THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Lý Phàm lắc đầu, đối với lời Bát Gia nói căn bản không để tâm, đối với Lý Phàm mà nói sự phân tách của Long Môn là không tồn tại.

“Cho ông một cơ hội đi theo tôi, hy vọng ông có thể nắm chắc.”

Lý Phàm nhàn nhạt nói.

“Hỗn xược! Sao lại nói chuyện với Bát Gia như vậy!”

Trục Nhật mắt lộ tia giận dữ, ánh mắt nhìn đăm đăm Lý Phàm, eo lưng hơi cong lên, giống như chuẩn bị tiến hành săn bắt con mồi.

“Ha ha ha.”

Bát Gia ngửa đầu cười lớn: “Lời nói vô tri như này cậu đều có thể nói ra được, tôi thật sự không biết cậu lấy đâu ra tự tin đó, hay là nói cậu làm phế vật mấy năm nay làm tới mức đầu óc thật sự xảy ra vấn đề rồi.”

“Người đầu óc có vấn đề là ông, không làm việc cho tôi, ông sau này sẽ hối hận về lựa chọn của ngày hôm nay.”

Lý Phàm nói chắc nịch.

Bát Gia khinh thường bĩu môi, lắc đầu nói: “Cậu thật sự là đủ huyễn hoặc, hoạt hình trẻ con xem nhiều quá rồi à, thật sự tưởng cậu có khí thế bá vương, tùy tiện lắc lắc cơ thể thì có thể khiến người ta rụt đầu lễ bái sao.”

“Trục Nhật, cậu đi cho cậu ta chút bài học, đánh tới lúc cậu ta quỳ xuống gọi ba là được rồi.”

Bát Gia lạnh lùng nhìn Lý Phàm, thần sắc trở nên có hơi lạnh lùng.

Trục Nhật cũng không nói chuyện, trực tiếp từ bên cạnh Bát Gia đi ra, khi cách Lý Phàm còn 3-5m, Trục Nhật nhảy lên cao, như một con chim đại bàng giơ thẳng hai tay, hai chân gập lại lăng không đá về phía đầu của Lý Phàm.

“Màu mè mà không thật.”

Lý Phàm lạnh giọng nói, tay phải bỗng giơ lên, nắm đấm va chạm với đôi chân đá tới của Trục Nhật.

“Hừ! Lực lượng một cước này của tôi, không phải là cái cậu có thể thừa nhận được!”

Trục Nhật quát một tiếng, tốc độ hạ xuống lại nhanh vài phần, lực lượng ngưng tụ ở hai chân càng lớn hơn.

Tăng tốc độ hạ xuống, tăng cường lực lượng cực lớn của một cước này của Trục Nhật, trước đây Trục Nhật sử dụng một chiêu này, đủ khiến mặt đất đụng thủng một cái hố lớn.

Rầm!

Quyền cước va chạm vào nhau, nét cười dữ tợn trên mặt Trục Nhật không thấy nữa, thay vào đó là vẻ sửng sốt vô cùng.

Lý Phàm không có nhúc nhích mà vững như Thái Sơn, không có giống như những gì Trục Nhật tưởng tượng, bị đá ngã ra đất xương cốt bị nứt gãy.

“Cậu, sao có thể chứ!”

Khi Trục Nhật sửng sốt hô lên, âm thanh xương cốt nứt gãy truyền ra, sau đó là cảm giác đau đớn kịch liệt xông vào đầu óc của Trục Nhật.



Cố cắn chặt răng, Trục Nhật gắng sức không để mình thét lên vì đau đớn.

Mọi thứ đều xảy ra trong một khoảnh khắc, khóe môi của Lý Phàm cong lên lộ ra nụ cười khẽ, trên tay phải lần nữa tỏa lực dùng kình lực đánh về phía chân trái của Trục Nhật.

“Á!”

Trục Nhật rốt cuộc không chống đỡ đau đớn được nữa, kêu thảm thiết một tiếng từ trên không rơi xuống, ngã ở trước mặt Lý Phàm.

“Cậu sao lại làm được, cậu sao lại có lực lượng lớn như vậy!”

Trục Nhật ngã nằm dưới đất cố cầm cự hỏi.

Bát Gia cách đó không xa mặt mày trở nên âm trầm, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.

Thiệt lớn rồi, đây là ý nghĩ đầu tiên của Bát Gia, vốn tưởng dẫn theo hai vệ sĩ lợi hại thì ổn thỏa rồi, nhưng không ngờ sự mạnh mẽ của Lý Phàm vượt xa tưởng tượng của ông ta.

Lý Phàm sao lại mạnh như vậy chứ.

Tuy Long Môn có rất nhiều võ đạo truyền thừa, nhưng chưa từng có nghe nói Lý Phàm từng tu luyện.

Năm đó Lý Phàm nếu như lợi hại như vậy, cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi Long Môn lưu lạc tới Hán Thành rồi.

Lông mày của Bát Gia nhíu thành một đường, bởi vì vắt óc suy nghĩ, đầu óc dần dần quay cuồng.

Bát Gia nhìn Lý Phàm, càng nghĩ càng mơ hồ, nghĩ không ra Lý Phàm sao lại đi tới bước này, có lẽ có võ lực cường đại, là lá át chủ bài để Lý Phàm dám ngông cuồng ngang ngược như này sao?

Hám Sơn tiến lên một bước, đứng ở đằng trước Bát Gia, vừa không cản tầm nhìn của Bát Gia, lại có thể lập tức ngăn cản Lý Phàm làm tổn hại người khác.

Lý Phàm lại không có ý muốn bạo phát, mà cúi thấp đầu cười tươi nhìn Trục Nhật.

“Anh muốn biết tại sao? Thật ra rất đơn giản, chủ yếu nằm ở thiên phú, tôi có thiên phú tuyệt thế mà ông trời ban cho, chỉ tùy tiện đọc sách thì đã lợi hại như vậy rồi.”

Trục Nhật lòng muốn khóc cũng có rồi, tùy tiện đọc sách thì có thể lợi hại như vậy, đó quả thật là không có thiên lý.

Trục Nhật dày công khổ luyện mấy chục năm mới có thành tựu như hiện nay, căn bản không tin những lời Lý Phàm nói, cho dù học bá nhìn qua không quên muốn có thành tựu, cũng phải bỏ ra sự cố gắng tương ứng!

“Lý Phàm, cậu tưởng dựa vào võ lực thì có thể ép tôi khuất phục sao? Tôi không phải là kẻ tham sống sợ chết!”

Bát Gia nói với ngôn từ chính đáng.

Hám Sơn lại bước lên một bước, bắp thịt toàn thân căng lên, thần sắc trở nên vô cùng lo lắng.

“Ông không tham sống sợ chết sao? Thật là câu nói nực cười nhất, trong tám Long vương tính cách của ông giảo hoạt, hơn nữa là kẻ tham sống sợ chết nhất, căn bản không xứng ngồi ở vị trí của Long vương.”

“Xem ra là không phải nói chuyện nữa rồi, Long hậu không lâu nữa sẽ tới Hán Thành, cậu từ từ chuẩn bị đi, đến lúc đó cậu gặp Long hậu vẫn là phải quỳ, cáo từ rồi.”

Bát Gia kiêng kỵ sự lợi hại của Lý Phàm, căn bản không dám tiếp tục nán lại nữa, xoay người muốn đi ra ngoài.



Hám Sơn cất bước lên trước, không có đi theo đằng sau Bát Gia, mà thủ ở đằng sau Bát Gia.

Lý Phàm cười lạnh, thản nhiên nói: “Cho ông đi rồi sao?”

“Tôi đi hay không không tới lượt cậu tới nói!” Bát Gia khi nói chuyện bước chân càng nhanh bước nhanh vài phần.

Lúc này Bát Gia hận cửa lớn không ở trước mắt, phải khiến ông ta một bước thì có thể cất bước tới đi ra, nhưng nơi này là chỗ sâu trong khu xưởng, cách cửa lớn còn có một chút khoảng cách.

Lý Phàm đứng dậy, đuổi về phía Bát Gia.

“Bát Gia đi mau!”

Hám Sơn bỗng quát lên một tiếng, giơ hai tay xông về phía Lý Phàm.

Lý Phàm tốc độ nhanh như điện xẹt, bóng người va chạm với Hám Sơn, Hám Sơn giống như bị xe lửa với tốc độ cực cao đụng phải vậy, cả người bay ngược trên không.

Phụt!

Máu tươi từ trong miệng Hám Sơn phun ra, Hám Sơn cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, trong cơ thể truyền tới đau đớn.

“Bát Gia, đi, đi mau.”

Hám Sơn dùng chút sức lực cuối cùng hét lên, nhưng âm thanh phát ra trong miệng lại lí nhí như kiến.

Lý Phàm như cơn gió vèo tới bên cạnh Bát Gia, tay đưa ra túm lấy cổ của Bát Gia.

Bát Gia cảm thấy cả người lạnh toát, lông tơ trên người đều dựng ngược lên, kinh hãi tới mức hồn phách đều sắp nhanh rồi.

Lương Ngọc cứu tôi! Trong lòng Bát Gia đang điên cuồng gào lên.

Tay của Lý Phàm khi chạm vào cổ của Bát Gia, trên bóng lưng của Bát Gia xuất hiện một cái bóng màu xám.

Cái bóng màu xám va chạm với tay của Lý Phàm, phát ra âm thanh kịch liệt.

Khí lưu kịch liệt bùng ra từ Lý Phàm và cái bóng màu xám, sau đó cái bóng màu xám lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng gió vù vù mà khí lưu phát ra chứng minh sự tồn tại của cái bóng màu xám.

Bát Gia bị khí lưu xông tới mà đứng không vững, lảo đảo ngã ra đất, lăn ra đằng xa.

Lý Phàm túm lấy tay của Bát Gia, bởi vì cái bóng màu xám xuất hiện mà bị ngăn cản, khi va chạm cái bóng màu xám bùng ra lực lượng kịch liệt, khiến cánh tay của Lý Phàm hơi tê dại.

Trong lòng hơi kinh ngạc, Lý Phàm cảnh giác nhìn xung quanh, tìm kiếm cái bóng màu xám vừa rồi ngăn cản anh.

Đáp lại với vẻ như hoàn toàn biến mất rồi vậy, ánh mắt Lý Phàm quẹt qua các nơi căn bản không có bất kỳ phát hiện gì.

Bát Gia thở nặng nề, nhìn Lý Phàm cách đó không xa, trái tim run rẩy một trận, thầm thấy may mắn khi có sự bảo vệ của Lương Ngọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi