã sắp xếp người bao vây cả cái Phạm Viên này, sau đó chỉ huy đàn em đột nhập Phạm Viên.

Sau khi đấu đá một trận với vệ sĩ của Tây Môn Chí Bằng và bảo vệ của Phạm Viên, đàn em của Trương Trung Dương đột nhập vào Phạm Viên, khống chế toàn bộ Phạm Viên lại.

Cổ Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đã sợ hãi phát ngây ra, hai người ôm chặt lấy nhau, run rẩy trong góc của phòng bao.

Còn Hà Thục Phương và Tây Môn Chí Bằng đang chìm đắm trong cảnh tượng khủng bố xuất hiện trong đầu, đều cảm thấy đám lưu manh này là nhằm vào mình mà tới, đều đã căng thẳng sắp chết rồi.

Lý Phàm khẽ ôm Cố Họa Y, thấp giọng nói: “Em đừng căng thẳng, mọi chuyện đã có anh lo”

Cổ Họa Y nhìn Lý Phàm với ánh mắt sâu sắc, khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Anh phải chú ý an toàn, đừng cố sức.”

“Yên tâm, nhất định sẽ không cố sức đâu”

Lý Phàm nhàn nhạt nói. Ánh mắt Lý Phàm hướng ra bên ngoài phòng giam, một góc trong tầm mắt, Lý Phàm đã nhìn thấy bóng dáng của hộ vệ Long Môn. Lý Phàm đưa tay xuống lặng lẽ làm hai động tác tay, thị vệ Long Môn hiểu ý của Lý Phàm, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.

Có thị vệ của Long Môn ở đây, Lý Phàm hoàn toàn không để đảm lưu manh này vào trong mắt, chỉ cần yên tâm đợi xem kịch là được. Rất nhanh, Trương Trung Dương ngồi trên ghế ăn được đẩy vào đây, lúc nhìn thấy Trương Trung Dương, Cổ Họa Y đã hiểu là chuyện gì xảy ra rồi.

“Haha, lại gặp nhau rồi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống như vậy, Lý phế vật!”

Trương Trung Dương cười ác độc.

Đám người Tây Môn Chí Bằng vốn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi, nghe thấy lời Trương Trung Dương nói, lập tức ngơ ra, cùng nhìn Lý Phàm với ánh mắt kì quái.

Lý Phàm mỉm cười nói: “Sao nào, sau ba quỳ chín dập, ba đạo sáu lỗ, anh vẫn chưa được dạy dỗ à”

“Mẹ nó mày tìm chết à!” Bây giờ cả cái Phạm Viên này đã bị người của ông khống chế rồi, hôm nay mày chỉ có một con đường chết thôi!”

Thấy Trương Trung Dương tức giận nhìn Lý Phàm, Tây Môn Chí Bằng vui mừng suýt chút nhảy lên tại chỗ, kẻ địch của kẻ địch thì chính là bạn mình rồi. . ngôn tình hay

Nhưng Tây Môn Chí Bằng không lỗ mãng, mà yếu ớt hỏi: “Người anh em này, anh đến để trả thù Lý Phàm sao?”

“Cậu là con chó từ nước ngoài trở về đúng không? Làm sao, cậu còn muốn bảo vệ tên phế vật Lý Phàm này à”

Trương Trung Dương trừng mắt nhìn Tây Môn Chí Bằng nói.

“Không không không, tôi không có ý này, tôi cũng hi vọng tên phế vật này mau chóng chết đi, anh ta sống đúng là lãng phí không khí”

Trương Trung Dương cười, ánh mắt lướt qua gương mặt đám người Tây Môn Chí Bằng: “Mấy người đều là người thân của Lý Phàm đúng không, có phải đều muốn giữ mạng sống đúng không? Mấy người muốn sống, rất đơn giản, ngoan ngoãn sỉ nhục chửi bới tên Lý Phàm vô dụng này cho tôi!”

Bắt Lý Phàm chỉ là bước đầu tiên, chủ yếu là muốn lôi Sở Trung Thiên ra đây, trước khi Sở Trung Thiên đến, sỉ nhục Lý Phàm một phen cũng là thú vui tiêu khiển của Trương Trung Dương.

Vương Cẩn Mai bị dọa sợ, đứng dậy mắng chửi Lý Phàm đầu tiên: “Tên vô dụng này đúng là yêu tinh hại người mà, sao mày lại trêu chọc người khác nữa rồi! Mày không hại chết chúng tạo thì không vừa lòng có đúng hay không! Sao tao lại có một đứa con rể thích hại ba mẹ vợ như mày chứ!”.

Họa Y, còn nhìn xem chuyện khốn nạn mà tên chó má này gây ra, cả ngày chỉ biết gây chuyện, con còn không nhanh chóng li hôn với nó, bây giờ nó đã gây chuyện như vậy rồi, con còn muốn sau này nó đắc tội với bao nhiêu người nữa!”

Cố Thiệu Huy cũng mắng theo.

“Ai chà, hai người là ba mẹ vợ của Lý phế vật à, hai người có một chàng rể tốt đấy, đợi mà xem tôi đánh vỡ xương thằng con rể này của mấy người từ trên xuống dưới, sau này nó sẽ thật sự trở thành phế vật rồi!”

Trương Trung Dương nhìn Lý Phàm với ánh mắt dữ tợn.

Đánh vỡ xương toàn thân của Lý Phàm là chuyện mà Trương Trung Dương đã nghĩ xong khi đến đây, trực tiếp giết chết Lý Phàm thì rất không có cảm giác thành tựu, buộc phải khiến Lý Phàm sống không bằng chết.

Tây Môn Chí Bằng cười, giơ ngón tay cái khen ngợi Trương Trung Dương: “Vị đại ca này thật tài giỏi, đối với tên phế vật Lý Phàm này thì phải làm như vậy, đánh vỡ xương toàn thân của anh ta, mỗi ngày chà đạp anh ta vài chục lần, dứt khoát ném xuống bồn vệ sinh cho xong”

“Tên phế vật này bọn tôi đã muốn giết chết từ lâu rồi, tôi chưa từng gặp một người nào nhu nhược, vô dụng như nó, đúng là vô dụng đến mức không phải người, nên bị tiêu diệt cho rồi.”

Hà Thục Phương mắng theo. Trương Trung Dương hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Họa Y, trong ánh mắt hiện lên sự tham lam chiếm hữu.”

“Người đẹp Cố, chúng ta lại gặp mặt rồi, nếu bây giờ cô chịu đến hầu ha tôi, tôi có thể suy nghĩ để lại vài đoạn xương cho tên chồng phế vật này của cô”

Trương Trung Dương cười híp mắt nói.

Cố Họa Y hơi hoảng loạn, Lý Phàm khẽ xoa tay Cổ Họa Y, cười nói: “Trương Trung Dương, anh đang tìm chết à”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi