THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Cố Thiệu Huy bĩu môi, cảm thấy còn có chút chưa thỏa mãn.

“Cố Thiệu Dũng, anh cúp điện thoại cũng quá nhanh rồi, tôi còn có rất nhiều lời trong lòng còn chưa nói với anh đâu, được rồi, trước tiên cho anh cơ hội hai ngày để giảm xóc.”

Cố Thiệu Huy ý tứ sâu xa nói.

Ba người Lý Phàm đều buồn cười, cảm thấy Cố Thiệu Huy như là Lão ngoan đồng, báo thù nhất định phải làm ngay, không chịu để qua đêm.

Cả nhà nói chuyện phiếm một lúc, sau khi Vương Cẩn Mai trở về, Lý Phàm đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Vui vẻ hòa thuận cơm nước xong xuôi, Lý Phàm cùng người nhà xem TV một lát thì chuông điện thoại di động liền vang lên.

Nhìn thấy là điện thoại của Khang Văn Hân gọi đến, Lý Phàm chào Cố Họa Y, sau đó rời nhà.

Trần Hiểu Đồng cũng vội vã theo Lý Phàm rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Vương Cẩn Mai có chút oán trách nói: “Họa Y, mẹ thấy Trần Hiểu Đồng kia có vẻ không đúng lắm, sao cả ngày cứ đi theo Lý Phàm thế?”

“Lý Phàm đi dạy Khang Văn Hân tập lái xe, mang Trần Hiểu Đồng ra ngoài là muốn tác hợp cho cô ấy và Khang Văn Hân, mẹ, mẹ cũng đừng lo nhiều như vậy.”

Cố Họa Y giải thích.

“Sao mẹ có thể không quan tâm, phòng căn biệt thự kia phải mang tên con, ngộ nhỡ về sau Lý Phàm ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, con cứ đá Lý Phàm ra khỏi nhà.”

Vương Cẩn Mai lúng búng nói.

“Lý Phàm sẽ không lăng nhăng đâu, mẹ đừng nói lung tung.”

Cố Họa Y nghiêm mặt, lập tức ngắt lời.



Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng lên xe Khang Văn Hân, Khang Văn Hân lái xe thẳng đến sàn đấm bốc.

“Sư phụ, đêm nay chính là trận chung kết, tôi vừa điều tra một chút, đối thủ của cậu là Camfil, trước đó đã mấy lần liên tục giành chức quán quân, anh ta chính là cường giả vô địch cuộc thi boxing ngầm quốc tế “

“Hả? Lợi hại như vậy ư?”

Trần Hiểu Đồng kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong lòng thoáng lo lắng cho Lý Phàm.

“Là rất lợi hại, tôi đã tra tư liệu, về cơ bản trước mặt anh ta, đối thủ của anh ta chưa từng chống nổi mười chiêu, quan trọng nhất là, tỉ lệ tử vong của đối thủ anh ta là trăm phần trăm, có thể nói là cỗ máy giết người.”

Khang Văn Hân nói một lượt tư liệu tra được cho Lý Phàm, Lý Phàm lại tỏ ra không chú ý lắm, Trần Hiểu Đồng bên cạnh căng thẳng nắm lấy cánh tay Lý Phàm.

“Nhìn có vẻ rất kinh khủng, anh Lý Phàm, anh có nắm chắc hay không? Nếu không nắm chắc thì chúng ta đừng đi nữa, dù sao cũng không nói nhất định phải đi.”

Lý Phàm hờ hững nở nụ cười: “Sao có thể không đi chứ? Còn phải trông cậy vào tiền của bọn họ đưa đấy.”

“Này… Tiền có quan trọng như vậy sao? Hay là tôi sẽ đưa hết tiền tiết kiệm riêng của tôi cho anh, anh cũng không cần đi thi đấu nguy hiểm như thế.” Trần Hiểu Đồng lộ ra ánh mắt tôi muốn bao nuôi anh.

“Tiền riêng của cô thì cô cứ giữ lại để bản thân tiêu đi, tôi cũng không thiếu tiền.”

Lý Phàm lắc đầu, quả quyết cự tuyệt Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng phụng phịu, cảm thấy Lý Phàm thật không cho mình cơ hội.

Mình chính là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sao anh Lý Phàm lại không thích mình chứ.

Khang Văn Hân nén cười nói: “Sư phụ vừa ra tay đã tặng cho sư nương một công ty, Hiểu Đồng à, cô hãy suy nghĩ một chút xem chút tiền tiết kiệm này của cô có thể đủ làm gì? Cũng không đủ để sư phụ tặng quà cho sư nương.”

Sắc mặt Trần Hiểu Đồng lập tức trở nên tái mét, dữ trợn trừng Khang Văn Hân một chút, cảm thấy hết sức khó chịu.

Lần này Khang Văn Hân lái thẳng xe vào sàn đấm bốc.

Sau khi xuống xe Lý Phàm nói: “Khi vào, hai người hãy ngồi ở góc khuất nhất, chú ý đừng phát sinh xung đột với người ta, bằng không tôi chưa chắc tới kịp để giúp hai người.”

“Là tôi thì cứ yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ không trêu chọc người khác.”

“Biết hai người sẽ không trêu chọc người khác, nhưng Trần Hiểu Đồng xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi sẽ gặp phải người khác ngấp nghé.”

Thấy Lý Phàm lo lắng cho mình, Trần Hiểu Đồng nở nụ cười ngọt ngào.

“Vậy tôi sẽ trang điểm xấu một chút, chờ tôi lên xe hóa trang đã.”

Trần Hiểu Đồng lại quay lại xe ngồi, lấy túi xách ra bắt đầu trang điểm, khi Trần Hiểu Đồng xuống xe lần nữa thì nhìn dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn.

“Chết tiệt, nhìn cô thế này khiến tôi buồn nôn quá.”

Khang Văn Hân cảm thấy xúc động muốn nôn.

Cũng không biết Trần Hiểu Đồng trang điểm như thế nào mà có thể biến gương mặt xinh đẹp của mình thành dáng vẻ xấu xí như vậy, đúng là có chút quá tàn nhẫn.

“Nôn cái gì mà nôn, bao nhiêu buồn nôn đều phải nuốt trở về cho tôi.”

Trần Hiểu Đồng tức giận bĩu môi nói.

Lý Phàm lại cảm thấy chơi khá vui, cười nói: “Kỹ thuật trang điểm của cô xem như không tệ, tôi yên tâm rồi, hai người có thể tiến vào rồi.”

Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng đi về phía cửa chính, Lý Phàm một mình đi về phía cửa hông.

Khi Lý Phàm đi đến cửa hông thì Sở Trung Thiên từ trong cửa hông đi ra.

“Anh Lý, anh đã tới.”

“Sao sắc mặt của cậu lại kém như vậy?”

“Đây không phải lo lắng cho cuộc thi đấu của anh sao, hôm nay đối thủ của anh thực sự quá mạnh, vua quyền ngầm tiếng tăm lừng lẫy Camfil.” Sở Trung Thiên vẻ mặt hết sức buồn bã.

Dù trước đó anh ta đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Lý Phàm, nhưng truyền thuyết về Camfil lại càng khiến người ta rúng động hơn.

Trước kia, Sở Trung Thiên cũng thường xuyên nghe nói về danh tiếng của Camfil.

Lý Phàm không thèm để ý cười nói: “Yên tâm, chỉ là một trận đấu bình thường, anh ta cũng chẳng mạnh lắm đâu.”

“Vâng, nhưng tôi cảm thấy anh vẫn nên cẩn thận một chút.”

Sở Trung Thiên đưa Lý Phàm đi vào phòng thay quần áo, sau khi mặc vào bộ quần áo tuyển thủ boxing, Lý Phàm đi vào phòng nghỉ của mình.

Hôm nay trận chung kết được sắp xếp cuối cùng, là trận đấu áp chót.

Trước đó còn có đối chiến ba bốn người, năm sáu người v..v, Lý Phàm đoán chừng đến phiên mình lên sân khấu chắc là phải tầm mười giờ.

Không có việc gì làm, Lý Phàm lấy điện thoại di động ra nghịch.

Cùng lúc đó, Trương Đức Võ được mấy tên vệ sĩ bảo vệ mang theo một hòm màu bạc trắng đi vào phòng nghỉ của Camfil.

Nhìn thấy Trương Đức Võ đi tới, Cletti nhiệt tình tiến lên ôm Trương Đức Võ một cái.

“Ồ, bạn tốt của tôi, cuối cùng cũng chờ được cậu đến.”

“Cletti, tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ tốt như vậy, cho nên cậu không cần nhiệt tình như vậy.”

Trương Đức Võ lạnh lùng nói.

Cletti hơi cau mày, dù trong lòng không vui, nhưng thấy còn cần nhờ Trương Đức Võ giúp đỡ nên đành kìm nén nỗi đau trong lòng.

“Được, để tôi xem doping các người mang tới, khi cần thì tiêm vào đâu?”

Trương Đức Võ nhìn về phía Camfil: “Đúng là đủ cường tráng, tôi đã thông qua video phân tích tình trạng cơ thể của anh ta, loại thuốc doping lần này mang cho anh ta đủ tác dụng với cơ thể anh ta, nâng cao tốc độ toàn diện, tôi tin lần này Lý Phàm tránh trời không khỏi nắng rồi.”

“Ồ, My GOD, cậu thật sự là thiên sứ đến truyền bá tin mừng, tôi cũng sắp yêu cậu rồi, vậy thì mau tiêm cho Camfil đi.”

Cletti không kịp chờ đợi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi