THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Hòn đá bắn vào hai chân chú Bảo, máu tươi nháy mắt phun ra ngoài, nhiễm đỏ quần ông ta.

Chú Bảo cắn răng chịu đựng đau đớn truyền đến từ hai chân, liều mạng chạy ra ngoài bằng một tư thế vô cùng dị dạng.

Lý Phàm không tiếp tục đánh ông ta nữa mà chắp hai tay sau lưng, xoay người nhìn về phía Cố Bội Sam.

Cố Bội Sam đã đứng dậy, cúi thấp đầu không dám nhìn anh.

“Tôi biết lỗi rồi, anh, anh tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa. Hay là, nếu anh cảm thấy chưa hả giận, buổi tối tôi, tôi có thể…”

Cô ta mím chặt môi, không nói câu tiếp theo ra. Lúc này cô ta không còn lá bài tẩy nào khác nữa rồi, bản năng và thói quen khiến cô ta lấy bản thân ra đặt cuộc.

“Ha ha.”

Lý Phàm cười lạnh, coi thường nói: “Không cần giở chiêu trò này với tôi.”

Cố Bội Sam tái mặt, sau đó trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ, bị anh khinh thường như vậy khiến cô ta cảm thấy rất đắng lòng.

Lý Phàm vòng qua Cố Bội Sam, đi về phía Cố Họa Y.

Từ Vân Vân trốn trong góc, lúc này mới hồi phục tinh thần. Nghĩ lại cảnh vừa nãy, cô ta như bừng tỉnh mà phát hiện ra sự hơn người của Lý Phàm.

Lý Phàm dựa vào sức một người chống lại cậu ba Lâm!

Còn có Tần Kế Nghiệp tình nguyện làm chó săn cho anh!

Tất cả những chuyện này chứng tỏ cái gì!

Chứng tỏ Lý Phàm nhất định là người có thực lực!

Từ Vân Vân cảm thấy quá tiếc nuối, tiếc vì sao cô ta không nhìn ra thực lực thật của Lý Phàm, nếu cô ta có một người đàn ông mạnh mẽ như vậy thì tốt biết mấy!

Dựa vào đâu mà Cố Họa Y lại may mắn như vậy. Nhất định là do trước đây Lý Phàm che giấu thực lực, mà Cố Họa Y hẳn là biết thân phận thật của anh nên mới bất chấp tất cả ở bên anh!

Từ Vân Vân cảm thấy bản thân bị lừa, lẩm bẩm nói: “Xì! Cố Họa Y đúng là thứ hèn hạ! Nhất định là cô ta sợ mình biết thân phận của Lý Phàm rồi thích anh ta nên mới giấu diếm tất cả không nói cho mình biết, để mình cho rằng anh ta là tên vô dụng!”

“Nếu sớm biết anh ta giỏi như vậy, mình sẽ không làm ra nhiều chuyện sai trái rồi! Có khi đã sớm chung chăn chung gối với Lý Phàm, sinh con cho anh ta! Nếu là vậy thì còn cần Cố Họa Y làm gì nữa!”

Từ Vân Vân bắt đầu suy nghĩ vặn vẹo, khi cô ta nhìn theo bóng lưng của Lý Phàm, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường. Cô ta cảm thấy Lý Phàm nên là người của cô ta mới đúng!



Lý Phàm trở về bên cạnh Cố Họa Y, cười nói: “Ở đây chán quá, hay là chúng ta trở về đi.”

“Được được, em cũng muốn về. Nhưng mà Tần Kế Nghiệp và bác Phúc phải làm sao?”

Cố Họa Y nhìn Tần Kế Nghiệp và bác Phúc còn đang ngất xỉu, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo.

“Vệ sĩ của anh ta còn ở đây mà, để bọn họ đưa người đi bệnh viện là được. Đều không bị nguy hiểm đến mạng sống, em không cần lo.”

“Anh Lý Phàm, chị Họa Y, em, em phải làm sao?”

Trần Hiểu Đồng đứng lên, hay tay bắt lấy cánh tay Cố Họa Y, ra vẻ đáng thương nhìn hai người.

“Cô tìm khách sạn ở là được rồi.”

Lý Phàm thuận miệng nói.

“Không được, tôi sợ bị người nhà phát hiện rồi bắt về. Tôi trốn cưới, không thể để bị bắt về được.”

Trần Hiểu Đồng càng nói càng ra vẻ đáng thương, Cố Họa Y không nhịn được thương tình cô ta.

Nhưng mà cô cũng không có cách gì hay, chỉ có thể nói với Lý Phàm: “Lý Phàm, hay là anh nghĩ cách giúp cô ấy đi?”

“Em muốn giúp kiểu gì? Cũng đâu thể dẫn cô ta về nhà được, nhà không thừa chỗ.”

Lý Phàm nhún vai, không định giúp cô ta.

Khốn nạn, thế mà lại không động lòng với mình, không biết thương yêu mình! Trần Hiểu Đồng bất mãn phỉ nhổ.

“Chị, em biết giặt quần áo, nấu cơm, chị nhất định phải giúp em. Chị cho em ở nhờ nhà chị đi, việc nhà em sẽ làm hết, em không gây thêm phiền phức cho chị đâu.”

Cố Họa Y cảm thấy khó xử, day day trán, kéo tay Lý Phàm nói: “Hay là cứ cho cô ấy ở tạm nhà chúng ta một đêm trước?”

“Ha ha, vậy ngày mai thì sao?”

“Ngày mai, ngày mai có khi bác Phúc đã tỉnh rồi. Đến lúc đó giao người cho bác ấy, chúng ta không cần phải lo nữa.”

Thấy Cố Họa Y động lòng trắc ẩn, Lý Phàm bất đắc dĩ nói: “Hay là để anh bảo Sở Trung Thiên lo liệu cho cô ta đi, dẫn về nhà quá phiền phức.”

“Đừng đừng, em muốn ở chung với hai anh chị. Nhỡ người khác bán em đi thì phải làm sao, nghe nói xã hội hiện nay có lắm kẻ buôn người lắm.”



Trần Hiểu Đồng kéo tay Cố Họa Y làm nũng. Cố Họa Y vỗ tay cô ta nói: “Em yên tâm, chắc chắn chị không để em bị bán đi đâu.

Tối nay em ngủ chung với chị, để Lý Phàm ngủ phòng khách là được.”

“Được! Cảm ơn chị! Nhưng mà để anh Lý Phàm ngủ phòng khách hình như không tốt lắm, hay là cứ để em ngủ phòng khách đi.”

Cô ta khôn khéo nói.

“Em mới là người không thể ngủ sofa, Lý Phàm da dày thịt béo, ngủ phòng khách quá thích hợp.”

Lý Phàm nhăn mặt đầy đau khổ nhìn cô. Thấy cô đã quyết định vậy cũng không định tranh cãi thêm gì, dẫu sao chỉ cần bà xã vui vẻ là được.

Lý Phàm gọi đám vệ sĩ của Tần Kế Nghiệp tới để bọn họ đưa anh ta và bác Phúc đi bệnh viện, sau đó lại liếc mắt nhìn đám đàn em của cậu ba Lâm đang rúc trong góc.

Đám đàn em của cậu ba Lâm ngồi xổm trong góc, run lẩy bẩy nhìn Lý Phàm, ai nấy đều cố nặn ra vẻ mặt vui cười xin lỗi anh.

“Ông nội Lý đây giỏi thật, đám bọn tôi có mắt không tròng xúc phạm đến anh, anh tha cho chúng tôi lần này đi.”

“Đúng vậy, chúng tôi biết lỗi rồi. Tất cả đều tại ả đàn bà Cố Bội Sam. Nếu không phải ả ta đứng giữa bày trò, chúng tôi cũng sẽ không xúc phạm tới anh.”

“Anh Lý anh rộng lượng tha cho chúng tôi đi, chúng tôi dập đầu nhận lỗi với anh.”

Lý Phàm lắc đầu, anh cũng không định xử lý đám lâu la này, chỉ lạnh lùng nói: “Cút về nói lại với cậu ba Lâm, nếu lần sau nó còn gây sự với tao nữa, tao sẽ lấy mạng chó của nó, bảo nó tốt nhất đừng đặt chân vào Hán Thành nữa.”

“Dạ dạ, chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời.”

“Cút đi.”

Lý Phàm vẫy tay, đám đàn em của cậu ba Lâm vội vã chuồn khỏi đó, chỉ hận ba mẹ không sinh thêm hai cái chân nữa.

Đến khi đám người của cậu ba Lâm đi hết, Lý Phàm dẫn theo Cố Họa Y và Trần Hiểu Đông rời đi trong ánh mắt hâm mộ và ghen tị của đám cậu ấm nhà giàu.

Chỉ dẫn Cố Họa Y theo đã đủ khiến tất cả đàn ông hâm mộ rồi. Nay anh còn là một dẫn hai. Không ít cậu ấm ảo tưởng bản thân trở thành Lý Phàm, như vậy có thể chơi 3p cùng Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng rồi.

Đáng tiếc bọn họ không biết tối đến Lý Phàm phải ngủ phòng khách. Nếu biết thì chắc cũng ngạc nhiên đến rớt cằm.

Cố Bội Sam ngồi một mình một bàn phía xa, nhìn theo bóng lưng rời đi của ba người Lý Phàm, trong lòng cảm thấy rất khó nói.

Từ Vân Vân đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta, u oán nói: “Cô đang nghĩ gì thế? E là cô cũng không ngờ tới Cố Họa Y lại giấu Lý Phàm kỹ như vậy nhỉ? Lý Phàm cũng nhẫn nhịn giỏi đấy, vì cô ta mà chịu làm một kẻ vô dụng, đúng là giỏi thật.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi