THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Cố Họa Y không biết nói gì với Vương Cẩn Mai, biết quan điểm của Vương Cẩn Mai đối với Lý Phàm đã ăn sâu vào trong xương tủy, có khuyên giải thế nào cũng sẽ không có tác dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn buông tha.

“Con mệt nên không nói chuyện với mẹ nữa, con và Hiểu Đồng trở về phòng.”

“Con vội làm gì vậy, mẹ thật sự cảm thấy Hiểu Đồng và Tông Huyền có thể hợp với nhau.”

Vương Cẩn Mai không chịu buông tha nói.

“Anh họ Tông Huyền cũng không xứng với Hiểu Đồng, mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Có cái gì không xứng, cái thứ rác rưởi như Lý Phàm kia còn có thể cưới con, anh họ Tông Huyền của con đẹp trai, sự nghiệp thành công, nhất định là người chồng tốt của Hiểu Đồng, Hiểu Đồng à, ngày mai cô thu xếp cho hai người gặp nhau có được không?”

Trần Hiểu Đồng xấu hổ nói: “Cô ơi, cháu vẫn chưa nghĩ về việc kết hôn, bây giờ cháu cũng không vội vàng, đợi đến khi cháu chuẩn bị kết hôn rồi nói sau.”

“Làm sao có thể chờ được, duyên phận không đợi người khác, cháu muốn ở nhà cô, vậy nhất định phải đi gặp Tông Huyền một lần, nếu không cô cũng sẽ không vui.”

Vương Cẩn Mai xụ mặt nói.

Trong lòng Trần Hiểu Đồng đã có ý nghĩ muốn khóc, uất ức nhìn về phía Cố Họa Y.

Cố Họa Y do dự một chút nói: “Ngày mai con sẽ hẹn anh họ, đến lúc đó để cho bọn họ gặp nhau, như thế là được rồi.”

Vương Cẩn Mai lập tức vui vẻ tươi cười, gật đầu nói: “Được, mẹ sẽ nói cho Tông Huyền một tiếng, ngày mai hai đưa gặp mặt nhau một lần.”

Nhìn thấy Vương Cẩn Mai cầm điện thoại di động đi gọi điện thoại, Cố Họa Y dẫn Trần Hiểu Đồng nhanh chóng trở về phòng.

Lý Phàm bưng nước rửa chân vào phòng, đặt chậu nước rửa chân trước chân Cố Họa Y.

“Vợ à, em có muốn anh rửa chân cho em không?”

Lý Phàm cười tủm tỉm nói, ánh mắt không ngừng nhìn lên đôi chân ngọc trắng nõn của Cố Họa Y.

Gương mặt Cố Họa Y đỏ lên, ngượng ngùng đẩy Lý Phàm một cái: “Đi đi, đừng có không đứng đắn như thế, mau ôm chăn gối của anh đi ra ngoài đi.”

Trần Hiểu Đồng ngơ ngác nhìn hai người tán tỉnh nhau, sau đó ánh mắt nhìn về phía chân Cố Họa Y, tự hỏi xem có phải Lý Phàm là người cuồng chân hay không?

Chân của mình cũng không kém, vừa trắng vừa mềm mại vừa đẹp mắt, có phải nên tìm cơ hội hấp dẫn Lý Phàm một chút hay không.



Cố Họa Y liếc mắt nhìn Trần Hiểu Đồng, nhìn thấy Trần Hiểu Đồng ngẩn người, trên khuôn mặt càng lộ vẻ thẹn thùng, đẩy Lý Phàm ra khỏi phòng, sau đó nhét chăn gối của Lý Phàm ra ngoài.

Rầm.

Cố Họa Y đóng chặt cửa phòng lại, Lý Phàm nhìn cửa phòng nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ ôm chăn đi ngủ trên sofa.

……

Trương Đức Võ nghe thủ hạ báo cáo, trên mặt hiện ra thần sắc phẫn nộ.

Người đẹp được ông ta bồi dưỡng mấy năm chuẩn bị hái lượm hưởng thức lại rơi vào tay Lý Phàm, khiến Trương Đức Võ vô cùng tức giận.

Nếu lần trước giết Lý Phàm, có phải sẽ không bị Long hậu phát hiện ra Trần Hiểu Đồng hay không?

Trương Đức Võ cười khổ lắc đầu một cái, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu ra ngoài, bây giờ nghĩ cái gì cũng muộn, Long hậu đã tăng cường khống chế ông ta, Trương Đức Võ đã không dám có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào.

Cũng không phải không dám có, chỉ là Trương Đức Võ đều chôn sâu những ý nghĩ đấy ở tận đáy lòng.

Trước tiên xử lý Lý Phàm, trợ giúp Long Hậu khống chế Long Môn, sau đó chậm rãi tìm cơ hội tiêu diệt Long Hậu, sau này Long Môn cuối cùng thuộc về Trương Đức Võ mình! Đến lúc đó mình nói cái gì thì là cái đó, sẽ không phải là một người hầu như bây giờ!

Trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, sau đó Trương Đức Võ cúi đầu, cúi mí mắt xuống, che giấu dã tâm trong lòng.

Bước vào phòng, trên khuôn mặt Trương Đức Võ tràn đầy nụ cười: “Long Hậu, Trần Hiểu Đồng đã thành công ẩn núp bên cạnh Lý Phàm, tối nay được Lý Phàm đưa về nhà, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tốt, chỉ là Phúc bá xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người của cậu ba Lâm làm bị thương, hiện giờ nằm ở bệnh viện.”

“Phúc bá không quan trọng, sống hay chết cũng không quan trọng, quan trọng là Trần Hiểu Đồng có thể tìm được cái chìa khóa, nếu cô ta không tìm được chìa khóa, thì hãy cho cả nhà cô ta chết gọn gàng sạch sẽ.”

Trương Đức Võ cúi đầu cười khổ một chút: “Nhưng không có bất kỳ tư liệu nào về chìa khóa, cũng không biết chìa khóa rốt cuộc là như thế nào…”

“Thế nào, ông muốn nói chuyện thay cho Trần Hiểu Đồng, đau lòng cho cái móng heo nhỏ kia?”

Long Hậu lạnh lùng nói.

“Nô tài không dám, tôi chỉ lo lắng chẳng may sự việc tiến triển không thuận lợi, muốn đặt một người bên cạnh Lý Phàm cũng không dễ dàng.”

“Còn cần ông phải nói hay sao, đến đây xoa bóp bàn chân của tôi.”



Vẻ mặt của Long Hậu lạnh như băng nói.

“Vâng.”

Trương Đức Võ ngồi bên giường, nâng chân Long Hậu lên, cẩn thận xoa bóp, Long Hậu thoải mái nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ vừa nói: “Thi đấu quyền anh bất hợp pháp bên kia có tin tức gì không?”

“Có, Sở Trung Thiên đã xử lý chuyện địa điểm, đã cải tạo gần xong rồi, địa điểm đặt ở phòng thể thao chiến đấu, các tuyển thủ tham gia cuộc thi quyền anh bất hợp pháp đang lần lượt đến, ngày mốt trận đấu vòng ngoài sẽ bắt đầu, Lý Phàm thi đấu trận cuối cùng của ngày kia, đối thủ là một nhân vật tàn nhẫn.”

“Tàn nhẫn thế nào, nói tôi nghe thử xem.”

Long Hậu có đôi chút hứng thú hỏi.

Đám người quyền anh bất hợp pháp kia thật sự muốn giết chết Lý Phàm, đối thủ lần này xắp xếp cho Lý Phàm là thằng ranh từ trong rừng rậm đen ở Tây Phi, tên kia có thể nói là từ trong đống người chết bò ra.”

Loại địa phương quỷ quái như rừng rậm đen này, mỗi năm các bộ lạc ở gần đó đều cử những người đàn ông tinh nhuệ cường tráng nhất đi vào, cuối cùng còn sống không tới mười người, chỉ cần có thể sống sót đi ra, đó chính là thủ lĩnh của bộ tộc.”

Năm nay trong rừng rậm đen nghe nói chỉ có một người còn sống, chính là người sẽ đánh với Lý Phàm, tôi nghe nói tên kia chính là một kẻ cuồng giết người, có người nói lần này những người vào rừng rậm đen, hễ ai có thể xông ra, đều bị tên đó giết, cho nên cuối cùng chỉ có một mình hắn còn sống đi ra.”

Trương Đức Võ nói lải nhải, nội dung nói hơi dọa người, chỉ cần nghe nội dung câu chuyện, có thể tưởng tượng ra đối thủ của Lý Phàm sẽ lợi hại như thế nào.

“Nghe này những người da đen có năng lực rất mạnh mẽ, tôi rất tò mò đấy.”

Long Hậu cười nói, trong mắt hiện lên một tia xuân sắc.

Vẻ mặt của Trương Đức Võ trở nên nghiêm túc, vỗ ngực nói: “Đều là do bọn họ nói quá lên, đâu có lợi hại như tôi!”

“Ha ha, không giống nhau, không giống nhau, sắp xếp vị trí tốt một chút, tôi muốn đi xem, nếu gã có thể phế Lý Phàm, tôi cũng không ngại nếm thử hương vị của gã.”

Lời nói của Long Hậu tràn ngập ái muội, Trương Đức Võ nhíu mày, trong lòng tràn ngập cảm giác nguy cơ nồng đậm.

Trương Đức Võ suy đoán Long Hậu đang cảnh cáo mình, cũng chuẩn bị tìm người cạnh tranh với mình, đến lúc đó Long Hậu ở giữa khống chế cân bằng, có thể vững vàng khống chế thế cục. . ngôn tình hoàn

“Long Hậu, những tên kia đều không sạch sẽ, bên kia vẫn đang có một loại bệnh hoành hành, vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

“Ha ha, những thứ này còn cần ông nói hay sao, tôi tất nhiên sẽ cho hắn làm kiểm tra một phen, ông sẽ không cảm thấy mất mát chứ? Miễn là ông ngoan ngoãn vâng lời, tôi vẫn sẽ cưng chiều ông.”

“Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi